Điều Tôi Muốn Là Hạnh Phúc

Chương 23: Quên quên nhớ nhớ




Lần này ông An quả thật đã không thể ngồi nhìn nữa. Chỉ là thứ tôm tép vô danh mà cũng dám chống đối với ông. Thực sự muốn xem thử đám chuột này có bản lĩnh gì! Ông An hừ lạnh một tiếng.

“Hừ. Tôi phân việc quan trọng cho các cô cậu là đang xem trọng các cô cậu. Đáng ra các người nên cảm kích chúng tôi đã trọng dụng mới đúng.”

“Chú nói gì cơ? Cảm kích?” Cậu Trí không kiên nể nhìn ông An bằng nửa con mắt. Cậu thuận tay kéo lỏng chiếc cà vạt trên cổ mình động tác dứt khoát mạnh mẽ như đang khai mở một thứ xiềng xích vây hãm, cản trở sự phát huy của mình.

“Chú biết vụ cháy chung cư mini mấy hôm nay không? Cũng một phần do quá trình xây dựng ban đầu cả đấy. Bên trên ham lời bên dưới tắc trách. Rồi tới lúc xảy ra chuyện ai gánh? Nếu chúng ta đã cùng hợp tác thì cũng phải cùng có trách nhiệm chứ ạ. Đằng này chú lại để một mình chúng cháu lo liệu… Chú có âm mưu gì đây!?”

“Cậu…” Ông An bị nói đến tức đỏ cả mặt. Trên chuyện làm ăn ông là một người cơ trí thật nhưng xét về miệng lưỡi ông lại không bằng. So với những người trẻ tuổi năng động, đặc biệt giỏi ăn nói như cậu Trí thì đấu võ mồm với hắn lại khiến lão cảm thấy đau đầu vô cùng.

“Hay là chú đang tính nếu lời thì mấy chú hưởng, thiệt thì tụi cháu gánh chứ gì?” Cậu Trí lại bồi thêm một câu khiến ông An tức đến mức mặt đỏ tía tai không nói nên lời.

“…”

Người của Hướng Dương nhốn nháo đồng loạt hướng về ông An.

“Chủ tịch, ngai mau nói gì đi…”

Ngay cả chủ tịch cũng không thể nói gì thì bọn họ còn biết làm sao. Thật vô lý! Thật đáng giận!



- -

Trong phòng phỏng vấn, sau khi người đàn ông đeo kính khuyên ngăn, thanh niên áo trắng có vẻ bình tĩnh hơn.

Anh ta hít một hơi thật sâu mới lạnh giọng nói tiếp.

“Tôi nghĩ với tính khí này của bạn sau này sẽ rất khó sống.”

Quỳnh Anh nhếch miệng lười biếng đáp.

“Vậy sao?”. “Nhưng hình như đó đâu phải việc anh nên quan tâm. Đúng chứ?

Người đàn ông đeo kính đã không thể ngồi nhìn, gã nhanh miệng nói.

“Thôi nào, thôi nào. Ờ thì phần phỏng vấn của bạn đến đây kết thúc. Bạn có thể về trước. Kết quả của buổi phỏng vấn sẽ được thông báo sau.”

Người ta đã lên tiếng ‘đuổi’ người thì cô cũng không ở lại làm gì. Quỳnh Anh nở một nụ cười thật xinh đẹp, cô đứng dậy xoay người bước ra cửa. Đi ngang chổ Mai Hải ngồi, cô thấp giọng nói.

“Tranh thủ rồi đi ra căn tin. Chờ chị của cưng tan họp rồi cùng về.”

Mai Hải gật gật đầu. Cậu còn đang cảm thấy tiếc, kịch hay sao lại kết thúc sớm như vậy chứ… Cậu vẫn muốn xem thêm...

Quỳnh Anh vừa bước ra cửa, một nữ nhân viên nhanh chóng bước ra bên ngoài, trên tay còn cầm theo một tờ giấy dõng dạc đọc to.

“Người tiếp theo Trương Thị Ngọc…”

Thật ra ban nãy cô ta cũng có nghe được loáng thoáng tình hình bên trong phòng phỏng vấn. Đây quả thực cũng là lần đầu cô gặp một thí sinh phỏng vấn như vậy… Nhưng với thái độ ngang tàn thế mà các giám khảo cũng không trách cứ thì khả năng cao người này đã được "bên trên" chống lưng. Xem ra trong tương lai nếu cô ta được nhận vào làm phải cẩn thận khách khí một chút rồi.



Kì thực người ngoài cuộc bọn họ nghĩ như thế cũng không sai. Nhưng chỉ những người trong cuộc, đặc biệt là Phương Trinh mới hiểu rõ nhất mục đích thực sự mà cô ta "nâng đỡ" Quỳnh Anh. Để người ở ngay dưới mắt mới càng an tâm, tới lúc đó muốn thế nào thì không phải chính là thế ấy sao!?

