Chí Thanh ngơ ra một lúc, người con gái này thay đổi cảm xúc liên tục khiến anh khó lòng mà phòng bị được. Kẻ qua người lại ngày càng đông đúc, nhưng dù vậy cũng không mấy ai có vẻ quan tâm tới hai người đang đứng dây dưa ở đó. Cùng lắm thì nhìn qua một lúc sau đó cũng dời mắt đi, phố đi bộ cũng là một địa điểm hẹn hò lý tưởng mà. Nhưng Chí Thanh lại sắp không duy trì được bộ dáng “mình không ngại thì người ngại chính là người khác” nữa rồi. Kì thực anh vẫn luôn là kiểu người hay ngại ngùng, trầm lặng và khá hướng nội, nhất là khi ở cùng với người mình yêu. Bao nhiêu năm nay khó khăn lắm mới khắc phục được một chút.
Càng nhìn những móng vuốt tinh nghịch của người con gái đang không ngừng chu du vuốt ve lồng ngực mình Chí Thanh càng cảm thấy nóng mặt, nhịp tim vô thức cũng tăng tốc đập liên hồi. Hai tay thì đang ôm chặt eo đối phương, nhất thời Chí Thanh cũng chỉ đành đứng im không cách ‘phản kháng’. Anh hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, bàn tay chuyển dời từ eo Quỳnh Anh sang bàn tay mềm mại của cô. Chí Thanh nắm chặt tay người con gái, khẽ ho nhẹ một tiếng, ngữ khí cưng chiều lại có chút bất đắt dĩ.
“Nắm chặt tay anh, anh dắt em đi.”
Quỳnh Anh cong môi cười, không nói gì khác mà thuận ý để Chí Thanh dắt tay kéo đi. Để ý kỹ một chút cô đã sớm nhận ra người đàn ông này chỉ đang cố tỏ ra bạo dạng. Chắc anh ta không biết lúc đó tim anh ta đập nhanh như trống đánh đâu nhỉ!? Vậy mà còn cố tỏ ra là mình ổn, vậy mà cũng đòi đi cua gái theo kiểu bá đạo tổng tài. Người đàn ông này thật thú vị!
Được rồi, đưa đẩy tới đây cũng xem như là có duyên. Nếu đã vậy thì cứ vui vẻ thôi! Bỏ qua những cảm xúc rối bời kia thì không thể phủ nhận rằng khi ở bên người đàn ông này cô thật sự cảm thấy rất vui vẻ. Cũng không nên vì những thứ mờ ảo trong giấc mơ kia mà đánh đồng với hiện thực.
Lượn lờ gần hết dãy phố đi bộ xuyên qua mấy con đường, một lúc sau hai người đến trước một quán ăn nho nhỏ. Đó là một quán ăn vặt nhìn chung không lớn lắm, chủ yếu có chiều dài nhưng chiều rộng lại khá khiêm tốn. Trước quán trưng bày một tủ kính bày trí những món xiên chiên cùng vài món ăn khác đủ loại phong phú, đang đứng chế biến món ăn là một người phụ nữ mặc áo màu vàng tầm ba mươi tuổi. Kế bên còn có một tủ kính khác bày đủ loại hoa quả, ly nhựa cùng một chiếc máy xay. Có vẻ là một bên bán các món ăn một bên bán thêm các loại nước trái cây. Nhìn chung tất cả đều rất ngăn nắp gọn gàng, bày trí bên trong thì theo phong cách trẻ trung rất phù hợp với lứa tuổi học sinh sinh viên. Mà nhìn kỹ thì xác thực phần đông khách đến là những cô cậu học sinh trẻ, có người còn đang mặc áo đồng phục, có người lại đang mặc áo dài... Khi đến gần Quỳnh Anh chợt cảm thấy thật hoài niệm về lúc còn đi học.
Dù là một tiểu thư con nhà mặt phố nhưng Quỳnh Anh cũng không đến mức kén chọn kiêu kỳ thái quá. Thỉnh thoảng đổi gió với những món ăn vặt thời đi học cũng hay!
Chí Thanh dắt Quỳnh Anh vào trong quán, đi đến một chiếc bàn nhỏ ở sâu phía trong. Những bàn xung quanh nó hầu như đều có người ngồi, riêng vị trí này thì vẫn còn trống. Chiếc bàn bằng gỗ vuông vức màu nâu nhạt, trên bàn trống trơn không bày trí thêm gì khác chỉ có hai chiếc ghế ngồi được xếp úp lên mặt bàn gọn gàng. Chí Thanh vươn tay nhấc xuống chiếc ghế cho trống chỗ, đột nhiên từ sau lưng có một giọng nói hớt hải truyền đến cắt ngang hành động của anh.
“Khoan khoan em ơi, chỗ này...” Một người đàn ông tầm hơn ba mươi tuổi chạy đến chỗ của Chí Thanh, bộ dáng gấp gáp như có việc gì đó rất nghiêm trọng. Nhìn có vẻ là nhân viên hoặc chủ quán.
