Chương 41 : Ta Bảy Ngươi Ba
Nghe được lời lẽ bá đạo của Ninh Vương, Doãn Đại Hùng nội tâm phẫn nộ, nhưng vẫn kìm chế, ánh mắt đạm mạc nói :
" Đại Huyền Quốc mặc dù hoàng thất mang họ Triệu, nhưng Ninh Vương ngươi quên mất rồi hay sao, đế vương, hay vương hầu tất cả đều không phải sinh ra là đã định sẵn, lại nói cách cục của Đại Huyền thế nào ngươi còn không rõ sao ?
Đừng quên Doãn gia chúng ta phía sau thế nhưng là Bách Thảo Các, ta khuyên Ninh Vương nên có chừng có mực nếu không..."
Đại Huyền Quốc dùng võ lập quốc, người người sùng võ, cho nên hiện tại đủ loại thế lực cường đại mọc lên, Hoàng Đế cũng khó mà quản thúc.
Lại thêm các loại thuế má chủ yếu là do những thế lực đó giao nộp, Hoàng Đế cũng phải cho bọn hắn mấy phần mặt mũi. Ninh Vương mặc dù là nhất phương vương giả, nhưng hắn cũng không dám động vào Bách Thảo Các.
Dù sao bọn hắn là thế lực lớn, có hơn một trăm Tiên Thiên Gia Tộc là đồng minh, số lượng Tiên Thiên Tông Sư có đâu đó khoảng chừng năm sáu trăm, Ninh Vương cũng không muốn qua loa đắc tội.
Tuy nhiên, Bách Thảo Các là Bách Thảo Các, làm chủ vẫn là Thập Đại Gia Tộc, những gia tộc như Doãn Gia chỉ là theo sau húp miếng canh, ăn miếng cháo mà thôi.
Lại nói lúc này Doãn gia làm việc bí mật như vậy, xem ra chín thành là muốn nuốt trọn đồ vật trong động phủ vào bụng, không thông tri cho cao tầng Bách Thảo Các.
Mà Bách Thảo Các vốn là gã không có lợi không dậy sớm, Doãn gia xử sự như vậy, còn muốn bọn hắn chống lưng cho là chuyện không thể nào.
Ninh Vương đương nhiên thông hiểu mấu chốt mọi chuyện nên mới buông lời như vậy, nếu không hắn đã mềm mỏng hơn nhiều rồi.
Đã là thượng vị giả làm gì có kẻ nào ngu.
Bây giờ gặp Doãn gia xé da hổ làm đại kỳ, Ninh Vương khoé môi khẽ nhếch, ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn Doãn Đại Hùng nói :
" Chuyện nhà ngươi, ngươi hiểu mà đúng không ? Hay là cần bổn vương nói toạc ra ?"
Doãn Đại Hùng gặp cặp mắt của Ninh Vương, ánh mắt bối rối, tâm tình bất định, nhìn Ninh Vương lại nhìn chín tên võ giả theo sau hắn toả ra khí thế cường đại, trong đầu bắt đầu tính toán được mất.
Gõ bàn tính một hồi, Doãn Đại Hùng nhìn Ninh Vương nói :
" Nhiều nhất là bảy thành nếu không thì cá c·hết lưới rách."
Ninh Vương nghe hắn nói vậy, suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý nói :
" Được, bổn vương bảy các ngươi ba."
Doãn Đại Hùng gặp Ninh Vương đáp nhanh như vậy thì có chút mơ hồ, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều gật gật đầu nói " Được"
Ở bên cạnh Doãn Đại Hùng, Doãn Chí Phong dời bước lại gần gia gia của mình, vốn muốn nói gì đó, nhưng lời chưa thốt ra, Doãn Lăng Vân đã dùng mắt ngăn hắn lại.
Doãn Chí Phong nhìn ánh mắt của phụ thân chỉ đành nuốt lời vào bụng.
Chẳng hề hay biết Ninh Vương quyết định cho bọn hắn một cái án tử, chờ thông đạo đào xong lấy tới tay đồ vật sẽ ngay lập tức chém g·iết tất cả người của Doãn gia.
Ninh Vương tính toán cũng rất hay, bởi vì hiện tại chưa biết bên trong động phủ rốt cuộc có những gì, bây giờ chém g·iết có phải hay không quá sớm ?
Hắn nhận được tin Doãn gia có một tấm bảo đồ, nhưng cũng không biết bên trong rốt cuộc có những gì.
Nếu bây giờ g·iết sạch Doãn gia, sau đó vào động phủ lại phát hiện cộng lông cũng không có hoặc là chỉ có một số tạp vật hay chút ít hoàng kim thì làm sao ?
Muốn diệt sạch người Doãn gia chắc chắn sẽ hao binh tổn tướng, nhưng nhận lại chẳng được bao nhiêu, đây chẳng phải là làm ăn lỗ vốn sao ?
