"Đừng nhìn."
"Gì thế?"
Đường Kha Tâm thay đổi đủ tư thế để che tầm nhìn của Ngụy Khoảnh: "Chỉ là Tiểu Tang đang làm tiết mục biểu diễn an ủi thôi, đừng xem, chói mắt lắm."
Những cái đầu lớn của đám lợn, bò, cừu, dê khổng lồ phía dưới bỗng nhiên bắt đầu hò hét:
"Hôn một cái đi!"
"Đè hắn xuống!"
"Nghe không giống chuyện một con quỷ như Tiểu Tang có thể hoàn thành được?" Ngụy Khoảnh giả vờ làm động tác sang trái để lừa Đường Kha Tâm, sau đó lập tức xoay 360 độ lách người qua bên phải!
Đường Kha Tâm bất ngờ nắm chặt cổ tay của Nguỵ Khoảnh, rồi vòng tay ra sau ôm chặt lấy anh. Nguỵ Khoảnh chuẩn bị phản kháng thì đột nhiên từ phía Đông vang lên một tiếng nổ lớn!
Ầm!
Mọi người hoảng loạn.
Ngay sau đó, người dẫn chương trình JK bay xuống khuấy động không khí: "Khinh khí cầu vì sự nhiệt huyết của các bạn mà nổ tung rồi, các bạn nói có đúng không!"
"Đúng!"
Niềm vui của đám khổng lồ lại bùng lên, nhưng Nguỵ Khoảnh và Đường Kha Tâm đều nhận ra có điều bất thường—đó rõ ràng là âm thanh của đạn pháo!
"Đi xem sao?"
"Được."
Khi đến gần nơi phát ra âm thanh, hai bên đường là những bãi cỏ mọc um tùm, chính giữa đường có một mảnh giấy nhựa màu cam đang cháy, có lẽ là từ khinh khí cầu phát nổ.
Ngoài mùi nhựa cháy, Nguỵ Khoảnh còn ngửi thấy một mùi tanh của máu, ánh mắt chuyển về phía bụi cỏ cao hai mét, màu xanh biếc như một bức tường chắn tầm nhìn.
Đường Kha Tâm bước lên trước vạch lớp cỏ. Trong đống cỏ, một bé gái khoảng mười hai, mười ba tuổi với hai bím tóc đang nằm sóng soài trên mặt đất, chân nhỏ của cô bé có một vết thương khủng khiếp, dường như đau đến ngất đi.
"Là cô bé đó!"
Cô bé đã mở tấm vải đen ở thế giới dưới nước, truyền đạt thông tin về bộ xương trắng dưới nước cho mọi người.
Đường Kha Tâm nhanh chóng lấy băng để băng bó cho cô bé.
"Cô bé tham gia vào đội thám hiểm bản đồ ngày hôm qua." Nguỵ Khoảnh nhớ đôi mắt của cô bé, ánh mắt lạnh lùng ấy hoàn toàn không hợp với thân hình gầy gò của cô.
"Khụ khụ!" Nhờ sự cứu chữa của Đường Kha Tâm, cô bé tỉnh lại. Ngay khi mở mắt, khuôn mặt của Nguỵ Khoảnh đã in sâu vào đôi mắt cô, những giọt nước mắt to bằng hạt đậu lập tức trào ra, cô bé kéo lê chân đau lùi lại, miệng không ngừng lặp đi lặp lại: "Đừng đến gần rìa! Đừng đến gần!"
"Đừng sợ, từ từ nói." Đường Kha Tâm kiên nhẫn dẫn dắt: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Nguỵ Khoảnh cũng tiến lại gần hơn trong bụi cỏ, anh nhướng mày nhìn cô bé, ngửi thấy một mùi vị quen thuộc—
Nước mắt giả tạo.
Ánh mắt cô bé lướt qua khuôn mặt của Nguỵ Khoảnh, môi run rẩy nói trong tiếng khóc: "Chúng tôi đến cửa rạp xiếc Manh Manh, ngay khi đội bước ra ngoài, họ đã hét lên thảm thiết, khi trở lại tất cả đều đã trở thành người đẫm máu."
Đường Kha Tâm: "Thì ra đây là một rạp xiếc."
"Họ đã kích hoạt cơ chế giết người của NPC, nên đã chết." Nguỵ Khoảnh tổng kết.
Đường Kha Tâm thu dọn hộp cồn iod, hỏi cô bé: "Em tên là gì? Tối qua có xảy ra chuyện gì không?"
