Điều Ước Từ Biển Cả

Chương 47: Chương 47




Chap 47: Nỗi đau chia li

Mưa…

Một cơn mưa lạnh rơi xuống trên vai Anh Vũ…

Cô bé ngơ ngác, mọi thứ xung quanh cô nhuộm một màu đen dày đặc, cô không thấy được ai cả, cô cũng không thể cất lên một lời nào cả, ngực cô đau nhói….

“Anh Vũ, em đang làm gì ở đây vậy” Một cánh tay quàng qua vai cô bé, ấm áp, Anh Vũ lo lắng nhìn qua.

“Anh Khôi”…

Cô bé mỉm cười, Anh Khôi đang khoác vai cô, màn đêm đã tan biến, hai người đang đứng bên một bờ sông trải hoa trắng muốt, những cánh hoa trắng bay nhẹ khi một làn gió ùa qua, nhưng sao nơi này mờ ảo quá, khắp nơi đều phủ đầy sương, làn sương khiến ọi thứ trở nên thật nhạt nhòa…

“Anh ơi, em sợ quá”

Anh Vũ thấy mình ôm chặt lấy anh run rẩy, cô bé không biết là đã có chuyện gì xảy ra, cô cũng không nhớ là cô sợ điều gì, cô chỉ biết là ngực mình đang đau nhói, và cô đang sợ hãi một thứ gì đó…

“Không sao, có anh ở đây rồi, em đừng sợ” Anh Khôi ôm cô bé vào lòng, bàn tay dịu dàng đưa lên vuốt nhẹ một lọn tóc dài trên vai cô.

“Em sợ lắm, Anh Khôi !!! Anh sẽ ở mãi bên cạnh em chứ, anh không để lại em ở đây một mình chứ ?”

Cô bé ngước lên, đôi mắt rơm rớm nước. Anh Khôi mỉm cười đưa tay lên gạt một giọt nước trong veo trên khóe mắt cô bé xuống.

“Anh sẽ đi khi nào em đã ổn”

“Không, anh đừng đi, anh đã hứa với em rồi, anh sẽ ở mãi bên cạnh em mà” Anh vũ nhìn anh hốt hoảng, giờ thì cô biết mình đang sợ điều gì rồi, cô sợ Anh Khôi sẽ bỏ đi, cô sợ mình sẽ cô độc…

“Anh xin lỗi, nhưng anh không thể…” Ánh mắt Anh Khôi nhìn cô đượm buồn.

“Tại sao chứ ? em không muốn anh lại bỏ đi nữa, em không thể sống nếu thiếu anh được, anh trai, anh đừng đi mà, đừng bỏ lại em một lần nữa, xin anh đó, đừng bỏ đi một lần nữa”

Anh Vũ lo lắng níu chặt lấy tay anh mình, không thể để anh ấy đi được, cô không thể để anh ấy đi được. Nếu Khôi bỏ đi rồi không biết đến khi nào hai người lại mới gặp được nhau, cô không thể để anh ấy đi được. Nhưng Anh Khôi vẫn nhìn cô mỉm cười.

“Anh Vũ, em đừng như vậy, không có anh em vẫn ổn mà”

“ Sao? ”

Anh Vũ nhìn anh mình ngơ ngác.

“Em sẽ không cô đơn đâu Anh Vũ. Vì đã có người hứa với anh là mãi bên cạnh em rồi, vì vậy anh tin không có anh, em vẫn ổn”. Anh Khôi mỉm cười thật tươi.

“Anh trai”. Đôi mắt Anh vũ tròn xoe, cô không hiểu, anh cô đang nói gì chứ ?

“Anh thương em nhất, Anh Vũ”.

Anh Vũ ngơ ngác, rồi cô ôm chặt anh mỉm cười.

“Em cũng thương anh nhất”

Nhưng sau một giây hạnh phúc đó, vòng tay Anh Vũ trống trơn, hụt hẫng. Cô bé giật mình ngước lên. Anh Khôi đã ở bên kia bờ sông vẫy tay chào cô, bên cạnh anh là mẹ cũng đang mỉm cười. Anh Vũ lo lắng vội chạy theo hai người, cô bé lao vội qua bờ sông bên kia, nhưng sao mẹ và anh không đợi cô, họ cứ đi xa dần, xa dần, làn sương mờ đang che khuất họ, càng lúc cô càng không thể thấy bóng họ nữa, cô hốt hoảng….

