Điệu Valse Của Những Kẻ Cặn Bã

Chương 37




Lâm Lập An khập khiễng bước đi, kêu phục vụ mang đá tới, nhìn Nghê Hiển Hách cười khà khà, “Còn dám đánh tôi?”

Nghê Hiển Hách bò đến bên cạnh Lâm Lập An, nắm bả vai cậu, mặc cặp kính bị rơi xuống đất, mặt hai người ai nấy đều sưng như đầu heo.

Lâm Lập An suy nghĩ một chút, tiến tới hôn lên khóe miệng Nghê Hiển Hách.

Cậu cũng không biết mình nghĩ gì, bình thường khi cậu và Nghê Hiển Hách ở chung, hành động thân mật này thường xuyên diễn ra, lúc nào cũng đầu chưa kịp nghĩ mà tay chân đã bắt đầu hành động quái gở.

Nghê Hiển Hách nói, “Cậu có biết, không ai dám đánh vào mặt tôi không, ngay cả ông nội cũng không thể?”

Lâm Lập An nhìn hắn đầy khiêu khích, “Thế cậu có biết, lúc còn bé ở quê, thằng nhóc nhà bên dám đánh vào mặt tôi, bị tôi đập gạch vào đầu, khâu 18 mũi?”

Dạo gần đây, rất ít khi hai người ôn hòa với nhau như thế này, hai chàng trai lặng lẽ rúc vào người nhau, lấy túi đá chườm lên gương mặt đối phương, khẽ khàng hít thở khí tức của người bên cạnh.

Chỉ mấy phút ít ỏi, nhưng lại có cảm giác như đã một đời.

Lâm Lập An khàn giọng hỏi, “Không phải ta từng cùng nhau xem “Maurice” rồi hay sao? Có lẽ sau này chúng ta đều có cho mình một gia đình riêng, có lẽ sẽ thường xuyên phải gặp mặt, cả đời là anh em, bạn bè tốt của nhau, không được sao? Hai thằng con trai ở bên nhau như vậy, không phải rất khó coi sao?”

Nghê Hiển Hách khẽ hỏi, “Maurice buông bỏ Clive, chọn Scutter là muốn chứng minh linh hồn và thể xác không thể tách rời, cậu hiểu chứ? Tôi muốn theo đuổi cậu, vậy thì sao?”

Hắn buông túi nước đá, leo lên hông Lâm Lập An. Trước mặt bao người mà bị đè như vậy, Lâm Lập An thẹn quá hóa giận, “Cậu theo đuổi tôi làm cái gì?”

Tay Nghê Hiển Hách ngưng lại, đôi đồng tử đen kịt nhìn sâu vào mắt Lâm Lập An, “Vậy cô ta thì có gì tốt? Đáng để cậu bỏ tôi sao?”

Lâm Lập An nắm lấy cổ tay hắn, tư thế này không thể nói là không xấu hổ, eo và đũng quần hai người cọ vào nhau. Nhưng lúc này cậu chỉ muốn cầm tay Nghê Hiển Hách, “Tôi sẽ không bỏ rơi cậu, cả đời này kiếp này. Chỉ là tôi thấy chúng ta nên sống một cuộc sống bình thường, cô ấy giúp tôi cảm thấy yên bình, mà yên bình thì sẽ hạnh phúc.”

“Ở bên tôi cậu không hạnh phúc sao?”

Lâm Lập An kéo tay Nghê Hiển Hách đặt lên mặt mình, che đi đôi mắt của cậu, “Tôi không nhìn thấy đường phía trước, tôi là cái đứa luôn sợ khó, chỉ muốn đi một con bằng phẳng, cậu hiểu chứ?”

Nghê Hiển Hách lại nói, “Cậu có thể giao tất cả cho tôi.”

Lâm Lập An thở dài, khẽ cười, “Tôi là đàn ông, không muốn mình trở nên yếu thế non nớt trước mặt cậu. Nếu mọi việc tôi đều trông cậy vào cậu, dùng cách này để bắt đầu mối quan hệ kia, cứ trốn sau lưng cậu mãi như vậy thì khác gì đám con gái chứ?”