"Không, không có." Cô bé lắc đầu, nức nở nói: "Người lớn đều đã chết, em chạy đến đây rồi ngất đi."
Ha.
Nghe đến đây Nguỵ Khoảnh đã mất hứng thú, trong đầu anh chỉ nghĩ đến buổi biểu diễn linh vật, anh quay người định đi.
Mắt cá chân bị cô bé vồ lấy.
"Liên Hi," cô bé ngẩng đầu nhìn Nguỵ Khoảnh, "Em tên là Liên Hi, cứu em với, cho em đi cùng đi!"
Nguỵ Khoảnh quay lại ngồi xổm xuống, vén lên một nụ cười thân thiện nói: "Em nói em chạy đến đây rồi ngất, vậy làm thế nào em có thể vạch qua những chiếc lá cỏ to như lá chuối này mà không để lại chút vết máu nào, rồi ngất xỉu gọn gàng trong đống đất này?"
Lời nói dối bị bóc trần, cô bé run rẩy tay đang nắm lấy Nguỵ Khoảnh, từ từ buông ra.
Một đứa trẻ có thể sống sót dưới chân của hàng chục người lớn đang khao khát sống sót không thể nào yếu đuối như vậy, Đường Kha Tâm nhận ra rằng cậu đã bị vẻ ngoài yếu đuối của Liên Hi che mắt trong chốc lát.
Nguỵ Khoảnh thu lại nụ cười, nhìn thẳng vào đôi mắt to đáng thương của cô bé: "Giả vờ yếu đuối ở đây không có gì đáng xấu hổ, nhưng cũng phải có chút bản lĩnh thật sự thì mới sống sót qua được Cánh Cửa Thần Quỷ, đó là kinh nghiệm của người đi trước."
Khuôn mặt của Liên Hi cuối cùng cũng lộ ra vẻ sợ hãi thật sự, cô bé nói: "Người không thể rời khỏi khu vực rạp xiếc là sự thật, những người đó thực sự đã chết." Chỉ là cô không ngu ngốc, không đi theo họ mà chết.
Nguỵ Khoảnh phớt lờ Liên Hi, đứng dậy muốn đi về hướng hồ cá, nhưng bị Đường Kha Tâm nhìn thấu.
"Đi đâu?" Đường Kha Tâm cản lại.
Aish—
Nguỵ Khoảnh bỏ chạy, Đường Kha Tâm ngay lập tức đuổi theo.
Liên Hi ngồi bên rìa bụi cỏ, nhìn hai người chơi trò mèo vờn chuột quanh bức tường, nước mắt vẫn còn đọng ở khóe mắt, nhưng ánh mắt khinh miệt đã hiện lên—thật là trẻ con... có phải mình đã chọn sai người không?
"Lúc này mà hai người còn đùa giỡn nữa à?" Một giọng nữ vô cảm vang lên.
Hứa Trúc Huyên vừa đến, hai lão đại đang chơi trò kéo búa bao.
Cả hai dừng tay, trao đổi ánh mắt trong im lặng.
Đường Kha Tâm: Cô gái này còn dám tìm chúng ta?
Nguỵ Khoảnh: Giết?
"Hai người nhìn biểu cảm của tôi chắc đã phát hiện ra cuốn sổ ghi chú là tôi viết lại rồi." Hứa Trúc Huyên bình tĩnh lấy ra cuốn sổ ghi chú thật sự nói: "Hôm qua hai người đã cứu Tần Sân, lỡ như Tiểu Tang cũng trốn thoát, thì hôm nay đến lượt tôi bị cho cá ăn, giữ lại một bản để bảo toàn mạng sống cũng là hợp lý. Hơn nữa, tôi nào biết được hai người có phải chỉ có tứ chi phát triển, mà trí tuệ không đủ hay không, nếu vậy thì cuốn sổ này đưa cho các người cũng vô ích."
Cô ta dám nghi ngờ trí thông minh của bọn họ!
"Đừng cản tôi." Nguỵ Khoảnh liếc nhìn Đường Kha Tâm, rồi quay về phía Hứa Trúc Huyên: "Hôm nay tôi muốn giết phụ nữ."
Đường Kha Tâm ngoan ngoãn vòng tay ôm eo của Nguỵ Khoảnh, cản lại.