Mỗi một võ giả muốn bồi dưỡng cũng không phải ngày một ngày hai, c·hết một tên liền mất đi một phần lớn tài vật cùng thời gian.
Ninh Vương hắn là nhất phương vương giả, sao có thể không biết cân nhấc cho được, do đó trước hết phải biết trong đó có gì đã, sau đó tính bước kế tiếp, diệt hay không diệt Doãn gia cũng không muộn.
...
Trần Trường Xuân ở một bên nhìn, nghe bọn hắn đã thoả thuận xong xuôi, trong đầu bắt đầu suy nghĩ mưu hèn kế bẩn, không đúng phải nói là mưu kế thâm sâu, Để một hồi làm gã ngư ông đắc lợi.
Vốn dĩ Trần Trường Xuân dự định để cho người Doãn gia đào xong thông đạo, lấy đồ tới tay, sau đó tập kích Doãn Đại Hùng, c·ướp lấy đồ vật trong động phủ thuận tay diệt luôn cao tầng Doãn gia.
Nhưng Ninh Vương nửa đường g·iết ra đã xáo trộn kế hoạch của hắn, nhìn chín tên Tiên Thiên Tông Sư theo sau Ninh Vương, cộng thêm nhi tử của Ninh Vương, lại nhìn ông cháu Doãn gia.
Tổng cộng có mười bốn vị Tiên Thiên Tông Sư, về phần Hậu Thiên Cảnh Trần Trường Xuân cũng không tính, mặc dù bọn hắn đều là Hậu Thiên Cảnh thất trọng trở lên, không giống như đám Hậu Thiên ở Hắc Lang Trại đa số là tam tứ ngũ trọng, nhưng Trần Trường Xuân vẫn không tính.
Bởi vì... đông quá đánh không lại thì hắn chạy là được.
Toái Bộ đại thành, Trần Trường Xuân vững tin chỉ có tu tiên giả mới có thể đuổi theo mình, thì sợ gì đám võ giả?
Nhìn mười bốn vị tông sư, Trần Trường Xuân đầu óc bắt đầu đau, đồng thời vô số ý nghĩ cũng lướt qua trong đầu.
Một lát sau, trãi qua một phen suy nghĩ nghĩ suy, Trần Trường Xuân rốt cuộc có chủ ý, đứng yên nhìn người Doãn gia đào thông đạo.
Cửa động này bị sập, đá cát che lấp không đáng nói tới, đáng nói đến chính là thạch môn của động phủ này.
Nhìn qua màu sắc của nó cũng chẳng khác gì với những tảng đá ven đường, nhưng không hiểu làm sao lại vô cùng cứng rắn.
Mấy chục tên Hậu Thiên Cảnh quán chú chân khí đập đào liên tục, thạch môn cũng chỉ vỡ vụn ra từng phiến đá nhỏ.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Trường Xuân cuối cùng cũng hiểu vì sao Doãn gia lại đào đến mấy tháng vẫn chưa xong.
Không tính cát đá, chỉ với năm tấm thạch môn, cũng đã đủ cho bọn hắn đào mấy tháng rồi.
Đúng vậy, động phủ tổng cộng có đến năm cái thạch môn, mỗi một thạch môn đều giống nhau như đúc, vô cùng dày và cứng.
Hậu Thiên Cảnh xuất chưởng toàn lực cũng chỉ có thể khiến cho nó nứt một chút xíu mà thôi.
...
Không biết trôi qua bao lâu, nhưng sắc trời cũng đã sáng tỏ, phiến thạch môn rốt cuộc đã bị đập nát, thông đạo đã được đào xong.
Ninh Vương lúc này liếc nhìn Doãn Đại Hùng một cái, người sau hiểu ý gật đầu, dẫn theo nhân mã của mình đi vào trước, Ninh Vương thấy vậy cũng ngay lập tức theo sau.
Trần Trường Xuân bất vi sở động theo dòng người tiến vào động phủ.
Một lát sau, Trần Trường Xuân nhìn hang động vốn cũng không rộng rãi cho lắm, chiều ngang chỉ có tầm trăm mét, chiều dài thì khoảng chừng hai trăm, chiều cao thì khoảng năm chục mét.
Hơn một trăm người đứng trong hang động, cảm giác đầu tiên khi bước vào sơn động của Trần Trường Xuân chính là đông đúc chật chọi.
Đúng vậy, sơn động vốn nhỏ bây giờ có hơn một trăm người tới lui không chật mới là lạ.
Nhưng chuyện quan trọng lúc này cũng không phải là có chật hay không, mà là trong động phủ này rốt cuộc bảo vật gì.
Nghĩ đến bảo vật Trần Trường Xuân ngay lập tức dáo dác nhìn quanh sơn động.
Không chỉ riêng Trần Trường Xuân có động tác này, mà là cả đám người đang đứng ở đây đều là như vậy.
Hai mắt liếc quanh sơn động một vòng, sau đó đồng loạt nhìn về phía toà thạch đài cao tầm ba mét nằm ở sát vách sơn động.