Ánh mắt Nghê Hiển Hách trầm xuống, “Nếu như vậy, tôi hiểu là được mà.”

Nhưng cuối cùng ước muốn của Lâm Lập An không thể trở thành sự thật.

Cũng có thể nói, người tính không bằng trời tính.

Có nằm mơ cậu cũng chẳng ngờ, cô gái đầu tiên khiến cậu muốn ở bên suốt quãng đời còn lại, lại bỏ cậu mà chạy.

Vạn Mộng Nhã không dám nhìn vào mặt cậu, chỉ không ngừng nói, “Xin lỗi, xin lỗi.”

Lâm Lập An bình tĩnh hỏi, “Người kia là ai?”

Nghê Hiển Hách đang bận rộn với phòng khám mới mở, căn bản không có thời gian để đoạt bạn gái với cậu.

Vạn Mộng Nhã nói, “Em vẫn chưa nói với anh. Sau này tốt nghiệp, em muốn học nghiên cứu sinh, còn muốn du học đào tạo chuyên sâu, sau đó sẽ trở về quê nhà. Anh cũng biết quê của em chỉ là một huyện thành nhỏ, bố mẹ, họ hàng, bạn bè, tất cả mọi người đều sống ở đấy, họ không thể rời đi. Bố mẹ chỉ có một đứa con gái là em, họ muốn em ở lại quê làm việc. Còn anh thì sao, anh ở Bắc Kinh nỗ lực, mải miết làm việc như vậy, anh có tiền, liệu anh nguyện ý sống nơi huyện nhỏ với em sao? Họ nuôi em nhiều năm như vậy, em không thể bất hiếu!”

Lâm Lập An vẫn cố chấp hỏi, “Người kia là ai?”

Vạn Mộng Nhã nói tiếp, “Anh ta tặng hoa cho em, em thật sự không để tâm, trong lòng em, hoa của anh ta còn không bằng bữa khuya và bữa sáng anh mua ở 7-eleven. Anh ta đưa đón em bằng chiếc Ferrari, em cảm thấy khó chịu, ngược lại em thích chiếc Toyota Corolla của anh hơn. Nhưng, vậy thì sao? Anh ta cho em học phí xuất ngoại du học, anh ta đổi nhà mới cho bố mẹ em, anh ta tìm việc làm cho chị họ em, còn giúp dì em trả nợ. Vậy là đủ rồi.”

Lâm Lập An nói, “Nếu em cần tiền, bao nhiêu anh cũng có thể cho. Sao em không nói với anh?”

Vạn Mộng Nhã lắc đầu, “Nhưng như vậy em vĩnh viễn không thể ngóc đầu trước mặt anh được. Em không yêu Ninh Thừa Nghiệp, nên nhận tiền của anh ta em có thể yên tâm thoải mái. Nhưng em yêu anh, vì yêu nên mới không muốn dùng của anh dù chỉ một xu một đồng. Em thật sự yêu anh, trước đây em chưa từng yêu ai như vậy, sau này cũng sẽ không, nhưng em không còn cách nào khác.”

À, ra là Ninh Thừa Nghiệp.

Chẳng cần Nghê Hiển Hách tự thân xuất mã, thậm chí hắn chẳng cần nói đến một lời, anh em của hắn cũng ra tay giải quyết tất cả rồi, Lâm Lập An trào phúng nghĩ.

Lâm Lập An đấm mạnh vào tường, bên trong tay phải khẽ chảy máu, một dòng máu đỏ chảy dọc xuống tường.

Vạn Mộng Nhã khóc to kéo tay cậu, Lâm Lập An hất tay cô ra, lặng lẽ nhìn.

Cô khóc đến hết hơi.

Lâm Lập An biết, Vạn Mộng Nhã yêu mình.

Không thể nghi ngờ gì.

Chỉ là ở đời, còn nhiều thứ quan trọng hơn cả tình yêu.

