Đáng ra John sẽ đi phượt đến tận tối, không hiểu sao sáng sớm anh đã quay lại Hà Nội. Anh rất thích du lịch mạo hiểm, khám phá những nơi hoang sơ nhưng dạo này chẳng hiểu vì sao bớt thích nhiều rồi. Giờ anh chỉ muốn được ở bên cô.
Anh thấy hơi hối hận về chuyến đi này, lẽ ra phải tận dụng mọi thời gian rảnh ở cạnh cô mới phải. Tắm rửa sạch sẽ theo thói quen, anh lên xe lái lòng vòng quanh khu nhà. Sớm thế này có nên gọi cho cô không, báo với cô anh về rồi, tranh thủ tới bên anh chút đi.
Anh dừng xe trước ngõ nhà cô và không thể tin nổi vào mắt mình. Cô đang bước ra từ đâu thế kia? Đấy không phải là nhà của cái gã bố đơn thân mà dạo gần đây cô vẫn luôn nhắc đến hay sao.
Với 1 người bị bố đẻ bạo hành tinh thần như cô thì 1 kẻ yêu thương con hết mực như gã đúng là mẫu hình lí tưởng. “Em làm cái quái gì đêm qua khi vắng anh vậy hả?” anh bực bội nghĩ.
Cô chưa bước hẳn ra khỏi nhà anh li hôn thì anh đã xuất hiện sừng sững làm cô suýt chút nữa đập cả mặt vào người anh. Giữ cho cô khỏi ngã anh gằn giọng:
- Lên xe!
Anh li hôn thấy thế nhảy ngay vào giữa:
- Đừng có cư xử cái kiểu đó với cô ấy!
Anh điên tiết, tay nắm chặt. Nếu cô không lôi anh đi thì anh đã cho hắn ta 1 trận rồi.
Đưa cô về nhà mình, chưa vào hẳn bên trong anh đã hỏi:
- Chuyện vừa rồi là sao, đêm qua em ngủ với hắn ta rồi à?
Cô sững người nhìn John. Anh nghĩ cô ngủ với anh thì cô cũng ngủ với mọi gã đàn ông trên đời này sao. Nuốt cục tức vào trong, cô kể lại mọi chuyện những mong anh thông cảm. Nhưng không, hình như chẳng có từ nào lọt được vào đầu anh hết. Tai anh chỉ nghe những gì anh muốn nghe.
Anh tiếp tục chất vấn cô:
- Sao bao nhiêu người quen em không tìm đến, em lại phải chui vào nhà hắn ta hả?
Chẳng nói chẳng rằng cô xoay người bước nhanh ra cửa. Thấy vậy, anh gọi giật giọng:
- Đang nói chuyện dở mà em định đi đâu?
- Đi đâu cũng được, rời khỏi đây, cách xa anh nhất có thể!
Mắt đã loang loáng nước nhưng cô cố ghìm cơn xúc động. Hít 1 hơi dài cô nói tiếp:
- Chúng ta không thuộc về nhau. Tôi không phải là vật sở hữu của anh vì vậy đừng có mà lên mặt.
Anh biết mình sai, anh biết mình quá đáng. Và đúng ra phải chạy theo giữ cô lại tuy nhiên anh chẳng làm gì, chỉ đứng đó. Kệ xác cô, thích thì cứ quay về với cái gã bố đơn thân ấy đi. Không có vấn đề gì sao lại bị vợ bỏ.
Cô thuê 1 căn phòng trọ không khó khăn gì. Đồ đạc thì đặt trên mạng, 2 ngày sau cô đã sắm sửa đầy đủ hết. Liệu cô có nên nhân cơ hội này đi khỏi nhà bố mẹ luôn không? Mua 1 căn hộ chung cư và chuyển đến đó sống?
Đúng rồi, vậy cô sẽ mua 1 căn hộ thật đắt tiền. Cô thì thiếu gì tiền. Suốt thời gian qua sống trong nhà bố mẹ cô có cần nộp 1 đồng nào đâu. Tiền kiếm được cô giữ tất.
Cậu của cô đột ngột xuất hiện trước cửa phòng trọ.
- Sao không nói gì với cậu? Sao không về nhà cậu ở?
Đúng thế, sao cô không về nhà cậu của mình?
Cậu của cô kết hôn rất muộn. Truyền thống gia đình, cô đã nói rồi. Và vợ của cậu còn khá trẻ chỉ hơn cô 2 tuổi. Chẳng có gì lạ khi ông bà ngoại cô phản đối dữ dội. Ai lại đi lấy loại nhóc con ấy, để rồi làm bố nó chứ có phải làm chồng đâu. Nhưng dù cho bị phản đối cậu vẫn cứ kết hôn. Và thế là như 1 điều hiển nhiên mợ chẳng ưa gì nhà chồng mà cô cũng thuộc vào cái gọi là nhà chồng đấy.
