"Cô ta bắt nạt tôi!" Ngụy Khoảnh mưu trí bỏ xe giữ tướng!
Hồ ly già ngàn năm lại bị nhóc con lừa một vố nữa, nắm đấm của Hồ Yên vẫn giơ lên trước ngực Ngụy Khoảnh.
Bằng chứng rành rành, một thời gian cô không biết nói gì.
Từ xa, Quỷ Tiêu không nhịn được cười cợt: "Câu nói dối này mà cũng mong chúng tôi tin à?"
Ngụy Khoảnh số hai Tang Quỷ lắc đầu nói: "Lão đại nói gì Đường Kha Tâm cũng tin mà."
Quả nhiên, giây sau, Đường Kha Tâm rút ra một khẩu súng bạc, bắn một phát xuống chân Hồ Yên, tiếng nổ làm tung tóe những mảnh đất. Cậu đứng chắn trước mặt Ngụy Khoảnh, tách Hồ Yên ra mà nói: "Tốt nhất là cô nên cất móng vuốt của mình đi, hồ lu tinh!"
Quỷ Tiêu: "Ồ hố~"
Tang Quỷ: "Wow~"
Quỷ Sinh: "..."
Hồ Yên tuy bị Ngụy Khoảnh áp chế, nhưng dù sao cũng là yêu quái ngàn năm, vài tháng làm Quỷ Hoàng, không kể từ góc độ nào thì cấp bậc của cô ta đều lớn hơn Đường Kha Tâm, trong mắt cô ta bây giờ Đường Kha Tâm chẳng khác gì mấy cô gái trẻ đến dụ dỗ Ngụy Khoảnh trước đây.
Cô ta một tay chống hông, dựa vào gốc cây, nheo mắt nhìn Đường Kha Tâm đang che chở Ngụy Khoảnh nói: "Cậu nên cẩn thận thái độ của mình, đừng để tôi vạch trần thân phận thợ săn của cậu ra. Ở đây ngoài chúng tôi ra còn có hai Quỷ Hoàng nữa đấy." Thằng nhóc này nhờ có gương mặt đẹp trai mà giở trò trước mặt Ngụy Khoảnh, nếu không phải nể tình Ngụy Khoảnh thì cô đã cào nát mặt nó từ lâu rồi.
Tang Quỷ: "Tôi cảm thấy nếu ở lại nữa thì sẽ bị vạ lây mất."
Quỷ Tiêu: "Chậc, Hồ Yên còn sống thì thôi, mặc đồ Quỷ Võng cũng được, nhưng cô ta đi làm lại sao không đăng ký với tôi nhỉ?"
Quỷ Sinh: "..."
"Ngài nghỉ một chút đi, Huyền đại nhân. Trời sập đến nơi rồi, Quỷ Tư sắp không còn nữa mà ngài vẫn lo chuyện của chị tôi." Tang Quỷ buông lời trêu chọc, chợt nhớ ra rằng Ngụy Khoảnh chưa hoàn toàn tiết lộ chuyện trò chơi cho Huyền Lạc.
"Hóa ra là thế nào? Không phải Ngụy Khoảnh là thần chính của trò chơi này à?" Huyền Lạc đã nghi ngờ từ trước, thấy việc Ngụy Khoảnh dùng cách phá hủy chìa khóa và nhẫn để lôi kéo người khác vào cuộc chơi không hợp lý.
Dựa vào lời Tang Quỷ, quả nhiên Ngụy Khoảnh cũng chỉ là một quân cờ trong ván cờ này.
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
"À thì, Huyền đại nhân, anh ấy định nói cho ngài biết rồi, chỉ là ngài chưa đến lượt thôi." Tang Quỷ cố gắng chữa cháy, nhưng Huyền Lạc đã bỏ nhóm "xem kịch" và xông thẳng vào trận đấu.
Tang Quỷ: "... Ôi trời, hỏng rồi."
Quỷ Sinh, từ nãy giờ im lặng, đột nhiên tiến lại gần và hỏi: "Lượt thứ mấy?" làm Tang Quỷ giật nảy mình.
