“AI” Một tiếng ré đột nhiên vang lên, khiến màng nhĩ Trình Uyên đau nhức.
Mười lăm phút sau, Bạch An Tương mặc đồ ngủ ngồi trên ghế sô pha, nghiêm khắc trừng mắt nhìn Trình Uyên.
Trình Uyên giải thích: “Em nhìn xem bên ngoài đi, trời đã tối rồi, cho nên, em ngất xỉu bên trong đúng không? Anh cũng lo lắng cho em, cho nên… Em yên tâm, anh thề anh tuyệt đối không nhìn kỹ” “Anh còn muốn nhìn kỹ sao?” Bạch An Tương xấu hổ nói, gương mặt đỏ như quả táo chín.
Trình Uyên vội vàng xua tay, nhưng cuối cùng không biết thế nào lại trả lời một câu: “Ừ, muốn.
“Anh!” Gương mặt nhỏ nhắn lại càng đỏ hơn, Bạch An Tương cùng cảm thấy gương mặt mình sắp bốc cháy rồi: “Lưu manh” Trình Uyên gãi đầu, trong đầu không ngừng xuất hiện dáng vẻ Bạch An Tương không mặc gì. Nhưng anh nhanh chóng ý thức được: “Chuyện này không đúng, điều quan trọng anh định nói ở đây là em ngất xỉu.” Bạch An Tương cũng nhíu mày: “Nhưng em không cảm thấy có cái gì không ổn cả” “Thật sự không có chỗ nào khó chịu sao?” Trình Uyên vẫn không yên tâm.
Bạch An Tương gật đầu nói: ‘Không có” “ỜI” Trình Uyên lên tiếng, thầm nghĩ, chẳng lẽ hai ngày nay cô quá mệt mỏi, hoặc là tụt huyết áp gì đó: “Hay ngày mai đi bệnh viện khám đi.” “Nói sau đi” Bạch An Tương chẳng hề để ý.
Sau đó cô chợt phát hiện ánh mát Trình Uyên nhìn chằm chằm chỗ nào đó của mình, không kiềm được tức giận nói: “Này, anh nhìn đi đâu thế hả?” Trình Uyên bị cô dọa cho sợ hãi, cười nói: “Không, anh chỉ thấy áo ngủ này của em rất đẹp, vừa mới mua sao? Sao trước đây anh chưa nhìn thấy bao giờ?” Bạch An Tương lại lườm anh một cái nữa.
Nhưng lời nói tiếp theo của Trình Uyên lại là: “Áo ngủ này cũng thật là trắng” Trắng sao? Rõ ràng là màu vàng nhạt.
“Trình Uyên!” Bạch An Tương gầm lên giận dữ: “Đêm nay anh ngủ phòng khách!” Ngày hôm sau, khi Trình Uyên rời giường phát hiện Bạch An Tương đã đi rồi, chỉ để lại cho anh một tờ giấy.
“Trợ lý Vương của Tuấn Phong các anh gọi điện thoại bảo em đi nhận chức, trong phòng bếp có bữa sáng, anh tự ăn đi” Liếc mắt nhìn nhà bếp, sống lưng Trình Uyên lạnh lẽo.
Bàn tay phải đang bị băng bó, anh chỉ có thể dùng đầu ngón tay cầm khăn mặt nhúng nước để lau mặt, sau đó đến tập đoàn.
Đến tập đoàn xong, anh đưa túi nhựa đựng bột màu trắng cho Vương Tử Yên trước, nói: “Giúp tôi tìm người cầm đi xét nghiệm đi.” Vương Tử Yên lại kinh ngạc hỏi: “Chủ tịch, tay anh làm Sao vậy?” Trình Uyên nói: “Không cẩn thận bị bỏng một chút, không sao.” Vương Tử Yên tỏ ra lo lắng.
Lúc này, điện thoại của Vương Tử Yên đột nhiên vang lên, sau đó cô nghe điện thoại, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Đợi sau khi cúp điện thoại xong, Trình Uyên hỏi: “Sao.
vậy?” Vương Tử Yên nhíu mày nói: “Chủ tịch không ổn rồi, bản hợp đồng mà anh tự mình ký kia, Công ty Trái cây Bạch Thị từ chối ký tên” “Từ chối?” Trình Uyên đột nhiên ngẩn ra.
