Điều Tôi Muốn Là Hạnh Phúc

Chương 40: Bóng lưng quen quen




Trong một nhà hàng Pháp sang trọng nào đó. Có hai con người đang ngồi với trạng thái đờ đẫn thẫn thờ, vừa ăn vừa than thở. Mai Khôi sắc mặt không mấy sáng sủa, nhìn cũng không thèm nhìn mà tùy tiện gắp miếng salad cho vào miệng nhai sột soạt. Hành động tựa như máy móc không có điểm sức sống nào. Mai Hải ngồi đối diện, ánh mắt lại tràn đầy uất hận nghiến chặt răng hung hăng cắt miếng bò beefsteak trên đĩa trước mặt như cách mà anh ta cắt đôi nỗi sầu. Tàn bạo và không cam tâm.

Đây là nhà hàng Pháp chính hiệu, mà quan trọng là chẳng có bán BBQ thịt nướng gì cả. Vậy sao từ đầu không nói sớm! Sao từ đầu rêu rao là có, mà cuối cùng lại thành không. Những gì gã kia nói hồi chiều với những gì cậu trải nghiệm bây giờ thật sự không khớp gì cả.

Mai Khôi đưa mắt liếc nhìn Mai Hải. Cậu em trai này của cô hôm nay phải bị chọc tức điên rồi. Thảo nào tên Trung Hiếu kia bỏ chạy nhanh như cún, không là bị đánh hội đồng dã man rồi. Sự thật và tưởng tượng sao mà khác nhau quá! Mai Khôi hít sâu một hơi, thấp giọng an ủi.

“Thôi được rồi, dù gì cũng được free bữa ăn sang trọng còn gì. Muốn ăn thịt nướng thì để hôm khác. Trước mắt cứ tận hưởng đi. Đừng có trưng cái mặt đó ra nữa.”

“Em biết, nhưng mà em vẫn tức chị hiểu hong!?”

“Mệt quá, ăn nhanh đi.” Mai Khôi lắc đầu mất kiên nhẫn, thằng bé này thật khó dỗ dành. Bỏ lỡ cơ hội đi ăn cùng crush cũng khiến cô nhức nhói lắm chứ bộ! Nhưng đành chịu chứ biết sao giờ!

Bất chợt như nhớ ra gì đó Mai Khôi lại ngẩn mặt lên hỏi.

“Mà…chị hỏi cái này.”

Nghe ngữ khí có phần nghiêm trọng, Mai Hải cũng trở nên nghiêm túc hơn. Cậu hòa hoãn sắc mặt im lặng chờ chị mình nói tiếp.

“Mày có thấy ông Chí Thanh quen quen hong?”

Mai Hải nhăn mặt khó hiểu. Cậu hỏi lại.

“Quen là quen sao bà, như nào mới được?”



“Ý là…ờm nhìn bóng lưng á. Nhìn bóng lưng của ổng mày có thấy quen quen hong?”

Đối diện ánh mắt đầy nghi hoặc của Mai Khôi cậu có chút cau mày. Theo lời nói cậu ngẫm nghĩ một lát sau đó lắc đầu.

“Ai biết, em đâu có thân quen gì với đằng đó. Mà sao tự nhiên chị hỏi vậy?”

Mai Khôi không vội trả lời câu hỏi, cô xoay đầu khẽ uống ngụm rượu sau đó chép miệng chậm rãi đáp.

“Không biết sao nhìn bóng lưng của anh ta chị thấy quen quen, hình như đã thấy ở đâu rồi thì phải.”

“Sao chị nghĩ vậy!? Nhiều khi người giống người thôi, môi trường làm việc của chị có biết bao nam giới. Gặp nhiều rồi có khi người này giống người kia.”

“Không phải!” Mai Khôi kéo dài âm cuối. Khuôn mặt bất đắc dĩ như có điều không thể nói rõ.

Thấy sắc mặt chị gái như thế Mai Hải cũng trở nên gấp gáp hơn.

“Rồi rồi, chị bình tĩnh đi. Từ từ rồi nhớ lại. Biết đâu…ờm… biết đâu anh ta là người quen xa xôi với nhà mình thì sao. Nếu có quen biết thiệt có thể móc nối quan hệ. Chuyện này rất có lợi với chúng ta.”

Mai Khôi thở dài: “Mày nghĩ dễ ăn của ngoại quá.”

“Cũng đúng, đâu phải ai sang cũng bắt quàng lên được. Ờ mà hình như chị Quỳnh Anh… à gọi là Celine đi cho dễ phân biệt. Em thấy chị ấy có vẻ hứng thú với anh Chí Thanh lắm đó. Biết đâu…” Mai Hải còn chưa nói hết câu đã bị Mai Khôi cắt ngang.



“Thôi thôi thôi! Ý mày kêu nó đi bán thân cầu phú à!? Ăn nói xà lơ!”

“Uả chị!? Hong được thì thôi mắc gì chị phản ứng mạnh vậy.”