"Lượt gì cơ?" Tang Quỷ ôm ngực quay lại nhìn tên quỷ sống còn u ám hơn cả mình.
"Ngụy Khoảnh định thông báo cho Huyền Lạc ở lượt thứ mấy?"
"Cái này à..." Tang Quỷ đếm ngón tay, "chắc là ba, bốn gì đó." Thực ra, lão đại luôn coi Huyền Lạc là người lắm lời, nên thường đợi đến khi hắn tự tìm đến mới giải thích. Tang Quỷ chỉ đưa ra một con số để tránh việc Quỷ Sinh, người trung thành không ai bằng, đến mức cả quỷ cũng sợ, cũng xông vào trận đấu.
Huyền Lạc tiến lên phía trước, đẩy Đường Kha Tâm sang một bên và chất vấn Ngụy Khoảnh: "Câu đố là gì? Anh không thể kiểm soát nổi ván cờ này mà vẫn dám nhúng tay vào?"
Ngụy Khoảnh: "..."
Đã đủ rắc rối rồi, giờ anh cũng muốn chen chân vào à?
Anh nhanh trí chỉ vào Huyền Lạc, rồi quay lại nhìn Đường Kha Tâm: "Hắn bắt nạt tôi!"
Họng súng của Đường Kha Tâm nhắm thẳng vào Huyền Lạc, nhưng Huyền Lạc đã nhanh chóng cắm một chiếc kim vàng vào nòng súng, mỉa mai: "Đủ rồi đấy, bàn cờ của hắn sắp tan nát rồi mà cậu còn bênh vực!"
Pằng! Một tiếng nổ vang lên, Đường Kha Tâm bắn vỡ tan kim vàng của Huyền Lạc, ép hắn lùi lại ba bước. Cậu giận dữ: "Bàn cờ có tan thì tôi cũng tự sửa, liên quan gì đến anh!"
Ngụy Khoảnh nghe vậy liền phản bác: "Ai nói bàn cờ của tôi tan rồi!"
Huyền Lạc đang định nói, nhưng Đường Kha Tâm đã nổi giận trước, chỉ vào phía sau, nơi Hồ Yên đang đứng: "Nếu không tan thì anh giải thích đi!"
Khoảnh khắc đó, Ngụy Khoảnh cảm giác như đang đối mặt với một con sư tử vừa săn mồi trở về và nổi cơn thịnh nộ vì thấy đồng loại đang đùa giỡn...
"Cậu dám gào lên với tôi..." Ngụy Khoảnh bĩu môi.
Tí tách!Đường Kha Tâm ngừng tay lại.
Hồ Yên, không thể chịu nổi nữa, xen vào: "Ngụy Khoảnh Khoảnh, nếu có hiểu lầm thì cậu phải giải thích. Cậu ta sắp nổ tung như cá nóc đến nơi rồi."
Dù không biết Ngụy Khoảnh và Đường Kha Tâm đã tiến triển đến đâu trong tháng vừa qua, nhưng nhìn vào thái độ của Ngụy Khoảnh, có lẽ cô nên giúp đỡ chút đỉnh cho cậu Đường đang đỏ mắt vì tức giận.
Ánh mắt Ngụy Khoảnh nhìn về phía Hồ Yên đầy vẻ thương hại: "..." Không phải anh không muốn giải thích, mà là vì Huyền Lạc đang ở đây, anh không thể nói gì. Chỉ cần mở lời là thân phận của tân quỷ mị sẽ bị bại lộ.
"Không được nhìn cô ấy!" Đường Kha Tâm ngay lập tức kéo Ngụy Khoảnh về phía mình, quay sang Hồ Yên, nói: "Không được gọi anh ấy là Ngụy Khoảnh Khoảnh!"
Hồ Yên giận dữ: "Này! Thằng nhóc kia, mày trừng ai đấy! Lúc chị mày còn ở đây, mày còn chưa biết mình ở đâu kia kìa! Chị mày đang nói giúp mày đấy, không nghe thấy à!"