Phải biết bây giờ người đang vội không phải Tập đoàn Tuấn Phong, mà hẳn là Công ty Trái cây Bạch Thị mới đúng, hơn nữa hợp đồng này không có bất kỳ điều gì gây khó dễ cho người nhà họ Bạch, đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi, tại sao ông cụ lại từ chối ký tên? Chỗ này có vấn đề.
Sau khi suy nghĩ, Trình Uyên nói: “Đi điều tra xem từ ngày hôm qua đến bây giờ ông cụ Bạch đã tiếp xúc với những ai” Vương Tử Yên lập tức hiểu được ý định của Trình Uyên, vội vàng đi ra ngoài, thuận tay cầm chiếc túi nhựa mà Trình Uyên đưa cho.
Mà Trình Uyên lại chợt nghĩ đến chuyện gì.
Bạch An Tương đến Công ty Trái cây Bạch Thị, nếu ông cụ từ chối ký tên, bọn họ nhất định sẽ gây khó dễ cho.
Bạch An Tương.
Nghĩ vậy, anh gọi điện thoại thẳng cho Bạch Long: “Đứng dưới tầng đợi tôi.” Lúc này Bạch An Tương cũng đến Công ty Trái cây Bạch Thị rồi.
Hôm nay cô mặc một bộ tây phục màu tráng, lộ ra tư thái hiên ngàng, xe dừng lại trước tòa nhà cao tầng của Công ty Trái cây Bạch Thị, sau khi xuống xe cô đi thẳng về phía phòng họp.
Mỗi người lãnh đạo mới nhận chức đều sẽ triệu tập cuộc.
họp, Bạch An Tương cũng không ngoại lệ, trước đó cô đã gọi điện thoại cho Bạch Doanh Doanh bảo cô ta triệu tập lãnh đạo cấp cao của công ty đến phòng họp gặp.
mặt.
Nhưng khi Bạch An Tương đến phòng họp, lại phát hiện trong phòng họp đã ngồi đầy người từ lâu, mà người ngồi ở vị trí Chủ tịch, lại là Bạch Vĩnh Minh.
Bạch An Tương đẩy cửa bước vào, hơi nhíu mày.
Bạch Vĩnh Minh nghe tiếng mở cửa cũng nhìn về phía cửa, sau khi nhìn thấy Bạch An Tương, anh ta nhếch miệng lên, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ quái “Ôi, đây không phải là cô chủ của chủ tịch Tập đoàn Lương Câu sao? Hôm nay ngọn gió nào thổi cô đến Công ty Trái cây Bạch Thị chúng tôi vậy?” Bạch An Tương không biết anh ta đang giở trò quỷ gì, cho nên không vui nói: “Bạch Vĩnh Minh, anh còn ở đây.
làm gì?” “Họp thôi!” Bạch Vĩnh Minh đương nhiên nói: “Tôi là Chủ tịch của Công ty Trái cây Bạch Thị, công ty mở cuộc họp, đương nhiên tôi phải đến” Bạch An Tương nói: “Anh đã không còn là Chủ tịch của Bạch Thị nữa” Bạch Vĩnh Minh cười lắc đầu: “Tôi nói hay cô nói đều bỏ.
không tính, Trình Uyên nói cũng bỏ không tính” “Vậy ai quyết định?” “Đương nhiên là ông nội.” Bạch Vĩnh Minh cười nhạt: “Trình Uyên là cái thá gì cũng dám khoa tay múa chân với nhà họ Bạch chúng tôi, còn cô nữa, cô là cái thá gì mà cũng dám mơ mộng hão huyền làm Chủ tịch của Bạch Thị chúng ta?” Bạch An Tương mím chặt môi, trong lòng dâng lên cảm giác không ổn, cô nhìn xung quanh, phát hiện tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, đều không có thiện ý gì.
“Tôi đi hỏi ông nội.” Bạch An Tương xoay người định đi ra ngoài.
Lúc này mới phát hiện, mấy bảo vệ chặn cửa ra vào, cô hoàn toàn không đi ra được.
