Nhà họ Long bỏ trốn Có người nói chuyện đáng buồn nhất của đời người là ở trong phúc không biết phúc, chuyện hạnh phúc nhất của đời người, cũng là ở trong phúc không biết phúc.
Lúc đầu Trình Uyên chẳng là cái gì cả, cái gì cũng không có, Mục Như Trăn cảm thấy Bạch An Tương xuất sắc như thế, lấy anh thật sự quá đáng tiếc, cô ta thấy không đáng vì cô. Thật ra lúc đầu, Bạch An Tương cũng thật sự rất lạnh nhạt với Trình Uyên.
Nhưng dần dần, Mục Như Trăn phát hiện Bạch An Tương không còn lạnh nhạt với Trình Uyên như lúc trước nữa, hơn nữa gần đây, cô thậm chí còn cố ý vô tình bảo vệ anh.
Mục Như Trăn nhận ra trong lòng Bạch An Tương đã có Trình Uyên, có lẽ hơn một nửa là vì lâu ngày sinh tình, đương nhiên, lâu ngày sinh tình ở đây rất trong sáng.
Chỉ trong nháy mắt, Trình Uyên lại trở thành Chủ tịch của Tuấn Phong, từ một tên vô dụng trở thành nam thần được nghìn vạn cô gái mến mộ. Nhưng Bạch An Tương yêu anh cũng không phải vì thân phận của anh lúc này, bạn nói xem có tức không? Mục Như Trăn tức chứ.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Mục Như Trăn cũng không biết mình về nhà bằng cách nào, đầu rối như tơ vò vậy.
Cô ta nằm trên giường ôm điện thoại ngẩn người cả buổi, gọi video cho Bạch An Tương, nhưng lại bị cô nhanh chóng tắt máy.
Lặp lại như thế mãi.
Kết thúc buổi tiệc, Trình Uyên vừa trở về Tuấn Phong, Lý Nguy đã dẫn người tới cửa.
Anh bảo Vương Tử Yên đưa bọn họ vào phòng làm việc.
của mình, nét mặt Lý Nguy hơi chán nản.
“Nhà họ Long đã người đi nhà trống rồi, trước khi tài khoản của nhà họ Long bị đóng băng cũng được rút hoặc chuyển khoản từ kháp nơi trên cả nước, e rằng cả nhà bọn họ muốn ôm tiền chạy trốn.” Nghe thấy lời của Lý Nguy, Trình Uyên không nhịn được ngạc nhiên nói: “Đùa gì vậy? Đêm hôm có thể rút tiền mặt với số lượng lớn sao?” Lý Nguy cười khổ bất đắc dĩ nói: “Lợi dụng quan hệ siêu ‘VIP của ngân hàng thủ đô” Trình Uyên nghẹn lời.
Thật ra theo lý thuyết, nhà họ Long không cần phải trốn hết cả nhà, bọn họ hoàn toàn có thể tìm người chịu tội thay. Nhưng tính chất của chuyện lần này hơi khác, vấn đề chất lượng liên quan đến tính mạng tài sản an toàn của vô số người dân thế này là chuyện nhà nước xem trọng nhất.
Chỉ cần cấp trên chú trọng, bạn muốn giả vờ cũng khó khăn, hơn nữa còn sẽ tra rõ tất cả cấp cao của doanh nghiệp này, giống như “Tam Lộc” trước đây vậy.
Nhà họ Long có thể phát triển đến ngày hôm nay, những đổng sự cấp cao này có ai mà sạch sẽ chứ? Không ai muốn ngồi tù cả, cho nên đều bỏ chạy hết.
“Bọn họ sẽ trốn tới đâu?” Trình Uyên hỏi.