Hứa Trúc Huyên: "Nếu tôi nói tôi đã dịch được phần lớn thông tin, đội của các người có thể cho tôi tham gia không?"
"Trừ tên người, cô còn có gì để đối chiếu?" Đường Kha Tâm hỏi.
"Tôi cũng đối chiếu tên người, và thu được ba từ "đa thai", "phỏng vấn", "riêng lẻ". Sau đó, tôi nhận thấy độ dài của dòng chữ dưới hình minh hoạ nhân vật khác xa với độ dài của sở trường mà người chơi điền, nên tôi đã thử phân tích, tách các chữ và đối chiếu."
Hứa Trúc Huyên kể đến đây, Đường Kha Tâm đã rất ngưỡng mộ, vì việc hoàn thành loại công việc trí óc này trong một môi trường cực kỳ căng thẳng như vậy đòi hỏi phải có một tâm lý vô cùng vững vàng.
"Kết quả ra sao?" Nguỵ Khoảnh hỏi.
Hứa Trúc Huyên ngay trước mặt hai người mở ra tờ giấy vàng nhạt: "Trao đổi thông tin, các người có thể kể cho tôi nghe những gì xảy ra đêm qua không?"
Trên cuốn sổ ghi chú của cô, dưới mỗi dòng chữ tượng hình, có những chỗ được đánh dấu bằng chữ giản thể.
[Hôm nay lại đến khu vui chơi Manh Manh, biểu diễn đâm... Người phỏng vấn... Phát hiện... nhiều bào thai, hóa ra tất cả đều là giả.]
Hứa Trúc Huyên lại lấy ra một cuốn sổ thứ hai mà Nguỵ Khoảnh và họ chưa từng thấy trước đó, cuốn sổ này có chữ viết rõ ràng hơn nhiều.
[Mỗi thứ Hai, Tiểu Vương đều đến nhận nuôi thú cưng, thật sự là... Chúng tôi muốn tuân thủ... nhưng những gì hắn đưa thật sự quá... ]
"Hôm nay là thứ Hai, Tiểu Vương sẽ đến? Câu trả lời này có phải quá rõ ràng không?" Đường Kha Tâm nhíu mày hỏi.
Nhiệm vụ là tìm Tiểu Vương, tức là nếu tìm được Tiểu Vương, dù chưa giải quyết xong toàn bộ cốt truyện, cũng có thể ra ngoài.
Hứa Trúc Huyên nói: "Tôi nghĩ câu trả lời rõ ràng không có gì sai, vì mục đích của trò chơi này không phải là tìm câu trả lời, mà là tìm Tiểu Vương. Biết đâu độ khó nằm ở chỗ tìm người."
Lúc này, Đường Kha Tâm nhớ ra một chuyện: "Sáng nay quên hỏi cô, trong số người chơi có ai họ Lữ mà còn trẻ không, có khi nào nhớ nhầm không?"
Hứa Trúc Huyên suy nghĩ một lúc: "Lữ Dương thật sự là một ông già, tôi còn nhớ ông ta là nhiếp ảnh gia, ôm khư khư cái máy ảnh không chịu đưa tôi."
Nguỵ Khoảnh vẫn đang nghiên cứu hai cuốn sổ, phát hiện chất liệu giấy có chút khác biệt, định hỏi Hứa Trúc Huyên về nguồn gốc cuốn sổ thứ hai, thì ở xa có một người toàn thân đeo đầy hoa đỏ chạy đến chỗ họ.
Đây là lần đầu tiên Nguỵ Khoảnh thấy Tang Quỷ trông có vẻ vui tươi như vậy.
"Lão, lão đại, mọi người sắp bị nhận nuôi rồi!" Tang Quỷ thở hổn hển nói.
Nguỵ Khoảnh: "?"
Tang Quỷ: "Hóa ra mỗi người từng trải qua cuộc đào thoát cực hạn đều sẽ được cho phép nhận nuôi. Nhưng, nhưng vừa rồi khi người nhận nuôi đến nhận tôi, hai người, không, chính là hai người... đang ở... nên người nhận nuôi đổi ý, muốn nhận nuôi cả hai người cùng lúc. Bây giờ đã lên xe chuẩn bị xuất phát rồi."
"Đang ở đâu?" Nguỵ Khoảnh nhăn mặt hỏi.
Tang Quỷ với vẻ mặt "tôi không dám nói, tôi sợ bị anh đánh" liếc nhìn Nguỵ Khoảnh.