Anh Vũ cố gắng gọi nhưng họ vẫn không dừng lại, cô cố lao qua bờ sông bên kia, nhưng rồi cô bé chìm dần dưới nước, dòng sông trắng xóa làm mờ mọi thứ, Anh Vũ thấy khó thở và ngực mình đau nhói…

Đau quá….



Khó thở quá…

Làm sao thoát ra đây…

Mọi thứ trong đầu cô bé trống rỗng, nếu cứ như thế này một chút nữa thôi Anh Vũ sẽ chết mất, cô không muốn chết, cô không muốn chết như thế này, cô độc quá, có ai đó không, ai đó đưa cô ra khỏi đây…

“Anh Vũ “

“Anh Vũ”

Một giọng nói ấm áp vang lên, bàn tay cố giơ lên của Anh Vũ đã có ai đó nắm lấy, thật ấm áp…

-Anh Vũ !!!!

Anh Vũ choàng mở mắt ra, cô bé đang nằm trên chiếc giường trải đệm trắng muốt trong phòng mình, trước mặt cô là Leo đang nhìn cô lo lắng…

-Anh Vũ !!! May quá, em tỉnh lại rồi, em không sao chứ ? Leo nhìn cô bé mừng rỡ, đôi tay vụng về của cậu đặt lên trán cô, Anh Vũ không bị sốt…

“Không có anh em vẫn ổn mà, vì đã có người hứa với anh mãi bên cạnh em rồi…”

Bàn tay cô bé run run cầm tay Leo xuống, đôi mắt đen thẳm nhìn cậu hoang mang…



-Leo…Leo…Anh trai em đâu rồi ? Anh Khôi đâu rồi ?

Leo nhíu mày, đôi mắt cậu nhìn Anh Vũ đau đớn. Rồi cô thấy cậu gục đầu xuống…

-Anh Khôi…cậu ấy…chết rồi….

…………….

Bong….

Bong….

Bong…

Tiếng chuông cầu hồn vang lên, trong nghĩa trang vắng vẻ chỉ có bốn người lặng im thẩn thờ. Những người làm việc trong nghĩa trang đang lấp một chiếc quan tài dưới ngôi mộ mới đào. Vài giọt mưa lất phất rơi xuống rồi dần dần nặng hạt. Bốn người vẫn không nói với nhau câu gì, chiếc quan tài lạnh lẽo dần bị lấp bởi những vạt đất xám. Cát Cát đưa đôi mắt vô hồn nhìn chiếc quan tài đang khuất dần dưới tầng đất sâu, giây phút mà Anh Khôi ngã xuống, cô không còn nhận thức được gì nữa rồi, mọi thứ đã trở nên thật vô nghĩa…

Anh Khôi….

Cô lặng lẽ đi lại đặt chiếc hộp sôcôla vào bên cạnh quan tài…

Valentine….

Lễ tình nhân dành cho hai người…


Anh Khôi thậm chí chưa ăn thử chiếc bánh cô làm tặng…

Vậy mà cậu đã bỏ đi tới một nơi xa thật xa rồi…

Những cánh hoa sứ lẫn vào cát được lấp lên trên mặt quan tài, màu trắng tinh khiết như những giọt nước mắt rơi. Cát Cát nhắm chặt mắt, trái tim bé nhỏ như rạn vỡ ra từng mảnh, hộp sôcôla nằm lặng im dưới đất…

Đột nhiên một chiếc xe hơi đổ lại gần đó…

-ANH KHÔI !!!!! ANH KHÔI!!!!

Anh Vũ nhào ra lao tới nơi huyệt mộ đang được lấp đất. Khuôn mặt tái nhợt của cô hoảng hốt. Mọi người giật mình quay sang, vậy là cô bé đã tỉnh lại rồi…



-ANH KHÔI !!!! ANH KHÔI !!!! anh ở đâu, mau ra đây đi.

Anh Vũ gào lên và đưa tay điên cuồng cào bới những vạt đất vừa lấp lên quan tài, nước mắt cô bé nhạt nhòa. Từng vạt đất bị đôi tay bé nhỏ hất tung lên một cách vội vã. Mười đầu ngón tay bị trầy xước rỉ máu vì cào vào đá, cô bé vẫn không dừng lại, cô không còn cảm thấy đau nữa…

-Anh Khôi, Anh Khôi !!!!! Mau trở lại với em đi, anh đã hứa sẽ ở mãi bên cạnh em mà, quay lại đây đi…Em không để anh đi đâu, em không cho anh đi đâu. Anh Khôi, Anh Khôi !!!!!!

