Chương 39 : Động Phủ
Tránh lạc đường, Trần Trường Xuân một tay nắm tên hộ viện, thi triển toái bộ, đi theo chỉ dẫn của hắn.
Một lát sau, trước một toà tiểu viện sáng đèn, Trần Trường Xuân đánh ngất gã hộ viện ném vào một góc, sau đó dưới chân tụ lực nhẹ nhàng phóng người lên nóc nhà, áp tai vào mái ngói, lắng nghe động tĩnh bên trong.
Trong thư phòng, một trung niên nam tử khuôn mặt béo tròn, nhìn qua rất giống một tên viên ngoại, hai mắt nhìn một thanh niên khuôn mặt tuấn lãng, môi hồng răng trắng nói :
" Chí Phong, toà động phủ đó sao rồi ?"
" Cửa động từng bị sụp đỗ, đá cát chắn cửa rất dày, lại thêm động phủ có mấy cái thạch môn rất khó phá vỡ, nhưng chúng ta đã đào được mấy tháng, bây giờ chỉ cần đào đến trời sáng là có thể xuyên qua."
Doãn Chí Phong nghe hỏi thì đáp lời.
Trung niên nam tử này không phải ai khác, hắn chính là gia chủ Doãn gia Doãn Lăng Vân, nghe nhi tử mình nói vậy, hắn khẽ gật đầu hài lòng nói :
" Tốt, đã vậy ngươi đi triệu tập nhân thủ đi, nửa canh giờ sau chúng ta liền xuất phát, tránh có đạo chích dòm ngó, phát sinh chuyện ngoài ý muốn."
" Phụ thân Doãn Chí Minh hắn hơn hai tháng trước trở về nói Doãn Tam Hùng đã bị tên Trần gia chủ gì s·át h·ại, chúng ta chẳng lẽ cứ vậy bỏ qua việc này không tính ?"
Doãn Chí Minh gật đầu, nhớ đến tin tức Doãn Chí Minh mang về, hắn nhìn Doãn Lăng Vân nghi hoặc hỏi.
Ở trên nóc nhà, tựa như tặc Trần Trường Xuân nghe được hai chữ " s·át h·ại " liền bĩu môi, nội tâm phun bọt, thầm nghĩ.
Hừ, s·át h·ại ? Sát cái búa, rõ ràng là các ngươi mưu hại ta, bổn toạ chỉ đáp trả mà thôi, nói chuyện cứ như mình chiếm lý, đám khốn nạn này ta không bổ các ngươi làm đôi ta liền đổi họ.
...
Doãn Chí Phong nghe câu hỏi của nhi tử, hừ lạnh một cái nhàn nhạt nói :
"Đương nhiên không thể bỏ qua, một kẻ vừa đột phá tông sư liền dám g·iết người Doãn gia ta, chuyện này nếu như bỏ mặc không ngó ngàng tới, một khi nó truyền ra ngoài mặt mũi Doãn gia để đâu ?
Trước đó ta ngăn ngươi lại không cho ngươi đi bởi vì toà động phủ này quá mức trọng yếu với Doãn gia chúng ta, bây giờ mọi chuyện sắp thành, chờ lấy ra đồ vật trong động phủ, rồi tính toán một lần cũng không muộn."
" Hài nhi minh bạch, giờ ta ngay lập tức đi triệu tập nhân mã, giải quyết xong chuyện này, liền cho người đi tìm kiếm tung tích của gã Trần gia chủ."
Doãn Chí Phong nhẹ gật đầu đáp lời.
" Ừ, đi đi."
Doãn Lăng Vân nghe vậy thì gật đầu đồng ý nói. Đưa mắt nhìn Doãn Chí Phong rời đi cho đến khi không còn bóng dáng, Doãn Lăng Vân đứng dậy đi cất đi thư tịch, lấy ra binh khí chậm rãi lau.
...
Trần Trường Xuân ngồi trên mái nhà, nghe hết cuộc đối thoại của phụ tử Doãn Lăng Vân, hắn bắt đầu xâu chuỗi lại mọi chuyện.
Xem ra lần trước Doãn Tam Hùng nói tên Doãn Chí Phong này nửa tháng sau sẽ đến Vân Vũ Thành cũng không phải thông tin chính xác.
Khoảng cách Vân Vũ Thành cùng Ninh Thành cách nhau quá xa, tin tức khó lưu thông đây cũng là chuyện dễ hiểu, như vậy lần trước tên Doãn Chí Phong này có thể đã lên ngựa hướng về Vân Vũ Thành.
Nhưng có lẽ nửa đường nhận được tin tức nên đã quay đầu trở về, hoặc là vừa leo lên ngựa liền xuống ngựa không đi.
Động phủ này rốt cuộc có thứ gì quan trọng như vậy ?
Quan trọng đến nổi để cả Doãn gia nửa đường đổi ý ?
Xem ra lần này bổn toạ đến đây vừa kịp lúc nha, không chỉ diệt đi Doãn gia còn có thể có niềm vui ngoài ý muốn.
Nghĩ nghĩ suy suy, hai mắt Trần Trường Xuân loé lên tinh quang, môi khẽ nhếch mĩm cười, lặng yên không một tiếng động rời đi nóc nhà.