Như bị nói trúng tim đen Mai Khôi có chút ngại ngùng, cô đưa mắt sang chỗ khác không tự nhiên mà vươn tay nhấc ly rượu. Kì thực Mai Hải nói cũng có phần đúng, Mai Khôi nhìn ra được ở nhân cách Celine cô ấy và Chí Thanh có gì đó khá mập mờ. Không thể nói rõ là hai người họ có quan hệ nhưng… Dùng đầu gối suy nghĩ cũng đoán được lý do trong cuộc họp hôm nay anh ta đứng về phía Thắng Thiên là vì ai. Lúc trong phòng nghỉ khi cô nghe lời căn dặn: phải cố gắng nương theo tập đoàn Huy Tinh, họ sẽ không làm ngơ với phe ta, đúng là khi nghe tới đây cô cảm thấy có gì đó sai sai thật. Nhưng ở trạng thái Celine lời Quỳnh Anh nói nhân đôi trọng lượng và niềm tin nên cô cũng chỉ có thể nghe theo. Và quả đúng như thế.

Nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó sai sai. Vấn đề là ở… thái độ. Đúng vậy chính là thái độ! Quỳnh Anh còn dò hỏi thông tin liên lạc của Chí Thanh chứng tỏ cô ấy cũng không đến mức quá thân thiết với anh ta. Nhưng thái độ Chí Thanh đối với Quỳnh Anh mới là vấn đề đáng suy nghĩ. Kì thực cô không tận mắt chứng kiến nhưng qua lời kể cô cứ có cảm giác… Chí Thanh đối với Quỳnh Anh… Thái độ anh ta đối với Quỳnh Anh hơn mức bình thường. Thân thiết hơn người mới quen, tín nhiệm hơn người bạn. Nó chênh vênh ở một khoảng nào đó khiến cô rất khó xác định. Nhưng chắc chắn là không bình thường!

Làm sao đây, cô cứ có cảm giác anh ta cố tình tiếp cận Quỳnh Anh. Nhưng cũng không loại trừ khả năng đằng sau đó hai người đã qua lại với nhau lâu rồi. Quỳnh Anh chỉ giả bộ hỏi thăm phương thức liên lạc của anh ta với cô mà thôi. Mà tại sao phải làm thế? Để che giấu chuyện hai người đã qua lại thân thiết với nhau từ lâu?

Không có khả năng, ở trạng thái Celine mọi hoạt động hay những mối quan hệ giao lưu tiếp xúc của Quỳnh Anh với người khác đều nằm trong tầm kiểm soát. Để tránh việc bệnh tình của Quỳnh Anh bị lộ trước giờ cô luôn ra sức che giấu, cố gắng khống chế tất cả trong khả năng. Còn Quỳnh Anh ở trạng thái bình thường càng không có khả năng, cô ấy là kiểu người gì không phải cô không biết. Bởi ít ra vẫn còn người bạn trai là Trọng Khánh. Tốt xấu gì đối với cô hắn ta cũng được xem như là tấm chắn. Mặc khác đối với Mai Khôi thì hắn ta không phải mối lo lớn, bằng chứng hắn chim chuột với người khác cô đã nắm trong tay, mà chưa kể còn nhiều thứ nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra bật hắn. Nhưng giữ lại Trọng Khánh vì cô thấy hắn còn giá trị lợi dụng. Để hắn làm tấm chắn những người có ý tiếp cận Quỳnh Anh, đợi tới lúc cô bẻ cong được Quỳnh Anh thì đá hắn đi cũng chưa muộn.

So ra Trọng Khánh chẳng là cái đinh gì, nhưng Triệu Chí Thanh mới là mối lo. Khoan đã… vụ ăn nhà hàng này có phải quá vô lý không nhỉ? Vậy chẳng lẽ… chẳng lẽ Triệu Chí Thanh cố tình kêu cấp dưới của mình dẫn dụ tách ba người bọn cô ra để anh ta có cơ hội ở riêng với Quỳnh Anh. Con mẹ nó! Giờ có khi anh ta dắt Quỳnh Anh đi đâu đó rồi cũng nên. Đúng tức mà!

Càng nghĩ Mai Khôi càng thấy bốc hỏa, nhìn kỹ ở không gian nào đó khói trắng đã bay đầy đầu luôn rồi. Sắc mặt càng lúc càng tệ, cô chộp lấy ly rượu nốc liên tục, lại cắt miệng thịt đưa vào miệng nhai ngấu nghiến.

“Gì vậy, em có nói gì đâu mà chị tức tối vậy. Không nhớ ra thì thôi. Từ từ nghĩ.”

Mai Khôi không đáp lời Mai Hải, cô hừ lạnh một tiếng sau đó tiếp tục ăn uống. Bây giờ ván đã đóng thuyền, biết làm sao giờ!

Tiếng nhạc lofi nhẹ nhàng bao trùm khắp không gian. Ánh đèn mờ ảo hòa cùng những nốt nhạc thăng trầm, những lời ca ngọt ngào tạo nên một không khí thư giản thoải mái vô cùng. Bên chiếc bàn gần cửa sổ một cô gái xinh đẹp đang ngồi lắc lư ly rượu trên tay. Khuôn mặt thanh tú với lối make up thiếu nữ trẻ trung nhẹ nhàng kết hợp với cách ăn mặc nữ tính càng tôn lên nét dịu dàng của cô gái. Trước mỹ sắc như thế đã thu hút không ít những ánh mắt có ý từ bốn phía. Tuy vậy nhưng không thấy ai dám bước đến bắt chuyện, bởi vì…

“Phương Trinh em đợi anh lâu không? Xin lỗi em anh đi vệ sinh hơi lâu.” Một giọng nam mang theo sự cưng chiều vô bờ bến, Trọng Khánh hạ giọng kiên nhẫn giải thích và thành khẩn xin lỗi. Vừa nói anh ta vừa bước nhanh đến ngồi cạnh Phương Trinh.