Chương 99 : Lý Lục Quân Tử.
Chương 99 : Lý Lục Quân Tử.
Trước sự "nhiệt tình" của Phan Tử Hiền, Lý Lục tự nhiên không thể nào làm cho hắn thất vọng, lời lẽ càng phát "hùng hồn" nói :
" Ngu ngốc ! Ta nói ngươi là đệ tử Bá Khí Tông thì chính là đệ tử Bá Khí Tông, không cần nhiều lời, đứng qua một bên đi !"
Đến lúc này, những người cảm động tựa hồ đã nhịn không được nữa dưới sự bao che cho đệ tử như cha đối với con của Lý Lục rồi.
Có người đã bắt đầu thút thít, tệ hại nhất chính là Tô Minh Nguyệt nước mắt đã rơi.
Trần Trường Xuân nhìn cảnh này cũng không khỏi lắc đầu ngao ngán.
" Nhưng mà tông chủ ..."
Phan Tử Hiền nghe vậy cảm động rối tinh rối mù, ngắt quảng thút thít nói, nhưng hắn vẫn chưa nói hết câu thì đã bị Lý Lục ngắt lời :
" Ngươi không cần nói, cứ để ta lo ! Đứng sang một bên đi."
Dứt lời, Lý Lục liền tiến lên một bước cao giọng :
" Ngươi chính là trưởng lão Xích Hà Tông đúng không ? Nếu như ngươi muốn mang người đi liền đánh với ta một trận, nếu ngươi thắng ta liền cho ngươi mang hắn đi, nếu ngươi thua thì cút, thấy thế nảo ?"
Gã trung niên đối với lời đề nghị này cũng không có ý kiến Lý Lục nói xong hắn liền gật đầu đồng ý nói một chữ " Được" sau đó quay đầu phân phó cho thuộc hạ :
" Hạ thuyền xuống !"
...
Lý Lục gặp hắn đáp ứng liền nhoẻn miệng cười nhìn Trần Trường Xuân :
" Đại ca ngươi giúp ta hạ thuyền đi."
Tuy là Trần Trường Xuân vô cùng khó hiểu, tại sao Tô Minh Nguyệt cùng với một số đệ tử mới thu lại cảm động trước một màn "hùng hồn" của Lý lục, nhưng hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ cho là bọn hắn cùng tần số nên mới như vậy mà thôi.Nghe được Lý Lục nhờ, hắn liền gật đầu một cái, sau đó đi vào buồng lái cho phi thuyền hạ xuống.
Tô Minh Nguyệt cũng vậy, ngự phong trở về thuyền, cho thuyền hạ xuống.
Mà nói đến cái " hùng hồn " của Lý Lục cũng không phải vô cớ, rảnh rỗi nên sinh nông nổi, làm điên làm khùng.
Mà là hắn có chủ đích, làm như thế là muốn cho đám đệ tử thấy hắn là một tông chủ tốt, luôn bao che cho đệ tử, về sau yên tâm theo hắn lăn lộn. Trần Trường Xuân cũng hiểu được Lý Lục muốn làm gì, do đó hắn cũng vô cùng phối hợp, sau khi cho phi thuyền hạ xuống liền đi ra cảm thán :
" Đệ đệ của ta thật sự là một tông chủ tốt!"
" Đại nhân nói đúng, tông chủ thật sự là người tốt."
" Không sai, chúng ta có thể làm đệ tử của Bá Khí Tông thật sự là phúc đức ba đời để lại."
" Chứ còn gì nữa, ta tuy là chưa từng gặp qua tông chủ tiên tông, nhưng trong phường thị ta từng nghe một vị đệ tử tông môn nói qua đa số tông chủ đều tự tư tự lợi, chỉ lo bản thân. Người như tông chủ chúng ta thật sự rất ít."
Trong đám đệ tử vừa thu, có kẻ cơ linh nghe hắn nói vậy liền hùa theo, khiến cho đám người vốn đã cảm động càng cảm động hơn, đến độ rối tinh rối mù, văn tự khó mà miêu tả.
...
Hạ thuyền.
Lý Lục đứng đối diện gã trung niên nhân, hiển rõ khí độ của nhất tông chi chủ, vô cùng uy tín nói :
" Ta là người quân tử, trước giờ không đánh kẻ vô danh. nói đi, tên của ngươi là gì ?"
Chuẩn b·ị đ·ánh nhau tự nhiên hỏi tên ?
Gã trung niên nhân mặt trắng nghe hắn hỏi vậy có chút khó hiểu, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều đáp lời :
" Mạc Trường Trường, hỏi làm chi ?"
Mạc Trường Trường, Mạc Dài Dài ?
Lý Lục niệm tên của gã trung niên một lần, ánh mắt hiện lên vẻ quái dị :
" Phụ mẫu ngươi thương ngươi không ?"
Mạc Trường Trường càng khó hiểu, nhưng khó hiểu quy khó hiểu, hắn vẫn trả lời :
" Thương hỏi làm chi ?"
Thương mà đặt cho ngươi cái tên này ?
