Chương 5 : Ngươi Được Sao ?
Trần Trường Xuân từ bách thảo trở về nhà, nhìn mấy cây cột nhà, còn dựng dang dỡ, hắn khẽ lắc đầu, đi vào túp lều thu dọn đồ đạc.
Một lát sau hắn vác lên một bao đồ, bên trong đều chứa nồi niêu son chảo, đồ gia dụng.
Dắt theo vợ con, Trần Trường Xuân đi tới An Gia Cư, từ quản sự nơi đó, thuê một căn nhà ở thành đông khu vực đông người cách Bách Thảo Các cũng không xa.
Nhìn trước mắt toà phủ đệ, Trần Trường Xuân lấy xuống tấm bảng cũ, treo lên một tấm bảng mới ghi hai chữ " Trần Phủ ".
Một canh giờ sau.
Trãi qua một phen dọn dẹp, toà tiểu viện liền sáng sủa hẳn lên.
Lúc này Tô Minh Nguyệt cũng làm xong cơm nước, ba món một canh.
Cả nhà bưng chén ăn cơm, một lát sau cơm nước xong xuôi.
Ba tên tiểu tử chạy đến trong sân chơi đùa.
Tô Minh Nguyệt nhìn trên tay còn thừa lại mấy chục lượng bạc.
Nàng không khỏi đau lòng, nhìn bạc lại nhìn Trần Trường Xuân :
" Phu quân, ngươi thật sự biết luyện dược ? Trước giờ ta cũng chưa từng nghe ngươi nói ngươi biết nha."
" Ngươi xem sẽ biết"
Trần Trường Xuân nhìn nàng có chút bất đắc dĩ.
Đi vào phòng bếp, lấy một cái nồi nhỏ đặt lên lò lửa.
Thuần thục theo thứ tự bỏ từng cọng dược liệu vào nồi.
Mỗi một phân một hào đều tinh chuẩn, không ít cũng không nhiều.
Một lát sau, Trần Trường Xuân lại thêm củi lửa, bất tri bất giác đầu hắn đã đầy mồ hôi do khẩn trương, mặc dù nhận được ký ức luyện đan chế dược nhưng đây là lần đầu thực hành, lại thêm ở một bên có nương tử nhìn chằm chằm, hắn vừa rồi xạo chó được rất nhiều, nào là đại sư luyện dược, một tay xuất quỷ nhập thần,... nói khoác đến nổi giờ nghĩ lại hắn cũng cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ.
Trần Trường Xuân hai mắt nhìn chằm chằm vào nồi. Lúc này dược liệu trong nồi, đã trở thành dược thuỷ, hắn lại thêm củi.
Trãi qua tầm nửa khắc, dược thuỷ bắt đầu cô đọng lại, tựa như là kẹo mạch nha.
Hương thuốc bắt đầu lan toả cả phòng bếp, Trần Trường Xuân khẽ hít một hơi, cả ngươi đều dễ chịu sảng khoái.
Nhắc nồi lên, để sang một bên.
Một canh giờ sau, dược tán đã nguội.
Trần Trường Xuân, đổ ra dược tán, bắt đầu vo tròn thành từng viên nhỏ, rồi để vào lọ.
Đứng ở một bên Tô Minh Nguyệt thấy cảnh này, kinh ngạc môi đào khẽ mở, bất khả tư nghị nhìn hắn.
Trần Trường Xuân đắc ý nhìn nàng, lòng hư vinh được thoả mãn thầm nghĩ.
Cũng may một lần thành công nếu không... phải đội quần !
....
Bảy ngày sau.
Trãi qua một tuần, ăn uống no đủ, ba tên tiểu tử khí sắc cũng bắt đầu tốt trở lại.
Mặc dù vẫn có chút gầy yếu, nhưng cũng đủ sức để luyện võ.
Trần Trường Xuân đứng ở trong sân, bắt đầu chỉ dẫn bọn hắn tu luyện.
Mặc dù mười mấy năm qua hắn luyện võ không ra trò trống gì, nhưng được cái kiến thức đủ sâu, dẫn hai tên tiểu tử nhập môn vẫn là dư sức.