Hai bàn tay điên cuồng cào bới đất, chiếc quan tài lấp dở đã lộ ra nhiều hơn, nước mắt cô bé hòa vào nước mưa bỏng rát…

-Anh Vũ, Anh Vũ !!!! Dừng lại đi em…

Khôi Vỹ đau xót nhìn đứa em gái mình, hai tay anh giữ chặt cô bé kéo ra, nhưng hành động của anh càng khiến cô bé nổi điên hơn…

-Buông ra !!!!!

Anh Vũ quay sang hất mạnh anh trai mình ra, móng tay cô bé cào xước một đường dài trên khuôn mặt anh, Khôi Vỹ nhăn mặt, vài giọt máu đỏ hòa vào nước mưa lạnh.

-Buông tôi ra…

Anh Vũ gào lên khi Leo đi lại giữ chặt lấy cô, cô nhào xuống tiếp tục dùng hai bàn tay nhỏ bé của mình cào đất. Nước mắt ướt đẫm khuôn mặt bé nhỏ…

-Dừng lại đi, Anh Vũ, Cậu ấy chết rồi, Anh Khôi đã chết rồi, cậu đừng như vậy nữa mà…

Quay lại những người phía sau mình, cô bé gào lên, đôi mắt đỏ hoe giận dữ:

-Im đi, im hết đi, các người đang làm gì vậy? Anh Khôi chưa chết, anh ấy chưa chết…Đôi bàn tay tiếp tục cào bới đất trên quan tài, hộp sô cô la bị hất sang một bên, lạnh lẽo dưới làn nước mưa rét buốt…-Các người đang làm gì chứ? các người định làm gì chứ? Anh Khôi chưa chết, tại sao các người lại đem chôn anh ấy?…Tại sao các người dám chôn anh ấy ? Anh Khôi !!!!! Anh Khôi !!!!!

-Vũ !!!! Đừng như vậy nữa mà !!!

Mặc kệ những gì mọi người nói, cô bé cứ tiếp tục dùng hai tay cào đất, nắp quan tài đã lộ ra nhiều hơn, nước mắt Anh Vũ cũng trào ra nhiều hơn, lạnh lẽo.

-Anh Khôi, Anh Khôi !!!!! Ra đây đi, anh không thể đi như vậy được, anh không thể bỏ lại em như vậy được, tỉnh lại đi mà !!!!! trở lại với em đi mà, em sẽ không để anh đi đâu, em sẽ không để anh đi một lần nữa đâu. Đừng bỏ em lại mà…Anh Khôi !!!!!…

Hai bàn tay bé nhỏ rướm máu cố đập thật mạnh vào quan tài, Anh Vũ cố gọi tên anh trai mình, giọng nói cô bé đã khản đặc, nước mắt cứ nhạt nhòa hòa vào màn mưa lạnh, chiếc quan tài vẫn im lìm, mưa vẫn cứ rơi…

Số phận thật nghiệt ngã…

Anh Khôi không muốn giết người, tại sao người ta lại bắt anh cô phải giết người. Anh ấy chỉ muốn có cuộc sống thật bình thường, tại sao anh ấy không thể sống một cuộc sống bình thường. Và quan trọng hơn. Anh Khôi và cô là anh em song sinh, tại sao anh ấy chết rồi mà cô còn được sống hạnh phúc khỏe mạnh như vậy chứ ? Anh Vũ nghiến răng, cô căm thù thế giới này, thế giới khắc nghiệt đã cướp đi anh trai cô…

-Tàn nhẫn…Tàn nhẫn…


Anh Vũ nắm chặt mắt cho những giọt nước trong suốt rơi ướt đẫm quan tài, cả người cô bé run rẩy, cơn mưa lạnh vẫn không dừng….

-ANH KHÔI !!!!!

-Leo, kéo con bé ra đi !!!!