Nghe tiếng gọi Chí Thanh cũng không hoảng hốt hay lo lắng có chuyện gì đó. Ngược lại rất ung dung bình thản mà quay lại nhìn người đàn ông đồng thời khẽ mỉm cười một cái, giọng nói không nhanh không chậm thốt ra.
“Anh Chiến, là em.”
Người đàn ông đứng ngơ ngác một lúc sắc mặt liền trở nên hớn hở, lại nhìn qua người con gái đang đứng kế bên Chí Thanh nụ cười trên khóe môi anh ta càng tươi hơn. Hắn vui vẻ đi lại vỗ vỗ bả vai Chí Thanh.
“Trời ơi, hai đứa mày vô hồi nào anh không thấy. Xin lỗi chú nha.” Người đàn ông cười to ra tiếng, bộ dáng như thấy được người quen mà niềm nở vô cùng.
“Hai đứa ngồi đi ngồi đi, mau! Nay để anh chị đãi hai đứa một bữa ha, chờ xíu anh đem đồ ăn ra.”
“Dạ, em không khách sáo đâu.” Chí Thanh cũng vui vẻ đón nhận. Lộc ăn cũng là lộc, tới thì đón thôi.
Người đàn ông nhiệt tình cười đến híp cả mắt. Nói chuyện với Chí Thanh xong anh ta đi thẳng ra hướng quầy bán hàng. Hắn đến chỗ người phụ nữ áo vàng đang đứng. Không biết anh ta đã nói gì mà người phụ nữ áo vàng cũng quay lại nhìn về hướng bàn của Chí Thanh và Quỳnh Anh. Cô ấy cũng hớn hở nở nụ cười, sau đó lại càng thêm hưng phấn như được tiêm máu gà mà chuẩn bị đồ ăn nhanh tay hơn. Người đàn ông cũng hứng khởi đi sang kế bên chuẩn bị phần thức uống.
Chí Thanh nhanh tay nhấc hai chiếc ghế xuống thật mau như không nỡ để cô đứng quá lâu. Do ngồi xoay mặt ra phía cửa nên Quỳnh Anh thấy được hết những hành động của hai người chủ quán. Kì thực quan sát nãy giờ cô cũng cảm thấy có chút tò mò. Dường như Chí Thanh anh ta là khách quen của quán này, nhưng kì lạ là... Thái độ của người đàn ông tên Chiến này đối với cô, à không, cả thái độ của người phụ nữ đứng bán hàng kia nữa. Cô có cảm giác họ quen biết cô, nhưng thật sự khẳng định đây là lần đầu cô tới đây. Soát lại một lần mọi ngóc ngách trong trí nhớ vẫn chẳng có ấn tượng về nơi này. Rốt cuộc là tại sao chứ?
Trong một căn biệt thự sang trọng khác, Đăng Luân loay hoay pha một ly trà hoa cúc thoang thoảng hương thơm thanh mát. Anh cầm ly trà đi đến bên bàn làm việc của mình, ung dung nhàn nhã ngồi xuống ghế.
“Cậu để tôi chờ hơi lâu rồi đó.” Âm thanh là một giọng nữ phát ra từ chiếc laptop đang mở trên bàn làm việc, giọng nói có phần mất kiên nhẫn và oán trách.
Đó là cuộc gọi thoại đến từ Zalo, trên màn hình hiện lên giao diện cuộc gọi với hình đại diện của người gọi tới là một đóa hoa hồng màu đen.
“Thỉnh thoảng bà cũng nên sống chậm lại một chút thì hơn, từ từ cảm nhận cuộc sống.” Mặc người phụ nữ ở đầu bên kia có vẻ khó chịu Đăng Luân vẫn bình tĩnh điềm nhiên.
“Không cần nói nhảm nhiều lời, cho tôi biết tình hình của Lê Quỳnh Anh.” Người phụ nữ có vẻ càng thêm mất kiên nhẫn, giọng nói tăng thêm lực nghiến răng thốt ra từng chữ.
Đăng Luân im lặng uống một ngụm trà, trong lòng thầm cảm thán... với tính cách dễ nổi nóng của mụ thiết nghĩ nếu còn nhây thêm một chút chắc mụ ta sẽ phi thẳng tới đây mất. Anh đặt ly trà sang một bên, chậm rãi nói.
“Giờ bà muốn tôi nói gì đây? Không phải bà mục đích của bà là biến cô ta thành dạng này hay sao?”
Đầu bên kia người phụ nữ dừng một nhịp, nhất thời trong phòng trở nên im ắng vô cùng. Ngay khi Đăng Luân nghĩ người phụ nữ sẽ nổi nóng thì âm loa lại vang lên một tiếng cười lạnh.
“Là tôi thì sao? Làm như vậy thì thế nào? Nếu không có tôi thì nó đã chết lâu rồi cậu bác sĩ à!”
Người đàn bà nói giọng trào phúng, thái độ bình tĩnh đến lạ. Cách một màn hình như cách cả thế giới. Đăng Luân nhíu mày, mụ già này lại toan tính điều gì đây?