Đối với Vạn Mộng Nhã, Ninh Thừa Nghiệp chỉ mang lại danh lợi phú quý, cậu ta hứa hẹn mang tương lai tốt đẹp tới cho cô, nên cô chọn cậu ta.

Xã hội này vốn là như vậy, giống như một buổi bán đấu giá, mỗi người đều là một vật đấu giá, người nào trả cao, người ấy được.

“Chấm dứt ở đây thôi, Mộng Nhã.” Sau cùng, Lâm Lập An cúi đầu, nói một câu.

Lâm Lập An gọi Hàn Nhược tới một quán bar an tĩnh uống bia.

Hai người như muốn uống hết Carlsberg có ở bar, chẳng mấy chốc mà trước mặt đầy vỏ chai rỗng.

Lâm Lập An nắm chặt chai bia trong tay, thể như đó là thứ duy nhất cậu có thể nắm chặt.

Hàn Nhược muốn lấy chai bia trong tay cậu ra, nhưng cậu cố chấp không chịu buông tay.

Hàn Nhược quát một tiếng, “16 chai Carlsberg, cậu điên rồi sao?” Cậu ta thở hổn hển, nói tiếp, “Con mẹ nó cậu muốn chết à mà cứ ngồi đây nốc bia, không phải chỉ là một đứa con gái thôi sao?”

Lâm Lập An vịn vào vai Hàn Nhược, chăm chú nhìn gương mặt sắc nét của cậu ta, mày kiếm mắt phượng, gương mặt anh tuấn như vậy, dần dần trở nên mơ hồ, biến thành gương mặt thanh tú dễ thương của Vạn Mộng Nhã, cậu ợ bia, nói, “Cô ấy không có lương tâm.”

Hàn Nhược nói theo, “Đúng vậy, không có lương tâm.”

Lúc Lâm Lập An nói câu đấy, dáng cười của Nghê Hiển Hách hiện lên trong đầu, bờ môi không dày không mỏng, hai phiến môi màu hồng mềm mại, lúc cười lộ ra hai chiếc răng nanh khả ái, gương mặt vô cùng ôn nhu.

Trên thực tế, hắn hiểm độc hơn bất cứ kẻ nào trên đời.

Miệng lên án Vạn Mộng Nhã không muốn ở cùng mình, bởi vì không giải thích được lý do cô ấy chia tay với mình mà trong lòng càng thêm giận Nghê Hiển Hách, cậu cắn răng nghiến lợi nói, “Đồ chết tiệt, không muốn thấy tôi hạnh phúc chứ gì.”

Hàn Nhược không hiểu lời cậu nói, chỉ có thể kéo đầu cậu xuống đặt lên vai mình vỗ vỗ.

Nhưng cái ôm ấm áp chẳng thể xoa dịu nỗi lòng Lâm Lập An, cậu tiếp tục phát tiết, “Toàn ỷ mình đẹp trai xong cướp bạn gái tôi.”

Hàn Nhược không hiểu gì, chỉ có thể vỗ vai cậu như dỗ một đứa trẻ.

Cái tên Đại đầu này, say xong hồ đồ, lại khiến người ta không khỏi thương xót.

“Đồ đểu.” Lâm Lập An không biết lúc này trong lòng Hàn Nhược sinh ra chút ôn nhu, cậu coi cậu ta như tên Nghê Hiển Hách chết tiệt trong đầu mình mà đấm một cái tới.

Ai biết nắm đấm này lại chẳng có chút khí lực nào.

Hàn Nhược cười khổ, vội vàng đỡ lấy cậu, “Đồ chết tiệt nhà cậu, sao không chịu buông tha cho tôi.” Dưới tác dụng của cồn, Lâm Lập An buông lỏng mọi phòng ngự, vùi đầu vào vai Hàn Nhược mà khóc rống.

“Hàn Nhược, Lâm Lập An uống nhiều rồi, để tôi đưa cậu ấy về.”