Khôi Vỹ nhìn em gái đau xót, anh cũng không còn đủ can đảm để ngăn cô bé lại nữa. Leo đi tới ôm chặt Anh Vũ cố đưa ra, nhưng anh Vũ vẫn đưa bàn tay rỉ máu ôm chặt lấy chiếc quan tài, cô không tin, cô không chấp nhận chyện này, Anh Khôi chưa chết, anh ấy không thể chết được…

-Thả em ra, Leo…Em xin anh, thả em ra đi…Em không thể để Anh Khôi đi được, em không để anh ấy đi được…

Anh Vũ giẩy dụa gào khóc thảm thiết khi Leo cố kéo cô, đôi bàn tay nhỏ bám đất đang rỉ máu cố giơ ra muốn giữ chặt chiếc quan tài. Nhưng nó cứ đi xa dần, xa dần tầm tay cô bé, nước mắt cô nhòa đi mọi thứ, những vạt đất xám lạnh lẽo lại phủ phàng hất lên trên, đôi mắt cô nhòa nước, giọng nói khản đặc. Cô không thể cất lên lời nữa rồi…

Mọi người xung quanh nhìn cô bé đau đớn, rồi họ cùng nhìn về chiếc quan tài đang khuất dần dưới huyệt mộ, mỗi người mang một tâm trạng khác nhau, đau đớn, tuyệt vọng, cắn rứt, giận dữ, tiếc thương…



-Khôi…Khôi !!!!!

Tiếng khóc thứ hai vang lên, Mãi gục xuống bên cạnh ngôi mộ đang đắp dỡ, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt nhăn nhó run rẩy.

Lần trước là Lãm…

Giờ là Anh Khôi…

Lần thứ hai cậu đi tiễn một người bạn thân thiết của mình…Minh Nhật cũng nhíu mày, không ai còn khóc nữa, chính xác thì họ đã để nước mắt hòa vào màn mưa lạnh buốt rồi….

……

-Ở đây có vẻ đông vui quá nhỉ ?

Một giọng nói giễu cợt lạnh lùng vang lên, mọi người quay sang, Hoàng Long đang đi ra từ một chiếc limo trắng, bên cạnh là tay quản gia Hắc Hải đang che dù cho ông ta.

-Hình như con trai ta có nhiều bạn hơn ta nghĩ đó ! Hoàng Long đi lại gần ngôi mộ đang lấp dở, đôi mắt lạnh lẽo cười nhạt, tất cả mọi người đều nhìn ông ta với đôi mắt đầy căm thù.

-Ông tới đây làm gì ? Khôi Vỹ không quay sang, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chăm vào ngôi mộ của em trai mình, vết xước trên mặt anh vẫn đang rỉ máu, rát buốt…

- Trường Dương đã giết chết Anh Khôi ? Hôm qua ta đã báo tin cho con rồi, vậy là con đã tới trễ à? buồn nhỉ ? Hoàng Long đưa một điếu thuốc lên miệng, tên quản gia vội châm lửa cho ông ta.

-Chính ông đã hại chết Anh Khôi, bây giờ ông còn dám vác mặt đến đây sao ? Leo nhìn ông ta giận dữ, đôi mắt cậu đỏ rực, Anh Vũ trong lòng cậu cũng đã ngừng khóc quay sang nhìn ông ta với đôi mắt lạnh lẽo, căm thù…

-Hừ ! Những kẻ vô dụng thì sống nữa chỉ thêm chật đất.

-Anh ấy là con ruột của ông .. Tại sao lại đẩy anh ấy vào chổ chết, ông còn nhẫn tâm đến mức nào nữa, Hoàng Long, ông có phải là con người hay không ? Cát Cát nghiến chặt răng, cả người cô run run trong cơn mưa lạnh…

-Con ư ? Hoàng Long nhếch mép.-Ta còn không biết nó là con của ai , dựa vào đâu mà mày nghĩ nó là con trai ta, cô bé ?

-Ông nói vậy là sao ? Minh Nhật nhìn gã đàn ông giận dữ.


-Hừ ! Mẹ nó trước đây được gả cho nhà họ Hà để trả nợ, người đàn bà đó không có gì đặc biệt ngoài vẻ đẹp mê hồn đàn ông, bố mẹ nó không thể trả nợ cho tao nên tao đành phải đòi từ con gái của chúng. Mặc dù người đàn bà đó không có tiền tài, địa vị gì để giúp cho công việc làm ăn của ta, nhưng ta có thể sử dụng cô ta như một con mồi để câu lũ đàn ông ngu ngốc, những kẻ đó có thể là đối thủ, là kẻ thù hay bạn làm ăn, và bà ta đã làm rất tốt, ta đã thu được không ít lợi nhuận khi đem người đàn bà đó ra trao đổi. Nhưng có một điều nằm ngoài dự tính của ta là ả ta đã có thai, ta cũng không biết được cái thai đó là của ai, nhưng ta biết ta không muốn đứa trẻ chào đời, vậy mà nó đã cứu thoát chúng khỏi tay ta, và đến bây giờ ta cũng không biết chúng có thật là con ta hay không nữa….