"À thì..." Huyền Lạc hiếm khi cẩn thận đến vậy, và đây cũng là lần đầu hắn thấy Ngụy Khoảnh cẩn thận như thế, "tôi vẫn phải nhắc anh một điều, quỷ mị. Hợp tác của chúng ta dựa trên lợi ích chung. Nếu anh không đảm bảo được tính mạng của mình, thì hợp tác này sẽ kết thúc."
Tang Quỷ từ xa lại bắt đầu đếm ngón tay: "Tổng cộng có bảy người chơi, bốn người đang ở đây, hai người bị lão đại dẫn đi phía bên kia biển rồi, còn một người nữa là ai nhỉ?" Lẽ nào còn một Quỷ Hoàng mà không ai biết?
Quỷ Sinh: "..."
Tang Quỷ tiếp tục nói: "Bảy người, nếu là cuộc chiến nhóm, bốn người ở đây, chúng ta về số lượng đã chiếm ưu thế rồi, đúng không anh em~"
Quỷ Sinh nhìn đám Quỷ Hoàng đang cãi vã ầm ĩ phía bên kia: "Cậu chắc là có thể dựa vào bọn họ không?"
Tang Quỷ suy nghĩ một chút rồi nói: "Những lão đại mà tôi biết, ai cũng có thể đi ngang qua cả thế giới người lẫn quỷ, nếu bọn họ không đáng tin, chúng ta nên chuẩn bị trước, tìm chỗ đào huyệt sớm thôi. Anh có muốn đến nhà tôi chơi không? Trên đường Hoàng Tuyền, chúng ta còn có thể đánh một ván bài."
Quỷ Sinh: "..."
Ngụy Khoảnh nhìn ba người dự bị trước mắt, quyết định bắt đầu từ người khó đối phó nhất. Anh nói với Huyền Lạc: "Có người muốn tập hợp Quỷ Hoàng để chơi một ván trò chơi, câu đố và gợi ý đều là thật."
Anh quay sang Đường Kha Tâm nói: "Tôi và Huyền Lạc đã từng thỏa thuận với nhau sẽ phá hủy hệ thống Tứ Quỷ Hoàng, chia đều quyền lực của Quỷ Môn."
Lời ngắn gọn nhưng chứa đầy thông tin, đặc biệt là việc chỉ huy của Quỷ Tư và quỷ cướp mạnh tay nhất Quỷ Môn hợp tác.
Càng nói, càng thấy phi lý.
Huyền Lạc nghe xong, liếc nhìn Hồ Yên, rồi nói: "Việc anh giấu tôi chuyện về Quỷ Võng đã cho thấy ngay từ đầu anh không định thực hiện hợp tác này rồi."
"Đừng có mà than thở như mình oan ức lắm. Ngài có báo cáo hết mọi chiến lược với tôi không, Tiêu đại nhân?" Ngụy Khoảnh bực bội vẫy tay với Huyền Lạc, ra hiệu hắn hãy biến đi chỗ khác cho mát.
Hồ Yên lo lắng nói: "Ai có khả năng phá vỡ khoá tầng ba? Câu đố này e là không thể phủi bỏ dễ dàng đâu."
"Trời." Đường Kha Tâm chỉ ra tên mà mọi người đang nghĩ đến.
Nếu đó là "trời" làm, thì chỉ có một lý do, đó là họ đã làm quá trớn, trời muốn trừng phạt họ.
Giữa sự kinh ngạc, Hồ Yên châm chọc Đường Kha Tâm: "Dù thế nào, đây cũng là chuyện của Quỷ Hoàng chúng tôi. Một tên thợ săn như cậu xen vào làm gì?"
Đường Kha Tâm lạnh lùng cười, móc từ túi ra một chiếc mặt nạ xanh với nanh vuốt đáng sợ, quay tròn trên tay, không đổi sắc mặt nói: "Cứ coi như là công ty mới vào đã phá sản."
Huyền Lạc, Hồ Yên: "!?!"