Lại thêm bọn hắn tư chất, hơn xa lúc trước Trần Trường Xuân, mà đan dược cũng có hắn cung cấp, điều kiện mặc dù còn chênh lệch với đám con cháu thế gia nhưng khác biệt cũng không quá nhiều.
...
Một tháng sau.
" Phụ thân, ta đột phá rồi, ta đột phá rồi phụ thân."
Trần Trường Xuân đang ở trong phòng bếp luyện dược, Vân Phong, Vân Vũ mặt đầy hưng phấn chạy đến báo tin mừng.
" Tốt, Tốt. Chút nữa ta thưởng cho các ngươi một nồi lẩu."
Trần Trường Xuân nhìn hai đứa con hưng phấn đỏ bừng khuôn mặt, cười to nói.
" Lẩu bò nha phụ thân ?"
" Đúng vậy, lẩu bò đi ta cũng thích ăn lẩu bò."
Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ nghe nói có lẩu, tuyến nước bọt mất kiểm soát, ừng ừng nuốt xuống, mở to mắt nhìn Trần Trường Xuân nói.
" Được, tối ta xuống bếp nấu lẩu bò cho hai ngươi ăn."
" Đi tu luyện đi ."
Trần Trường Xuân đáp ứng, đuổi hai họn hắn đi, thầm nói trong lòng :
" Mở ra hệ thống thương hành !"
Dứt lời, một giao diện ảo xuất hiện, nhìn điểm khí vận hắn khẽ mĩm cười, vừa rồi khi hai tiểu tử đột phá hệ thống liền khen thưởng cho hắn một tên năm điểm khí vận, hai tên chính là mười điểm khí vận.
Rốt cuộc đủ mua tu vi phù, hắc hắc.
" Hối đoái tu vi phù !"
[ Hoái Đối Thành Công ! ]
Dứt lời, một lá bùa trống rỗng xuất hiện trên tay Trần Trường Xuân, hắn khẽ bóp nhẹ một cái.
Lá bùa vỡ vụn hoá thành từng đốm nhỏ li ti, chui vào thể nội.
một cỗ khí huyết hùng hồn xuất hiện bắt đầu lưu chuyển toàn thân Trần Trường Xuân, cảm nhận trong thể nội khí huyết cuồn cuộn, hắn khẽ mĩm cười.
Hôm nay liền đột phá hậu thiên cảnh.
Trần Trường Xuân tinh quang loé lên thầm nghĩ, sau đó tìm một chổ ngồi xuống, bắt đầu dẫn dắt khí huyết khai thông đan điền.
Chẳng biết qua bao lâu, một tiếng " Răng Rắc" tựa như âm thanh của cành cây khô bị bẻ gãy, vang lên trong thể nội Trần Trường Xuân, dòng khí huyết hội tụ về đan điền.
Bắt đầu chuyển hoá thành chân khí.
Nửa canh giờ, một canh giờ, ...
Tầm hơn hai canh giờ sau, Trần Trường Xuân mở ra đôi mắt khép hờ, phun ra một ngụm trọc khí, hắn đứng dậy tả thủ xuất chưởng.
Một chưởng ảnh trong suốt, thình lình xuất hiện, rơi vào mặt đất.
Một âm thanh trầm đục vang lên, dưới đất có thêm một chưởng ấn sâu tầm năm phân.
Trần Trường Xuân mĩm cười hài lòng lầm bầm :
" Rốt cuộc đột phá Hậu Thiên Cảnh, mà lại là Hậu Thiên Cảnh tam trọng, ở Vân Vũ Thành xem như có sức tự vệ, có thể bắt đầu kế hoạch tiếp theo mở dược các phát triển gia tộc rồi."
....
Đêm tối.
Dưới minh nguyệt quang.
Trần Trường Xuân cùng vợ con ngồi ở trong sân vừa ăn lẩu bò, vừa trò chuyện.
Cầm ly rượu lên Trần Trường Xuân " ực " một cái, sau đó tiếp tục dương dương tự đắc cho mình rót thêm một ly.