Bắt hai gã hộ viện vừa bị mình đánh ngất vào một góc, trói gô nhét khăn vào miệng một người, sau đó sút đá, đủ kiểu làm cho một người tỉnh dậy, nhìn hắn nói :
" Tỉnh ?"
Gã hộ viện này không ai khác chính là kẻ vừa rồi đã chỉ đường cho Trần Trường Xuân.
Hắn mơ mơ màng màng tỉnh dậy, thấy khuôn mặt Trần Trường Xuân nội tâm sợ hãi vô ý thức gật đầu.
" Ngươi ở Doãn gia bao lâu rồi ?"
" Bẩm đại nhân, đã bốn năm rồi."
" Vậy ngươi biết người thân tín cùng đội thân vệ của Doãn Chí Phong đúng không ?"
" Đúng."
" Ừ, mau dẫn ta đến đó, một lát nữa ta hỏi gì ngươi liền thấp giọng trả lời hiểu không ?"
" Hiểu."
Sau một hồi ngươi nói ta nghe, ngươi hỏi ta trả lời, Trần Trường Xuân nắm theo gã hộ viện, dưới sự chỉ dẫn của hắn đến một dãy phòng óc.
Nhìn phòng óc lìa kề với nhau, đâu đó có tầm năm mươi gian phòng gỗ, Trần Trường Xuân nắm theo gã hộ viện lẽn vào một gian phòng.
Thân ảnh mau lẹ, tựa như cơn gió, không cho đối phương bất kỳ cơ hội nào, Trần Trường Xuân đập ngất một tên thanh niên đang đứng ở trong phòng.
Sau đó mặc y phục của hắn vào người, hoạ bì hoạ hổ một hồi nhìn trong gương đồng khuôn mặt của mình đã biến đổi thành tên thanh niên đang nằm dưới đất, Trần Trường Xuân hài lòng gật đầu.
Sau đó hắn thấp giọng nhìn gã hộ viện hỏi thói quen, cử chỉ đi đứng, cách ăn cách nói của tên thanh niên bị mình đập ngất dưới đất.
Gã hộ viện sớm đã như con mèo con, nghe hắn hỏi liền đè thấp giọng trả lời.
Một lát sau, Trần Trường Xuân đập ngất gã hộ viện, nhét vào gầm giường.
Sau đó thong dong bình tĩnh, lộ ra tu vi võ đạo Hậu Thiên Cảnh Thất Trọng, yên lặng ngồi trong phòng.
Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cùng với giọng của một thanh niên :
" Doãn Tấn, Doãn Trọng, Doãn Hà, Doãn Tứ, Doãn Hùng,... mau ra sân tập hợp."
Người này vừa dứt lời, chín âm thanh mở cửa lần lượt vang lên, tính luôn cả Trần Trường Xuân chính là mười người.
Mở cửa ra khỏi phòng, bước vào sân, nhìn mười tên thanh niên mặc thanh y, tay cầm đao, kiếm. Khí thế bừng bừng, Trần Trường Xuân bất động thanh sắc lặng yên tiến vào đoàn người.
" Mười người các ngươi lập tức theo ta, thiếu tộc trưởng có việc, cần xuất phát ngay lập tức, lát nữa thông minh một chút, việc không liên quan tới mình thì ngậm miệng lại, hiểu chưa!"
Một thanh niên tuổi tầm hai tám, khuôn mặt gầy gò hơi dài nhìn thấy Trần Trường Xuân cùng chín người khác đều có mặt, thì cất giọng nhàn nhàn nói.
Nghe được lời của thanh niên, Trần Trường Xuân cùng chín người khác đều gật đầu nói " hiểu"
Thấy vậy, hắn gật nhẹ đầu, buông xuống một câu " theo ta" liền dẫn đầu đi trước.
...
Một lát sau, Trần Trường Xuân cùng chín người khác theo đuôi gã thanh niên bước vào hậu viện.
Lúc này trong hậu viện tụ tập đâu đó tầm mười mấy hai mươi người, Phụ tử Doãn Chí Phong cũng trong số đó, ngoài hai người bọn hắn còn có một lão giả tầm sáu mươi tuổi, khuôn mặt hồng hào, mái tốc lấm tấm màu muối tiêu, thân thể cường tráng.
Trần Trường Xuân lặng yên đứng trong đám người, khi thấy lão giả này hai mắt loé lên tinh quang thầm nghĩ.
Tiên Thiên Cảnh Trung Kỳ ?
Đúng vậy, gã này chính là đệ nhất cao thủ của Doãn Gia, cũng chính là gia gia của Doãn Chí Phong, Doãn Đại Hùng.
Doãn gia có thể trở thành ngũ đại gia tộc ở Ninh Thành cũng là nhờ lão, Doãn gia có ngày hôm nay cũng là do lão một tay dẫn dắt mà thành.
Nếu như không có hắn, bây giờ Doãn gia có lẽ vẫn còn dậm chân tại chổ, một tiểu gia tộc hậu thiên mà thôi, không thể nào bước vào hàng ngũ Tiên Thiên gia tộc.