"À..." Ngụy Khoảnh không kịp ngăn lại, chỉ biết lặng lẽ đưa tay che mặt.
Huyền Lạc bừng tỉnh: "Hôm qua hai Quỷ Mị biến mất cùng lúc, chúng ta đều tưởng là họ đi quyết đấu sinh tử, hóa ra là hai người các ngươi đùa giỡn chúng ta!"
Hồ Yên vỗ đầu: "Áo khoác trắng trên ghế sô pha hôm qua là của cậu!"
Sắc mặt Đường Kha Tâm thay đổi, quay sang nhìn Ngụy Khoảnh, đôi mắt đã đỏ bừng: "Thịt gà trong tủ lạnh là cô ta để vào?"
Ngụy Khoảnh: "..."
"Những tháng gần đây lúc tôi không tìm thấy anh, ngoài biệt thự của Tần Sân, anh đều ở cùng cô ta?"
Ngụy Khoảnh: "?"
Hồ Yên nhận ra có gì không đúng, vội vàng giải thích: "Tôi chỉ đến đưa chút đồ ăn vài ngày thôi."
"Cùng là phản bội, cô ta thì cố ý, tôi thì không. Mấy tháng anh không trả lời tin nhắn của tôi, nhưng cô ấy thì có thể định kỳ gặp anh?" Giọng Đường Kha Tâm không lớn, thậm chí còn có chút bất lực.
Hồ Yên: "..." Cô đã đánh giá thấp mức độ ghen tuông của Đường Kha Tâm.
Logic của thủ lĩnh Đường luôn chặt chẽ, khiến Ngụy Khoảnh không tìm ra lời phản bác, anh chưa kịp nói gì.
"Tốt lắm." Đường Kha Tâm đã quay người bỏ đi.
Sắc mặt của Ngụy Khoảnh dần trở nên rất khó coi.
Không khí lạnh như băng, đến mức cả Tang Quỷ cũng không dám lên tiếng.
Sau một lúc im lặng, Quỷ Sinh chỉ nhàn nhạt buông một câu châm biếm: "Lúc này mà đòi chia tay chẳng khác gì tự đi tìm chết."
Tai của Ngụy Khoảnh khẽ động, hiếm thấy anh không phản bác cũng chẳng nổi giận.
Huyền Lạc nói: "Tốt nhất là anh nên dỗ cậu ấy, kẻo làm hỏng việc lớn."
Dỗ à? Ngụy Khoảnh biết dỗ sao?
Hồ Yên dùng vai đẩy nhẹ Huyền Lạc, vừa an ủi vừa nói với Ngụy Khoảnh: "Tôi thấy thủ lĩnh Đường thực sự yêu cậu." Thấy Ngụy Khoảnh không phản ứng gì, biết lời mình nói cũng tạm ổn, cô tiếp tục: "Dù có phải lừa, cậu cũng phải kéo cậu ấy về, chuyện này liên quan đến tương lai của chúng ta. Cậu đã bày mưu tính kế bao lâu rồi, không thể vì chuyện nhỏ này mà uổng phí công sức, đúng không?"
Huyền Lạc không nhịn được mà buông lời châm chọc: "Anh vì cái chuyện nhỏ này mà tháng này đã lỡ bao nhiêu việc lớn rồi... Á!" Hắn bị Hồ Yên giẫm mạnh một cái.
Quỷ Sinh lập tức lao tới, dùng trường kiếm tách Hồ Yên ra.
Huyền Lạc nói: "Không đảm bảo hai người kia có hợp tác hay không, giờ mọi người ở cùng nhau quá nguy hiểm, tôi đi đóng cửa lại. Giữ liên lạc."
Lãnh địa thợ săn.
Ngụy Khoảnh nằm trên giường nhìn chằm chằm vào điện thoại.
"Lão đại, đừng đợi tin nhắn của ông chủ Đường nữa, qua đây xem mấy thứ này có đặt ở đây không?" Tang Quỷ chăm chỉ chuyển mấy thùng trong phòng ra ngoài phòng khách.