" Nương tử, ta định mở dược các làm ăn ngươi thấy thế nào."
" Chỉ biết mỗi Tôi Thể tán ngươi đi mở dược các ? Ngươi bị điên à ? "
Tô Minh Nguyệt trãi qua thời gian này bồi bổ đã trở lại như lúc trước, không son không phấn, làn da trắng nõn tự nhiên, bờ môi đỏ hồng, mày liễu cong cong, má phấn trắng hồng, mũi ngọc tinh xảo như được trạm khắc, đôi mắt trong vắt làn mi cong dài.
Nhìn qua chính là một vị tuyệt sắc giai nhân.
Nhưng lúc này Trần Trường Xuân nhìn nàng trong ánh mắt cũng chẳng có thưởng thức hay mê đắm gì, mà là lửa giận ngút trời, bi phẫn muốn c·hết, tức giận bất bình,... khục khục đi hơi xa.
Sĩ khả sát, bất khả nhục !
Phu quân ngươi thông minh tuyệt đỉnh lại thêm anh tuấn vô song, có thể nói là song tuyệt. Trở lại kiếp trước, chỉ cần bộ mặt này cũng có thể làm siêu sao, khiến cho đám thiếu nữ mê bỏ mẹ, bỏ... khục khục lại đi xa.
Ngươi lại dám nói phu quân ngươi điên ?
Lần trước là trong suy nghĩ, lần này lại là miệng lưỡi chi ngôn.
Tối nay canh ba, trên giường ta cho ngươi đẹp mặt.
Hừ hừ, đợi đó tiểu yêu nữ.
Trần Trường Xuân nheo mắt nhìn Tô Minh Nguyệt, im lặng không nói trong lòng thầm hạ quyết tâm.
Nhìn bộ dạng chó của hắn, Tô Minh Nguyệt càng thêm khiêu khích :
" Sao không trả lời ? Ta nói đúng quá trả lời không được phải không ? "
" Yên tâm, ngươi nói không đúng, ngươi muốn câu trả lời tối nay trên giường ta trả lời cho ngươi !"
" Trên giường ? Ngươi được sao ?"
" Ngươi đợi đó."
Nghe Tô Minh Nguyệt giọng điệu, Trần Trường Xuân bi phẫn nhìn nàng nói.
Nam nhân ghét nhất cái gì ?
Chính là bị nói không được !
" Phụ Thân, Mẫu Thân các ngươi nói được cái gì vậy ?"
Ngay lúc hai vị phụ huynh vô tri, ở trước mặt ba đứa con nổ thuốc súng, ba huynh đệ mở to đôi mắt tò mò nhìn bọn hắn hỏi.
" Con nít không nên hỏi."
Ân, lần này hai vợ chồng vô tri có lại tiếng nói chung, đồng thanh trả lời.
...
Ăn uống dọn dẹp xong xuôi.
Đêm khuya canh ba.
Hắc dạ phong cao.
Trong phòng ngủ, ánh nến lập loè.
Trần Trường Xuân nhìn nằm nghiêng ở trên giường Tô Minh Nguyệt, dáng người ngạo nhân, trước sau lòi lõm, ánh mắt khiêu khích nhìn mình.
Hắn nhào lên giường, luồng tay vào xiêm y nàng, sờ soạng lung tung, đồng thời khoá chặt môi nàng.
" Ngươi tên điên này nhẹ một chút !"
" Á, đau nhẹ một chút."
" không phải nói ta không được sao ?"
" Ta chỉ nói sự thật, hừ!"
" tốt ngươi yêu phụ, hôm nay bần đạo siêu độ ngươi chắc rồi !"
" Ai tới cũng vô dụng !"
( Nội Dung Âm Thanh Và Hình Ảnh Tiếp Theo Cần Mở Khoá Để Xem )
Đêm gió trăng thanh, trong phòng xuân quang tràn ngập.
Minh Nguyệt thấy cảnh này, xấu hổ trốn vào đám mây, chừa lại nửa mặt len lén mà nhìn.