Gương mặt đẹp trai khi cười rộ lộ ra hai chiếc răng khểnh, thoạt trông hết sức chân thành, đôi mắt to đen láy, vận bộ đồ thể thao màu be, vẻ mặt thanh thuần của Nghê Hiển Hách khiến hắn trông như một sinh viên trẻ tuổi.

Nước mắt nước mũi giàn dụa trên gương mặt Lâm Lập An, cậu dụi mắt, trông rõ người trước mặt, lập tức lại điên lên, “Con mẹ nó cậu còn dám thò đầu xuất hiện trước mặt tôi, có biết xấu hổ là gì hay không hả? Hay là muốn tới xem tôi đáng thương thế nào?”

Hàng mi đen dài của Nghê Hiển Hách khẽ rủ xuống, “Lần này không phải tôi.”

“Lần này không phải cậu?” Lâm Lập An hừ lạnh một tiếng, “Cậu nhận mấy lần trước đều là lỗi của cậu rồi chứ gì? Cái tên phá hoại nhà cậu có thể cách tôi xa một chút được không, bốn năm đại học của tôi bị cậu phá hỏng hết rồi. Con gái trên đời này chết sạch rồi hay sao mà cậu cứ tranh với tôi?”

Nghê Hiển Hách cúi đầu, mái tóc đen óng trượt xuống thái dương, thấp giọng nói: “Không phải tôi tranh bạn gái với cậu, là bọn họ giành cậu với tôi.”

Lâm Lập An cười lạnh một tiếng, “Đồ lừa đảo.”

Nghê Hiển Hách nổi nóng, “Lâm Lập An, tôi đã lừa cậu lần nào chưa?”

Hắn đâu biết, ma men khó đối phó là bởi lúc nửa say nửa tỉnh thích nói luyên thuyên, khiến người ta không tài nào nắm bắt được suy nghĩ, “Còn nói không lừa, bây giờ cậu đang lừa tôi đấy thôi, cậu không vừa mắt tôi nên muốn chê cười tôi chứ gì, cậu —— “

Lâm Lập An ngừng lại, đột nhiên ngã về phía trước.

Trong mắt của Hàn Nhược, Nghê Hiển Hách cao hơn Lâm Lập An một chút, cẩn thận vòng tay đỡ lấy Lâm Lập An, thể như cậu ta là viên ngọc trai nữ hoàng hết sức trân quý.

Nghê Hiển Hách nghe nói Ninh Thừa Nghiệp tự ý làm chuyện này, vất vả lắm mới tìm được Lâm Lập An đang ở đâu, vội vã chạy tới, mệt không thể tả.

Hắn xoay người, ánh mắt hàm xúc liếc qua Hàn Nhược.

Hàn Nhược rất thức thời, nói với Nghê Hiển Hách, “Tôi còn có việc, không bằng cậu giúp tôi đưa cậu ấy về đi.”

Đến lúc này gương mặt Nghê Hiển Hách mới hơi giãn ra, “Hàn Nhược, tôi đưa cậu ấy về trước đây. Cậu cũng về sớm đi, đừng để sư huynh lo lắng.”

Không phải hắn không nhìn thấy cảnh hai người ngồi trong bar thân thiết ôm nhau, cho dù đã biết Hàn Nhược là người yêu của học trưởng Tô Như Xuân, nhưng Nghê Hiển Hách vẫn không khỏi cảm thấy cậu ta —— vô cùng chướng mắt.

Thật đáng ghét mà. Nghê Hiển Hách than nhẹ trong lòng, lặng lẽ nhắc nhở Hàn Nhược, đã theo Tô Như Xuân rồi thì nên an phận đi.

Mắt phượng cong cong, mày kiếm khẽ nhếch, chẳng cần cố ý cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt mà.

Đồng thời thầm mắng Hàn Nhược trong lòng, con người này bề ngoài ngây thơ thuần khiết, nhưng bên trong là hồ ly vô lại! Rước phải một tên bạn như vậy, Lâm Lập An thật đáng thương.

Nghê Hiển Hách qua quýt nhét Lâm Lập An vào trong xe, phóng thẳng một đường, thang máy vừa mở cửa, hắn đã trực tiếp lôi Lâm Lập An đang ngả nghiêng trên người mình vào bồn tắm.