"Ai da, năng khiếu của anh là thắt nút dây, năng khiếu của cậu ấy là ngủ. Hai người ở chung một phòng có thể làm được gì?" Hứa Trúc Huyên thẳng thắn phân tích xong, thúc giục: "Nhanh đi chặn họ lại đi, người nhận nuôi hôm nay có thể là Lão Vương!"
Mặt Nguỵ Khoảnh nhăn lại thêm: "Cả cô cũng nhìn thấy rồi?"
"Tiểu nữ bất tài chỉ là tình cờ đi qua nhìn thấy một chút." Hứa Trúc Huyên với ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Đường Kha Tâm.
"Cô quá ngây thơ rồi, đừng nghe những điều này." Đường Kha Tâm cố gắng kéo Nguỵ Khoảnh đi, đồng thời đơn giản tóm tắt lại thông tin đã biết cho Tang Quỷ, và dặn dò: "Bảo vệ Tần Sân."
"Tôi không ngây thơ." Nguỵ Khoảnh vẫn đang bướng bỉnh.
"Được rồi, được rồi, chúng ta đi chặn họ lại nào~"
Nhìn bóng lưng hai người kéo kéo đẩy đẩy, Hứa Trúc Huyên lắc đầu với vẻ chán nản: "Chậc chậc chậc, dopamine tiết ra ít thôi, có tác dụng phụ ngta làm giảm trí thông minh đấy."
Tang Quỷ chậm rãi quay đầu lại, dành cho Hứa Trúc Huyên một ánh nhìn đầy khâm phục.
"Cậu đi bảo vệ Tần Sân có muốn mang tôi theo không, có thể tôi sẽ giúp được chút gì đó." Hứa Trúc Huyên đề nghị. Thực ra cô muốn đi nhờ một người làm việc nặng, vì tự mình đào hố thật sự rất tốn sức.
Tang Quỷ lịch sự làm động tác "mời".
Do ngoại hình ưa nhìn, Tần Sân một lần nữa được chọn làm linh vật, Tang Quỷ và Hứa Trúc Huyên lén đến bên gốc cây lớn bên cạnh sân khấu, thấy những người khổng lồ điên cuồng ném hoa hồng vào khung của Tần Sân, người và quỷ đồng loạt lắc đầu thở dài.
Cũng không biết Tần Sân là may mắn hay cực kỳ may mắn đây?
"Lần này tôi không thể thay cậu ta được rồi." Tang Quỷ buồn bã nói.
Hứa Trúc Huyên bình tĩnh nói: "Dù tôi còn một mạng, nhưng tôi không có nghĩa vụ phải cứu cậu ta." Sự chú ý của cô rơi vào gác xép phía sau sân khấu, "Chàng trai có mái tóc ngắn kiểu sinh viên đại học? Anh ta là Lữ Dương mà Đường Kha Tâm gặp vào lúc rạng sáng! Sao anh ta lại ở đây?"
Khuôn mặt của chàng trai trắng bệch, dưới ánh nắng mặt trời, lại phản chiếu ra một luồng tử khí.
Nếu phân tích của Nguỵ Khoảnh là đúng, thì Lữ Dương chính là Chủ thần, giả định Nguỵ Khoảnh và họ đuổi theo Tiểu Vương là câu đố, vậy tại sao tâm điểm vẫn ở đây khi mọi thứ đã thay đổi?
Sự bất an dần dần dâng lên trong lòng...
Hứa Trúc Huyên nhớ lại người kỳ lạ đã đưa cho cô cuốn sổ thứ hai, cô chạm nhẹ vào Tang Quỷ hỏi: "Lão đại của cậu có từng đề cập đến người có cái đầu giống cái chổi lau nhà đó là người tốt hay kẻ xấu không?"
Tang Quỷ buồn bã trả lời: "Lão đại thậm chí còn không phân biệt được mình là người tốt hay kẻ xấu nữa..."
Ở phía bên kia, Nguỵ Khoảnh và Đường Kha Tâm đã kịp thời đến nơi trước khi người nhân bản lên xe và thay thế họ bằng cách mặc bộ đồ ngủ đỏ và xanh lam, ngồi lên chiếc xe tải hạng sang.
Dưới chân là đệm mềm, Đường Kha Tâm vẫn cảm thấy không ổn, cậu nói: "Quá thuận lợi rồi, lo rằng có trá. Vừa rồi Liên Hi nói ra ngoài sẽ kích hoạt điều kiện tử vong, nếu chúng ta ngồi trên xe này ra ngoài, liệu có thể tránh được điều kiện đó không?"