Quỳnh Anh sải bước một mình trên hành lang. Tầng này được dành riêng cho quá trình phỏng vấn hôm này nên ngoại trừ những người tới phỏng vấn, một vài nhân viên và người phỏng vấn thì không có ai qua lại. Xung quanh yên tĩnh chỉ nghe mỗi tiếng bước chân của Quỳnh Anh. Cô vươn bàn tay mảnh khảnh lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra xem một chút sau đó liền cất vào ngay, sắc mặt âm trầm.

“Không biết Mai Khôi thế nào rồi… Hi vọng mấy lão đó biết chừng mực.”

Căn tin gần nhất ở dưới tầng hai, Quỳnh Anh chậm rãi đi đến vị trí cửa thang. Vừa đi vừa suy nghĩ chuyện cuộc họp mà không hay biết bất tri bất giác mình đã vào tới bên trong thang máy. Khi đưa tay ấn nút chọn tầng cô mới hay thì ra mình đã vào tới trong này.

Thang chuyển động nhanh chóng, chỉ cần đứng yên một lúc là đã có thể đến nơi muốn đến. Quỳnh Anh lơ đễnh liếc nhìn chính mình qua tấm gương bên trong. Không biết vì sao cô đột nhiên nghĩ tới người nào đó. Tên kia giờ này cũng đang tham gia cuộc họp nhỉ?

Mà không đúng, tại sao bây giờ cô lại nghĩ tới tên đó chứ?

Nhưng có một chuyện cô không thể tự dối lòng mình. Mỗi khi gặp người đàn ông này cô đều cảm thấy có một sự quen thuộc khó tả. Có điều thực sự cô không thế nhớ ra bản thân trong quá khứ có từng quen biết anh ta hay không... Cảm giác cứ như cô đã quên mất thứ gì đó. Nhưng cũng có thể là không...

Cô lắc lắc đầu nhỏ của mình, chỉ một tên đàn ông thôi mà, không nghĩ tới nữa. Hình ảnh Triệu Chí Thanh mau biến đi! Biến đi!

Ngay lúc này thang máy mở cửa, Quỳnh Anh vứt bỏ những suy nghĩ trong đầu mình, nhanh chóng bước ra. Đúng lúc ấy trên trán truyền tới một cơn đau nhức dữ dội. Cô cảm thấy đầu mình thật sự rất đau, rất đau!

Quỳnh Anh bắt đầu choáng váng, tầm nhìn cũng dần trở nên mờ mịt sau đó tối sầm lại.

“Ah…” Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng bám vào vách tường loạng choạng bước đi.

Bên ngoài có hai nữ nhân viên đi ngang qua. Nhìn thấy sự bất thường của Quỳnh Anh họ không nhịn được đều nhanh chóng tiến lại hỏi chuyện.

“Bạn gì ơi, bạn có sao không?”

“Đúng đó. Có cần đi bệnh viện không?”



Quỳnh Anh sắc mặt trở nên tái nhợt. Cô yếu ớt lên tiếng.

“M… Mình không sao….Có lẽ bị hạ đường huyết thôi… Không sao! Không cần… đi bệnh viện.”

“Vậy bạn ngồi đây nghỉ một lát đi ha.” Hai người họ chia ra hai bên đỡ tay Quỳnh Anh dìu cô ngồi vào băng ghế gần đó.

“Bên kia là căn tin, có gì bạn qua đó mua vài thứ có đường bổ sung nha. Hay để tụi mình đi mua giúp bạn.”

“Không cần đâu… Mình ngồi cho khỏe một chút là được… Lát mình sẽ tự đi mua…”

“Vậy được rồi. Tụi mình đi trước.”

Hai nữ nhân viên thấy không thể giúp gì khác đành rời đi. Họ không ngừng quay đầu nhìn Quỳnh Anh cho tới tận khi đi xa.

Đợi hai người nọ khuất bóng hoàn toàn Quỳnh Anh đã không thể kiềm chế được nữa. Cô đưa hai tay ôm đầu mình bộ dạng đau đớn cực độ.

Ở chổ này rất dễ có người qua lại không thể gây náo loạn, cô đành cắn chặt răng cố găng không phát ra tiếng. Kì thực cô rất muốn đi đến chổ vắng người nhưng cơn đau này gần như rút cạn sức lực của cô. Quỳnh Anh chỉ có thể ngồi đó chịu đựng.

Đầu cô lúc này đau đến mức muốn nổ tung. Đan xen vào đó là một vài hình ảnh trong kí ức hiện ra.