Lý Nguy không cần suy nghĩ đã trả lời: “Ra nước ngoài” “Ra nước ngoài?” “Đúng, theo chúng tôi điều tra, nhà họ Long có một chiếc máy ba tư nhân, hơn nữa hai ngày trước bọn họ từng xin bay với bộ phận quản lý hàng không, nghe nói là một đổng sự của công ty đi Thái Lan, cho nên tôi nghi ngờ chắc chắn bây giờ bọn họ đã lên máy bay đi Thái Lan rồi” Nghe vậy, Trình Uyên không nhịn được nhíu mày.
Khi nãy Bạch Sĩ Câu gửi cho anh một tin nhắn, nội dung là: Ra tay nhân từ chỉ khiến mình và người nhà của mình rơi vào cảnh không quay đầu được, lúc quan trọng, phải bóp chết nguy hiểm vào lúc mới vừa nảy sinh.
Bạch Sĩ Câu như có một đôi thiên nhấn luôn nhìn chăm chằm mọi động tĩnh ở bên này vậy, Trình Uyên biết, ông đang nói với mình diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu không một khi đối phương bắt đầu điên cuồng trả thù có thể sẽ bất chấp tất cả, đến lúc đó không chỉ mỗi anh, ngay cả An Tương cũng có thể bị liên luy luôn.
Trình Uyên không muốn Bạch An Tương gặp phải nguy hiểm, cho nên…
Anh không thể để người nhà họ Long trốn thoát được.
Bỗng nhiên…
Đúng lúc này, điện thoại của Trình Uyên đột nhiên reo.
lên, sau khi nghe máy, nét mặt anh không nhịn được trở nên nghiêm túc.
Ngay cả Lý Nguy cũng lập tức đến gần.
Trình Uyên mở loa ngoài.
“Trình Uyên, lần này xem như cậu gặp may, nhưng tôi khuyên cậu đừng đuổi cùng giết tận!” Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Long Thầm Lãng: “Làm việc nể tình, sau này gặp lại còn vui” Nghe vậy, Trình Uyên lắc đầu, bình tĩnh trả lời: “Không, tôi hoàn toàn không muốn gặp lại anh” Long Thầm Lãng cười khẩy: “Cho dù thế nào, tôi khuyên cậu tốt nhất nên nói một tiếng với người bạn cảnh sát kia của cậu, thả chúng tôi rời đi, nếu không…” “Trình Uyên cứu tôi!” Trong điện thoại đột nhiên vang lên một giọng nữ, hơn nữa Trình Uyên cực kỳ quen thuộc với giọng nói này.
Thiệu Đình Đình? Anh không nhịn được nhíu mày, nổi giận nói: “Long hầm Lãng, anh lại còn ra tay với bạn gái mình, cái này còn xem là đàn ông sao?” Long Thầm Lãng cũng giận dữ nói: “Bạn gái cái khỉ gió, cô ta là đồ ăn cây táo rào cây sung, rõ ràng là bạn gái của tôi lại muốn thầm thông báo cho cậu, muốn bán đứng tôi, này thì là bạn gái cái gì?” “..” Nghe vậy, Trình Uyên hơi giật mình.
Giữa Thiệu Đình Đình và Long Thầm Lãng từng xảy ra chuyện gì anh không biết, nhưng từ lời Long Thầm Lãng nói, anh có thể đoán được đại khái tình cảnh của Thiệu Đình Đình lúc này.
Cô ta vì lén báo tin cho Trình Uyên mới bị Long Thầm Lãng khống chế? Trình Uyên nhíu mày.
Long Thầm Lãng uy hiếp: “Trình Uyên, tôi lặp lại lần nữa, thả chúng tôi rời đi, đợi sau khi chúng tôi bay ra khỏi nước sẽ thả Thiệu Đình Đình đi, nếu tôi phát hiện có cảnh sát đến sân bay, đuổi theo chúng tôi, tôi sẽ giết cô †a trước.” “Tút tút tút..” Ngay sau đó điện thoại đã bị cúp.
Lý Nguy lập tức dặn dò cấp dưới: “Mấy người các cậu đi đến sân bay!” Mọi người nhanh chóng hành động.