-Ông….trên đời này có hạng người đê tiện, rác rưởi như ông sao ?

Leo nghiến răng, đôi tay cậu dần thả lỏng Anh Vũ ra, cô bé vẫn nhìn ông ta, bất động và lạnh lẽo. Đôi mắt trong veo nhuốm màu đen thẳm đầy căm thù…Mọi người đều cau mày nhìn gã đàn ông trước mặt, bây giờ thì họ đã biết khi ở trong nhà họ Hà, hai anh em Anh Khôi và Anh Vũ bị đối xử ra sao rồi…

-Ta có quá nhiều vợ và tình nhân nên cũng có không ít đứa con, dù vậy ta vẫn không biết chính xác đứa nào là con của ta, còn đứa nào là con hoang. Nhưng có một người ta chắc chắn là con trai ruột của ta. Ông ta mỉm cười quay sang Khôi Vỹ.-Và con là người duy nhất có thể thừa kế lại ta.

Khôi Vỹ nhìn ông ta lạnh lùng…

-Con có muốn trả thù cho thằng bé đó không, Khôi Vỹ ?

-Trả thù ai ? Trả thù ông sao ? Ông đã ép nó đi tới khu nhà hoang đó để Trường Dương giết nó….

-Không, ta không ép nó, là nó tự nguyện đi tới đó…

-Ông nói dối. Cát Cát hét lên. -Anh Khôi không bao giờ chịu đi tới nơi đó cả, rõ ràng ông đang nói dối.

-Ta không nói dối. Ta chỉ nói với nó rằng, nếu nó có thể làm xong chuyện này cho ta, ta sẽ để nó được tự do. Và nó đã đồng ý…

Khôi Vỹ nhìn lạnh lẽo.

-À…Khôi Vỹ, con cũng nên cám ơn thằng bé đi, nhờ nó mà ta đã cho con hai năm thoái mái tự do bên ngoài nhà họ Hà đó. Hoàng Long nhìn Khôi Vỹ cười nhạt. Anh hơi nhíu mày.

-Ông muốn nói gì ?

-Hừ…Hai năm trước khi con bỏ đi, ta đã định bắt con về, hoặc khử con và con bé Anh Vũ, nhưng chính nó đã van xin ta tha cho hai đứa, đổi lại nó sẽ trở thành người thừa kế cho ta, giúp ta làm việc, và quả thật trong suốt hai năm qua nó đã làm được cho ta không ít chuyện…

Anh Vũ và Khôi Vỹ nhìn ông ta sững sờ…


Anh Khôi ở lại để bảo vệ cho hai người sao…

-Anh Khôi cũng là một thằng nhóc hữu dụng. Thật tiếc khi nó không thể giúp ta được nhiều hơn, nó có vẻ rất thương con và con bé song sinh với nó đó nhỉ, thế nào ? con có muốn trả thù cho nó không ? giết Trường Dương và trả thù cho em trai yêu quý của mình. Nếu con muốn, ta sẽ cho con trở về.



-Ông đẩy thằng bé đến chổ chết chỉ vì muốn tôi trở về ?

-Đúng ! Nhưng để chuộc lỗi, ta sẽ giúp con trả thù !

-ĐỒ KHỐN !!!!!

Dường như không còn kìm chế được nữa, Leo và Minh Nhật gào lên rồi lao vào Hoàng Long, đám thuộc hạ của ông ta vội lao ra chặn lại, và đương nhiên những tên đó bị ăn đòn.

-Ông là đồ rác rưởi…

Leo lao lên tung một cú đấm vào mặt kẻ thù, nhưng cánh tay của cậu bị đá gạt đi chổ khác, tay quản gia lao lên đấm mạnh vào bụng cậu..

-Leo !!!