"Ai nói tôi đang đợi cậu ấy!" Từ trong phòng vang lên tiếng hét tức giận của Ngụy Khoảnh, sau đó là tiếng đóng cửa "rầm" một cái.
Rrrrr!
Điện thoại rung lên!
Ngụy Khoảnh bật dậy mở khung trò chuyện!
【Quỷ Tiêu Lạc: Mọi người đổi tên hiển thị trong nhóm cho dễ nhận biết.】
Là Huyền Lạc nói trong nhóm WeChat của "Bảy con sói".
【Thông báo: Quỷ Võng đổi tên thành Quỷ Võng Yên.】
Ngụy Khoảnh: "..."
Rrrrr!
【Huyền Lạc: Sao nhóm không ai nói gì vậy, anh còn chưa dỗ được họ Đường à?! Còn ba tiếng nữa là chìa khóa tiếp theo sẽ biến mất rồi!】
Ngụy Khoảnh tiện tay ném bay điện thoại.
Không phải chìa khóa của anh sắp vỡ.
Dù có là chìa khóa của Đường Kha Tâm thì cũng vừa mới nhận, bên trong chẳng có gì, vỡ thì vỡ.
Ngụy Khoảnh: "..." Anh đột nhiên nhận ra không biết từ khi nào mà bản thân bắt đầu tính đến cả lợi ích của Đường Kha Tâm.
Đường Kha Tâm vẫn chưa về nhà, một tiếng trước Ngụy Khoảnh đã gửi cho cậu một biểu cảm mèo nhưng vẫn không nhận được hồi âm.
Tính nhẫn nại của Mị đại nhân cũng đã đạt đến giới hạn, anh trực tiếp gọi điện cho Đường Kha Tâm: "Trong vòng mười phút không về, tôi sẽ biến mất mãi mãi."
Chưa đợi Đường Kha Tâm trả lời, anh đã cúp máy.
Mười phút!
Đường Kha Tâm cúp điện thoại rồi vội vã quay về lãnh địa thợ săn, vừa bước tới cửa khách sạn, cậu đã thấy mấy tay thợ săn treo lủng lẳng trên cửa giống như kén tằm...
"Thủ lĩnh, thả chúng tôi xuống đi."
"Xin cậu đó!"
"Chỉ cần người kia không làm thủ lĩnh, sau này cậu muốn chúng tôi làm gì cũng được."
Đường Kha Tâm lờ đi mấy cái kén tằm, nhanh chóng bước về phía thang máy.
Vừa vào nhà, đồ đạc chất đầy phòng khách, nhưng không có một bóng người.
Anh ấy thực sự đi rồi?
Đường Kha Tâm lo lắng đẩy cửa phòng ngủ, vẫn không có ai!
"Ngụy Khoảnh!" Đường Kha Tâm gọi một tiếng, nhưng không có tiếng đáp lại.
Cậu run rẩy lấy điện thoại ra định gọi, nhưng đầu ngón tay lại tê cứng, ngón trỏ đặt trên màn hình điện thoại nhưng do quá lạnh nên màn hình không phản hồi.
Đinh— tiếng chuông đặc trưng của Ngụy Khoảnh vang lên ngay lập tức khiến Đường Kha Tâm ngừng run.
"Alo?"
"Đường Kha Tâm."
"Ừ?"
"Hôm đó ở trường nữ sinh, tôi mặc đồng phục nam sinh."
Cửa phòng tắm mở ra, Ngụy Khoảnh mặc một bộ đồng phục phong cách Anh màu đen, tựa vào khung cửa.
Đường Kha Tâm vẫn cầm điện thoại, nói vào máy: "Nếu định quyến rũ, thì mặc quần cũng chẳng có tác dụng."
Chiếc điện thoại trên tay Ngụy Khoảnh từ từ trượt xuống, lướt qua cổ rồi dừng lại ở cổ áo. Anh nhếch môi cười đầy mê hoặc:
"Cậu làm sao biết được sau khi cởi ra có tác dụng hay không?"