Nhưng Trình Uyên lại tỏ vẻ nghi ngờ, anh khó hiểu hỏi: “Không phải nhà họ Long có sân bay và đường băng riêng à?” Nghe vậy, Lý Nguy cũng lấy lại tinh thần: “Ý cậu là, hắn ta cố ý nhắc tới sân bay là muốn dụ người của chúng ta đến đó, sau đó ngồi máy bay riêng rời đi?” Trình Uyên lắc đầu.
Theo tư duy bình thường có lẽ đúng là thế, hơn nữa lúc Long Thầm Lãng gọi điện thoại cho Trình Uyên, bên kia còn vang lên tiếng gió vù vù và tiếng khởi động máy bay, khiến người ta vừa nghe đã có thể đoán được là đang ở sân bay.
Nhưng thế thì quá rõ ràng rồi.
Điều này chứng tỏ…
“Tiếng động đó là từ trong một chiếc điện thoại khác phát ra, cho nên lúc Thiệu Đình Đình kêu cứu mạng, âm thanh này lập tức nhỏ đi một chút, rõ ràng điện thoại đang gọi đột nhiên đưa đến bên miệng Thiệu Đình Đình, một cái điện thoại khác không đuổi kịp lúc” Trình Uyên phân tích: “Nhưng Long Thầm Lãng là người làm ăn, hơn nữa có thể nghĩ ra thủ đoạn nham hiểm như vậy đương nhiên không ngu ngốc, cho nên hắn ta sẽ không nghĩ tới sơ hở này sao?” “Có lẽ vì căng thẳng nên sơ sót” Lý Nguy nói.
Trình Uyên lắc đầu: “Không, không đâu, hản ta có đủ thời gian để bình tĩnh” “Cho nên…?” “Cho nên, đi sân bay hay sân bay riêng của nhà hắn ta đều thế, hản ta hoàn toàn không có ở hai nơi này” Trình Uyên khẳng định.
Sau đó, điện thoại của anh lại reo lên.
Nửa tiếng sau, một chiếc phà đường sắt rời khỏi cảng biển Tân Dương, chạy về phía biển rộng mênh mông vô bờ.
Trên bàn cơm ở boong tàu, cả nhà họ Long tụ tập lại với nhau.
Long Văn uể oải ra mặt.
Còn Long Thầm Lãng thì đang an ủi ông ta: “Ba đừng lo, chúng ta lấy khoản tiền này đi cũng không ít hơn tài sản của Tập đoàn Long Đẳng là bao, đợi đến nước ngoài rồi, chúng ta lại có thể trở lại ngày xưa thôi” Cho dù Khu đô thị Long Đằng có phải công trình bã đậu hay không, hắn ta cảm thấy bây giờ cũng không liên quan gì với bọn họ cả, chỉ cần tiền của người mua tới túi của mình thị mọi thứ đều không sao cả.
“Hừ hừ! Muốn bắt tôi á” Long Thầm Lãng không nhịn được cười khẩy: “IQ của bọn họ còn thua xa” Mười mấy người nhà họ Long không nhịn được đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý, có người còn giơ ngón tay cái với Long ‘Thầm Lãng: “Thầm Lãng à, từ lúc cháu còn nhỏ, chú đã nhìn ra cháu thông minh hơn người bình thường rồi” “Lần này chúng ta xảy ra chuyện, may mà có Thầm Lãng, nếu không ngay cả cơ hội trở mình cũng không có luôn” Long Thầm Lãng rất hưởng thụ cong môi lên, trong đầu đã bắt đầu có một bản kế hoạch ầm ầm sóng dậy cho sự nghiệp to lớn của mình ở nước ngoài.
Nhưng mà.
Đúng vào lúc này, một âm thanh giống như nước lạnh xối lên đầu bọn họ.
“Không phải muốn làm đại ca ở thành phố Tân Dương à? Sao lại bỏ dở nửa chừng vậy?”