Lý Lục quái dị thầm nghĩ, sau đó lắc nhẹ đầu một cái, dẹp chuyện tên họ sang một bên, khí chất quân tử không biết từ đâu mà đến tràn ra cả người từ đầu tới đuôi, giọng điệu nhẹ nhàng :
" Không có gì, như đã nói ta là quân tử, ta và ngươi đếm một hai ba liền ra chiêu cho công bằng, ngươi thấy sao ?"
Mạc Trường Trường sắc mặt khinh thường :
" Ngươi nghĩ ta ngu, ngươi kêu ta đếm tới ba còn ngươi.."
" Ngu ngốc !"
Mạc Trường Trường chưa nói xong, Trần Trường Xuân liền mắng.
Đúng vậy là Trần Trường Xuân, không phải Lý Lục. Bởi vì Lý Lục đã động thủ ngay lúc Mạc Trường Trường nói đến chữ " Còn" rồi.
Ầm~
Một đạo kiếm quang tầm một mét thẳng tiến về Mạc Trường Trường. Một t·iếng n·ổ to vang lên, kèm theo đó bụi mù bay tứ tung.
Chờ cho đến bụi tán, thân ảnh của Mạc Trường Trường hiện ra, không còn như lúc đầu tươm tất gọn gàn, quần áo đã rách nát, vô cùng chật vật.
Tuy nhiên, tên này tựa hồ là thể tu, mặc dù quần áo đã rách mướp, nhưng thân thể của hắn chỉ có vài v·ết t·hương nhỏ, chảy ra chút máu.
Ngoại trừ lôi thôi lếch thếch ra thì nhìn qua hắn chẳng có chút gì gọi là thụ thương.
Mạc Trường Trường có chút đau nhức nhẹ xoa v·ết m·áu, khống chế linh lực chậm rãi chữa trị, sau đó nhìn Lý Lục mắng to :
" Mẹ nó, ngươi đê tiện, không nói tiên đức !"
" Đánh nhau còn nói đức độ ? Người đức độ nào đánh nhau ? Ngươi ngu thì đỗ thừa ai ?"
Lý Lục cũng không chịu thua kém nói móc nói mai.
Sau đó từ túi trữ vật lấy ra một thanh trường kiếm, truyền vào linh lực, bấm niệm pháp quyết. Thanh kiếm ngay lập tức hoá thành ba, phóng về phía Mạc Trường Trường.
Bị chơi xỏ, còn bị chửi, Mạc Trường Trường lúc này lửa giận ngập trời, gặp ba thanh kiếm phóng đến mình, hắn cũng phóng đến, đồng thời lấy từ túi trữ vật ra một cái khiêng nhỏ, sau khi truyền vào linh lực khiên nhỏ liền biến to kế tiếp lại hoá thành ba, che chắn phía trước cùng trái phải của hắn.
Đinh~ Đinh~ Đinh~
Tam thanh trường kiếm của Lý Lục sau khi v·a c·hạm với tiểu khiên liền bắn ngược về sau, thấy vậy Lý Lục ngay lập tức điều khiển phi kiếm bay trở về, sau đó thu về túi trữ vật, đồng dạng lao người về phía Mạc Trường Trường.
Đinh~ Oanh~
Hai bóng người lao vào nhau, thanh âm tấm khiên bị tay Lý Lục đánh văng cùng với quyền quyền thịt thịt va nhau vang lên, một dòng khí lưu xuất hiện cuốn theo bụi đất bao lại thân ảnh của Lý Lục và Mạc Trường Trường.
Sau đó liền có thêm một trận thanh âm quyền thịt đụng vào nhau vang lên.
Rất nhanh đã có một bóng người bay ngược về sau, ngã xuống đất lăn mấy vòng rồi đứng lên.
Không ai khác đó chính là Mạc Trường Trường.
Về phần Lý Lục giờ này lại vô cùng tiêu sái phủi nắm tay nhàn nhạt nói :
" Ngươi thua !"
Mạc Trường Trường mặt xanh môi tái, vừa tức vừa sợ.
Lúc nãy trong đống bụi mù có lẽ không có người thấy, nhưng Mạc Trường Trường lại rất rõ ràng, vừa rồi hắn toàn là b·ị đ·ánh vào chỗ hiểm, thậm chí là bị cắn.
Dấu răng đang in trên tay chính là minh chứng cho việc hắn thật sự bị cắn, không phải ảo giác.
Trên đời này hắn chưa bao giờ gặp qua một tu sĩ nào đê tiện lại vô sỉ như vậy.
Đánh nhau như con nít, hết hầu tử thâu đào rồi lại cắn tay cắn chân.
Trần Trường Xuân với thần thức Trúc Cơ Kỳ hắn từ đầu tới giờ vẫn thấy rõ mọi chuyện. Hết nhìn Lý Lục lại nhìn Mạc Trường Trường.
Khi Trần Trường Xuân nhìn đến Mạc Trường Trường ánh mắt vô cùng thương hại, bởi vì hắn biết rõ cảm giác đó, còn nhỏ hắn cũng bị qua vài lần.
Có thể nói là đau thấu trời xanh.
...