Quần áo cũng chẳng cởi, trực tiếp mở nước ấm.

Nước cũng không quá nóng. Nghê Hiển Hách ngồi yên bên bồn tắm, không biết đang nghĩ gì.

Một lát sau nước hạ nhiệt, Lâm Lập An bị lạnh dần tỉnh rượu, đập vào mắt là gương mặt Nghê Hiển Hách đang chăm chú nhìn mình.

Dưới ánh trăng mờ, gương mặt trở nên mơ hồ, nhìn không rõ đang vui hay buồn.

Thoáng cái Lâm Lập An tỉnh rượu hẳn.

Nghê Hiển Hách nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh, ngữ điệu có chút sâu cay, “Lần này là Ninh Thừa Nghiệp tự ý làm.”

Lâm Lập An nhếch nhếch khóe môi, nét mặt cứng ngắc, “Tôi thực sự không biết nên tin cậu hay không.”

Vạn Mộng Nhã khác với bất cứ người con gái nào trước đây, có lẽ cô ấy là tia hy vọng cuối cùng của cậu.

Lần cuối cùng thử tin tưởng vào con gái, lần cuối cùng ôm hy vọng sống bên một người con gái đến bách niên giai lão, lần cuối cùng thật tâm thật ý đối tốt với một người.

Cậu không dám thử nữa, bởi trong lòng đã rõ như gương, chỉ là không muốn tin vào nó.

Giờ có cho một cô đẹp như trong mộng ở trần đứng trước mặt, chắc cậu cũng không cứng nổi.

Nghê Hiển Hách thở dài, lấy khăn tắm treo trên tường xuống, ngồi xổm bên cạnh Lâm Lập An, bắt đầu giúp cậu cởi bộ quần áo ướt sũng.

Lâm Lập An giằng co cả đêm, người cũng mệt mà lòng cũng mệt, nhắm mắt lại mặc hắn săn sóc mình. Động tác của Nghê Hiển Hách hết sức cẩn thận, Lâm Lập An nhớ mãi, thời còn trung học, Nghê Hiển Hách đặt một bộ búp bê Nga trên bàn sách, cẩn thận mở từng con búp bê một, mãi đến con búp bê nhỏ nhất. Động tác của hắn lúc này đây giống hệt với khi đó.

Lúc này, hắn dịu dàng với Lâm Lập An, như với búp bê tinh xảo độc nhất vô nhị.

Thật vất vả mới tắm xong, hắn lấy một chiếc khăn tắm màu trắng lớn, kéo Lâm Lập An đứng lên, lại lấy khăn tắm bọc quanh người cậu.

Lúc này Lâm Lập An mới phản ứng được, đương nhiên, cơ thể trần truồng của cậu Nghê Hiển Hách đã từng thấy qua không ít lần, bốn năm đại học cậu vẫn luôn đến nhà tắm công cộng tắm. Chỉ là dưới tình cảnh này, bản thân trần truồng như một em bé sơ sinh đứng trước mặt Nghê Hiển Hách mũ áo chỉnh tề, da mặt cậu có dày đến đâu cũng không tự chủ mà nóng lên.

Cậu vốn say nên lúc tỉnh lúc mê, Nghê Hiển Hách chẳng buồn quản.

Hắn lấy lực, nâng bắp đùi và mông cậu mà bế lên.

Bởi say mà đầu Lâm Lập An nặng trĩu, thoáng cái mất thăng bằng, ôm chặt lấy cổ Nghê Hiển Hách theo bản năng.

Nghê Hiển Hách bế Lâm Lập An như bế đứa trẻ nhỏ, tuy Lâm Lập An rất gầy, nhưng cũng là một chàng trai cao m75, hắn biết rõ mình chẳng bế được bao lâu, bước nhanh chân ném cậu xuống giường.

Ném cậu xuống giường xong, Nghê Hiển Hách cũng ngã xuống chiếc nệm êm ái.