Quá mạo hiểm rồi, nên làm một số thí nghiệm trước.
Nguỵ Khoảnh chống cằm, mắt đảo quanh bốn góc của khoang xe trống trải, nói: "Tôi chỉ có một câu hỏi."
"Gì vậy?" Đường Kha Tâm hỏi.
"Vừa rồi ai ở trên?" Nguỵ Khoảnh nghiêm túc hỏi, rồi bổ sung: "Ý tôi là họ."
Đường Kha Tâm: "!" Cậu suýt nữa mất thăng bằng và trật lưng.
Anh đã tưởng tượng đến những gì vậy!!?
Phụt! Đùa quỷ thì cũng phải trả giá. Nguỵ Khoảnh cười trộm rồi cuối cùng cũng bắt đầu bàn chuyện chính: "Chờ thêm một lúc nữa."
Đường Kha Tâm: "Chờ gì?"
Anh vừa dứt lời, trên nóc xe phát ra ánh sáng vàng, Chủ thần xuất hiện.
Nguỵ Khoảnh: "Chờ cái này."
【Top 3 được yêu thích nhất hôm nay đã xuất hiện ~ Nguỵ Khoảnh, Đường Kha Tâm, Tần Sân.】
【Tần Sân hỏi: Tiểu Vương chết rồi sao?】
【Đúng vậy~】
!
Đường Kha Tâm ngẫm nghĩ: "Anh kéo Tần Sân ra nói chuyện riêng vào sáng nay chỉ là để cậu ấy cố gắng giành vị trí trong top 3 ngày thứ ba, sau đó hỏi câu này?"
Nguỵ Khoảnh gật đầu, phân tích: "Trong câu đố, Tiểu Vương không vui sau khi xem buổi biểu diễn. Từ góc nhìn của Chủ thần, một tên lâu la không vui thường là bị động."
Bọn tay sai sắp hoặc đã chết, đương nhiên là không vui.
"Nhìn thấy buổi biểu diễn là chết sao?" Đường Kha Tâm suy nghĩ một lúc, nảy ra một ý tưởng táo bạo: "Gợi ý tối qua, đội người chơi kia đã xem giao dịch của viên trường rồi chết. Có khả năng nào Tiểu Vương vô tình nhìn thấy cảnh giao dịch và bị giết không?"
Nguỵ Khoảnh đáp: "Từ khoá là "phỏng vấn". Tôi đoán Tiểu Vương có thể là một phóng viên. Trong đội đi lúc rạng sáng có một người tên Lữ Dương mang theo máy ảnh, họ muốn mang về manh mối chắc chắn sẽ sử dụng đạo cụ. Hành động chụp ảnh có thể bị hiểu lầm là tay săn ảnh và kích hoạt điều kiện tử vong."
Lúc này, trên tường xe hiện lên một hàng chữ vàng: 【Hãy viết câu hỏi của bạn.】
Đường Kha Tâm giơ tay, dùng ngón trỏ vẽ một đường trong không trung.
【Đường Kha Tâm hỏi: Tiểu Vương có phải là một phóng viên không?】
【Phải.】
Đường Kha Tâm nói: "Chúng ta phải nhanh chóng quay lại tìm xác của Tiểu Vương."
"Không cần tìm." Nguỵ Khoảnh giơ tay lên, "Cách tiêu huỷ xác ở thế giới này không phải chỉ có một kiểu."
Ngón tay thon dài của anh vẽ một cách mạnh mẽ và chắc chắn.
【Nguỵ Khoảnh hỏi: Xác của Tiểu Vương có ở dưới đáy nước không?】
【Có.】
Đáp án đã được giải mã.
Nhưng làm sao để lấy được đáp án đây?
...
Buổi trưa, xe bảo mẫu cao cấp của tổng giám đốc Vương từ từ đỗ lại bên cổng lớn xa hoa.
Tổng giám đốc Vương mang tâm trạng hào hứng như một người cha vui mừng, ra lệnh cho người mở khoang xe.
"Á!!!!!!!"
Bảo vệ tụ tập lại nhìn, trên chiếc đệm thú cưng sang trọng và mềm mại là một cái lỗ lớn bị đốt cháy xuyên qua, thông thẳng xuống mặt đất...
"Những đứa con của tôi đâu rồi!!!"