Minh Nhật quay sang lo lắng, Leo nhăn mặt hơi cúi xuống, Hắc Hải tiếp tục lao lên giáng một cước vào người cậu. Nhưng trước khi nhận được cú đá đó, Leo đã lách người né được và lao lên giáng một cước vào ngực Hắc Hải, ông ta loạng choạng lùi về sau, máu nhòe ra trên miệng, dường như vài chiếc xương sườn đã gãy…

Minh Nhật cũng nhanh chóng xử lí hai tên đang đánh cậu…

Không còn tên vệ sĩ nào bên mình nữa, Hoàng Long đứng yên lạnh lùng. Bàn tay ông ta đưa vào túi áo khoác, Khôi Vỹ nhìn sang nhíu mày, Hoàng Long lúc nào cũng giấu trong người một khẩu súng ngắn…đúng lúc này Leo lao tới định giáng một cú đấm vào mặt ông ta….

Nhưng…

Pặc…

-Dừng lại, Leo…

Cánh tay cậu bị giữ lại, Khôi Vỹ lạnh lùng kéo cậu ra sau, Leo quay sang hơi phẫn uất.

-Anh Vỹ…Buông em ra….

Cậu cố giành cánh tay ra, nhưng không được…

-Ồ…Khôi Vỹ !!! Con bảo vệ cho ta, vậy là con đồng ý trở về ? Hoàng Long nhìn Khôi Vỹ cười hài lòng.

-Không ! Khôi Vỹ quay sang, khuôn mặt anh lạnh lùng, ánh mắt sắc lẻm như dao.

-Đây là cậu trả lời của con sao ? Thật đáng thất vọng…

-Nếu biết được tôi sắp làm gì, ông sẽ còn phải thất vọng hơn nữa kìa…Cánh ta anh hơi lỏng và buông Leo ra.-Cút đi! lần cuối cùng tôi tha mạng cho ông đó. Lần sau gặp lại, chúng ta sẽ là kẻ thù.

-Sao ? Hoàng Long nhìn cậu cười nhạt, mọi chuyện đã không như dự tính của ông ta.

-Hoàng Long !!!! Tôi sẽ không tha cho ông đâu. Ông sẽ phải trả giá, cả Trường Dương nữa, tôi thề sẽ bắt các người phải trả giá.

Anh Vũ nhìn Hoàng Long căm thù và hé một nụ cười, nụ cười nửa miệng và ánh mắt sắc lẻm như dao giống hệt như Khôi Vỹ, và từ đó cho đến khi trở về nhà, cô không mở miệng nói với ai câu gì nữa…

10h30 phút đêm…

-Anh Vũ. Em hãy ăn một chút gì đi, em không ăn không uống suốt ngày hôm nay rồi, nếu cứ như thế này em sẽ chết mất.

Leo nhìn cô bé xót xa, Anh Vũ vẫn ngồi im trên giường, lưng dựa vào tường, hai tay buông thỏng, đôi tay dính đầy bùn đất từ khi ở nghĩa trang trở về vẫn chưa được rửa, máu đã ngừng rỉ ra nhưng vẫn đau buốt, đôi mắt vô hồn nhìn xa xăm ngoài bầu trời đen tối…

Anh Khôi đã đi thật rồi, bây giờ thì cô đã phải chấp nhận sự thật là anh ấy đã đi thật rồi….

Hoàng Long…

Trường Dương…

Hai kẻ này chính là người đã cướp đi anh trai cô, hai kẻ đáng nguyền rủa này…Đôi mắt Anh Vũ sắc lẻm, hai giọt nước chợt trào ra, Leo đưa tay lên gạt ngang và ôm cô bé vào lòng. Anh Vũ vẫn không phản ứng gì, nước mắt cô bé thấm ướt vai sơ mi trắng của cậu. Leo ôm chặt cô bé, trái tim cậu đau nhói, cậu muốn xóa đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt bé nhỏ của Anh Vũ, cậu muốn xóa đi nổi đau đang cào xé trái tim cô bé, nhưng cậu không thể, tim cậu cũng đang đau, Anh Khôi-người bạn cậu rất yêu quý và còn là anh trai của Anh Vũ đã chết, cậu chỉ biết lặng im ở cạnh Anh Vũ, lặng im lau nước mắt và ôm chặt cô bé như thế này…

-Em muốn báo thù…

Anh Vũ cất tiếng, giọng nói lạnh lùng khô khốc. Buông cô bé ra, Leo nhìn Anh Vũ nghiêm túc. Hai bàn tay cậu giữ chặt khuôn mặt cô bé.

-Nếu đó là tâm nguyện của em, anh nhất định sẽ làm cho em.