Cả đời cô đã phải sống trong môi trường thù địch nên giờ cô chỉ muốn được yên ổn thôi, cho cô được thở chút. Về sống ở nhà cậu mợ đã không được thoải mái lôi thôi lại có thể làm ảnh hưởng tới hôn nhân của 2 người, nên cô né.
Bà Hà tâm trạng rối bời, nghĩ kiểu gì cũng không thông. Hôm qua khi chồng bà và con bé Nhi cãi nhau rồi ông đuổi con gái ra khỏi nhà bà đã rất không hài lòng. Nhưng biết tính chồng khi đang phát điên như vậy mà bà can thiệp làm trái ý ông thì chẳng biết ông còn gây ra những chuyện gì nên bà đành chịu.
Tuy vậy bà chỉ khép hờ cửa chứ có đóng chặt đâu. Ông giữ bà lại, cấm bà ra cho con vào nhưng bà định chờ ông ngủ sẽ lén ra. Ấy thế mà nó lại ngủ ở nhà cái thằng bỏ vợ. Rồi sáng sớm nay khi bà định sang đón con thì chứng kiến tất cả. Suýt chút nữa đã xảy ra xô xát giữa thằng bỏ vợ với thằng Tây bấy lâu vẫn qua lại với con bà.
Con bé nhà bà thông minh giỏi giang nhưng chọn lựa người yêu của nó thì chả ra làm sao. Biết bố có mâu thuẫn với gia đình Huy Hiếu mà nó vẫn yêu, còn yêu cả 2 anh em, chồng bà mới khó chịu với nó từ dạo đấy.
Nhưng bà chỉ có 1 mụn con là nó, không yêu thương nó thì yêu thương ai, sao nó không chịu hiểu. Từ lúc con lại quay về sống với vợ chồng bà, bà đã cố quan tâm bù đắp nhưng nó cứ luôn giữ khoảng cách.
Như mâm cơm có thêm nó nhiều món gấp đôi. Chồng bà thích ăn đồ luộc nó lại thích ăn đồ nướng, chồng bà thích ăn cá đồng nó lại thích ăn cá bể, bà nhớ tất chẳng để ai chịu thiệt. Rồi cả những khi ông quá gay gắt với con bà đều đứng giữa dung hòa. Tuy nhiên hố sâu ngăn cách giữa nó với vợ chồng bà dường như chẳng bao giờ lấp đầy được.
Chuyện tình yêu tình báo của cái Nhi con nhà bà Hà thật đúng là li kì, mà toàn yêu 2 người 1 lúc. Hồi trước thì yêu cả 2 anh em nhà Huy Hiếu, giờ lại yêu cả thằng Tây kia lẫn ông bố đơn thân, làm cho 2 tên còn suýt đánh nhau, kinh thật. Có trò hay, cả khu nhà bàn tán xôn xao mãi không chán.
Thủy, vợ cũ của Châu đến chơi với bé Bi cau mày đứng nghe lỏm mấy bà giúp việc đang túm tụm buôn chuyện với nhau. “Nhi nào, cô hậm hực nghĩ, li dị chưa được 1 năm mà anh đã có người mới rồi sao? Vậy mà cứ chì chiết mình mãi, mình lầm lỡ có đúng 1 lần.”
Bà Hà đến nhà trọ tìm Nhi. Hôm trước thấy con gái đi với thằng Tây kia bà đã nghĩ: “Thôi thế cũng tốt, nếu nó nghiêm túc thì cho 2 đứa lấy nhau.” Ai dè con bà lại ra đây sống tạm bợ trong căn nhà lụp xụp này. Hàng xóm mà biết thì còn ra cái thể thống gì. Bà phải đưa con về nhà thôi, bà đã làm luật với chồng rồi, ông sẽ không gây sự với nó nữa.
Chẳng khó gì mà bà Hà không thuyết phục được Nhi quay về nhà. Bà hiểu rõ tính con mình, mắng chửi nó thì không bao giờ nó nghe nhưng cứ lăn ra khóc giả buồn giả khổ là nó mủi lòng ngay. Con bà là đứa nhân hậu vô cùng.
Anh nhớ cô đến phát điên. Đêm nào cũng nằm trằn trọc mãi. Có chiếc áo cô để lại anh ôm theo lúc ngủ, cố kiếm tìm chút mùi hương của cô. Anh biết mình sai rồi, gọi điện cho cô chẳng được, không hiểu cô đã chặn số anh chưa.
Cả trăm tin nhắn thoại anh gửi nói lời xin lỗi chắc vẫn chưa đủ chân thành, cô vẫn không tha thứ. Phải chia tay thế này sao, vì 1 lí do chẳng đáng gọi là lí do, thật không cam tâm mà.