“Bạch Vĩnh Minh, anh định làm gì?” Bạch An Tương quay người lại hỏi.
Bạch Vĩnh Minh cười nhạt: “Tôi còn định hỏi cô, cô định làm gì thế? Dám tự tiện xông vào Công ty Trái cây Bạch Thị chúng tôi luôn à?” “Tự tiện xông vào sao?” Bạch An Tương nhíu chặt mày.
Bạch Vĩnh Minh đứng dậy đi đến trước mặt Bạch An Tương, nhìn cô chằm chằm, sau đó lắc đầu, đột nhiên…
“Bốp!” Anh †a vung tay tát thẳng lên mặt Bạch An Tương, trong nháy mát trên gương mặt nhỏ nhán xinh đẹp của Bạch An Tương hiện rõ năm ngón tay.
“Anh…!’ Bạch An Tương.
Bạch Vĩnh Minh lạnh lùng nói: “Cái tát này cô chịu thay Trình Uyên, tôi muốn cho cô biết, ở nhà họ Bạch, ai mới có quyền quyết định” Bạch An Tương cũng nổi giận, giơ tay định đánh trả, lại bị bảo vệ nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của cô.
Bạch Vĩnh Minh ghê tởm nói: “Sao hả? Cô còn định đánh tôi à?” Bạch An Tương giận dữ nói: “Bạch Vĩnh Minh anh nghe cho kỹ đây, tôi mặc kệ hôm nay nhà họ Bạch xảy ra biến cố gì, cái tát này, tôi sẽ bắt anh phải trả lại gấp bội” Bạch Vĩnh Minh cười: “Ha ha. † tôi trả lại gấp bội sao? Được, cô nói cho tôi biết định bắt tôi trả lại gấp bội kiểu gì đi? Cô dựa vào cái gì? Dựa vào tên rác rưởi Trình Uyên kia sao? Tôi không sợ phải nói cho cô biết, hôm nay ngay cả cửa của Bạch Thị chúng tôi cũng không thể bước vào được, cho dù có bước vào được, cậu ta cũng có vào mà không có ra.” “Vậy sao?” Lúc này, một giọng nói lạnh lẽo cực kỳ giống như băng giá nghìn năm đột nhiên vang lên: “Tôi thật sự muốn xem, anh làm tôi có vào mà không có ra kiểu gì đây?” Bạch Vĩnh Minh đột nhiên kinh hãi.
Bạch An Tương lại đột nhiên vui mừng.
“Anh…!’ Bạch An Tương.
Bạch Vĩnh Minh lạnh lùng nói: “Cái tát này cô chịu thay Trình Uyên, tôi muốn cho cô biết, ở nhà họ Bạch, ai mới có quyền quyết định” Bạch An Tương cũng nổi giận, giơ tay định đánh trả, lại bị bảo vệ nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của cô.
Bạch Vĩnh Minh ghê tởm nói: “Sao hả? Cô còn định đánh tôi à?” Bạch An Tương giận dữ nói: “Bạch Vĩnh Minh anh nghe cho kỹ đây, tôi mặc kệ hôm nay nhà họ Bạch xảy ra biến cố gì, cái tát này, tôi sẽ bắt anh phải trả lại gấp bội” Bạch Vĩnh Minh cười: “Ha ha. † tôi trả lại gấp bội sao? Được, cô nói cho tôi biết định bắt tôi trả lại gấp bội kiểu gì đi? Cô dựa vào cái gì? Dựa vào tên rác rưởi Trình Uyên kia sao? Tôi không sợ phải nói cho cô biết, hôm nay ngay cả cửa của Bạch Thị chúng tôi cũng không thể bước vào được, cho dù có bước vào được, cậu ta cũng có vào mà không có ra” “Vậy sao?” Lúc này, một giọng nói lạnh lẽo cực kỳ giống như băng giá nghìn năm đột nhiên vang lên: “Tôi thật sự muốn xem, anh làm tôi có vào mà không có ra kiểu gì đây?” Bạch Vĩnh Minh đột nhiên kinh hãi.
Bạch An Tương lại đột nhiên vui mừng.