Tiếng chuông vang vọng trong thành trì, giống như những hồi chuông báo tử.
Ngoài thành, trên sa mạc hoang vu, đàn sói tru lên đồng loạt, cùng hướng về một phía phát động đợt tấn công cuối cùng.
Đầu đàn bị hai chân giẫm chặt xuống, trận chiến kết thúc.
Nhiệm vụ phụ lần này hoàn thành khá dễ dàng, bởi vì hai kẻ vượt ải đã có một đồng đội ngoài mong đợi.
Đường Kha Tâm và Quỷ Sinh đứng hai bên xác con sói, chỉ còn một mảnh bờm đỏ ánh sáng lấp lánh. Muốn lấy phần thưởng, ngoài bầy sói chất đống kia, họ còn phải đánh bại kẻ đối diện.
Thợ săn và quản lý quỷ hồn dù ở hai cõi khác nhau nhưng chưa từng xung đột trực tiếp. Nếu có điểm giao thoa, thì đó chính là việc cả hai đều là cơn ác mộng của lũ quỷ.
Khi hai bên vẫn còn đang giằng co, tiếng chuông vọng đến tai họ.
【Người chơi thiên tự Từ Kiệt, mất thiệp mời.】
【Người chơi địa tự Ngô Năng, tấn công đồng đội, bị xử tử. Chương trình thanh lọc đã bắt đầu.】
Quỷ Sinh lấy từ túi ra một tờ giấy nhỏ bằng lòng bàn tay, trên đó vẽ một nhân vật chibi mặc áo choàng đen, mắt buồn rầu, dưới bức vẽ là năm chữ: "Phái địa tự, Bạch Thố."
Hứa Trúc Huyên không hề biết hắn, vì vậy không chỉ hái sai mà ngay cả tên cũng là bịa.
"Tôi tưởng việc lan truyền thông tin sẽ cần thời gian, không ngờ nhanh đến vậy." Quỷ Sinh ngẩng đầu nhìn Đường Kha Tâm nói: "Cô gái đi cùng mấy người có vẻ ác độc hơn nhiều so với vẻ bề ngoài."
Đường Kha Tâm không cảm thấy Hứa Trúc Huyên ác độc, chuyện chó cùng rứt giậu, thỏ cùng đường cắn người xảy ra mỗi ngày. Ở nơi vô pháp vô thiên này mà bị ức hiếp còn không phản kháng, chẳng phải phí cả chuyến đi sao? Nhưng cậu nghĩ chiêu trò bán giả lẫn thật này không giống phong cách của Hứa Trúc Huyên.
Hình ảnh một khuôn mặt tuấn tú cười ma mị trong bóng tối hiện lên trong đầu cậu. Khóe miệng cậu không tự chủ nhếch lên.
Về việc bùng nổ thông tin, chắc là Hứa Trúc Huyên đã tìm được nơi tập trung đông người chơi nhất—nhà hàng lớn nhất trong thành, Hoàng Tước Lâu.
Đường Kha Tâm khẽ lắc đầu nói: "Tiếng chuông này sẽ không ngân lâu đâu, thật đáng tiếc." Ngoại trừ những kẻ mất trí và kẻ có mưu đồ, người thông minh sẽ sớm phát hiện ra sơ hở và nhanh chóng lẩn xuống lòng đất, ngồi chờ hổ đấu nhau.
Quả nhiên, sau mười mấy tiếng chuông, sa mạc lại trở về với sự yên tĩnh.
"So với chuyện này, chẳng phải chúng ta còn việc khác phải làm sao?" Quỷ Sinh giơ tay chụp lấy mảnh bờm, tiếng chuông một lần nữa vang lên.
【Nhiệm vụ phụ hoàn thành, phần thưởng hai lựa một.
Phần thưởng thứ nhất: Nhận được cơ hội đổi phe một lần. Phần thưởng thứ hai: Tăng cường mức phạt trong vòng mười phút. Phạm vi phạt: tất cả những người chơi đã tấn công đồng đội.
Chỉ có một người nhận được phần thưởng này nhé~】
Chưa dứt hồi chuông, vỏ dao của Quỷ Sinh đã lộ ra, nhắm thẳng vào yết hầu của Đường Kha Tâm. Cậu lập tức lùi nhanh về sau, tay cầm súng, vừa di chuyển tốc độ cao vừa bắn.
"Đoàng!"
Viên đạn nhắm vào ngực trái, nhưng bị Quỷ Sinh dùng dao đỡ lại.
Một kẻ giỏi cận chiến, một kẻ sở trường tầm xa.
Một kẻ liên tục thu hẹp khoảng cách, một kẻ nhanh chóng thay đổi vị trí.
Hai người họ bắt đầu cuộc đấu trí giữa bầy sói chết, vừa đánh vừa lợi dụng ngôn từ để khiến đối phương phân tâm.
Quỷ Sinh nói: "Sáng nay tôi lục soát một lượt ở cổng thành, không ai từng gặp một lão già biết chơi cờ. Thủ lĩnh Đường, cậu thật sự tuộc phái thiên tự sao?"
Đường Kha Tâm nói: "Anh nhiều lần truy đuổi quỷ mị nhưng chưa bao giờ thật sự ra tay. Nếu anh không phản bội Quỷ Môn, thì chính là anh đã bị quỷ mị chiêu mộ rồi đúng không?"
"Xoảng!"
Con dao ngắn của Quỷ Sinh rơi xuống, hắn đã bị đẩy vào thế hạ phong. Hắn nói: "Tăng cường mức phạt sẽ khiến số lượng người chơi giảm mạnh, từ đó đẩy nhanh tiến trình giải đố. Đổi phe lại là tấm kim bài miễn tử cho cá nhân. Không biết thủ lĩnh Đường muốn chọn cái nào?"
Đường Kha Tâm mỉm cười nói: "Anh đoán tình huống nhỏ quá rồi~"
Phía bên kia, Ngụy Khoảnh vẫn bình thản ngồi yên tại chỗ, quan sát mọi chuyện.
Tiếng chuông vang lên không bao lâu thì dừng lại, làm anh cảm thấy hứng thú với đồ ăn cũng giảm đi phần nào.
Chậc, nhạt nhẽo.
"Những kẻ có thể bị lừa bởi những mánh khóe nhỏ nhặt như vậy vốn dĩ chẳng sống lâu được," Lạc Hạo lại trở về vẻ ngoài như hổ cười của mình, hắn nhặt vài tờ tranh lên, cười nói: "Kỹ năng của cô gái đó không tồi, chẳng trách sao cậu lại giúp cô ấy."
Ngụy Khoảnh không đáp lại lời Lạc Hạo, chỉ gắp một chiếc bánh bao nhỏ đưa vào miệng.
Lạc Hạo tiếp tục: "Còn cả cái gã cao gầy và một người mặc đồ trắng nữa. Đội của cậu trông có vẻ rất mạnh đấy. Cậu quả thật có lý do để ung dung ở đây, nhưng tôi muốn hỏi cậu một câu: cậu có chắc trong số bọn họ không có quỷ không?"
Ngụy Khoảnh ngừng nhai—hóa ra Lạc Hạo biết sự tồn tại của Đường Kha Tâm, nhưng làm sao một trưởng phòng của Cục Điều Tra lại không nhận ra đội trưởng cũ là Đường Kha Tâm?
Nhưng dù sao đi nữa, có vẻ từ đầu con cáo già này đã nhắm đến bọn họ rồi.
"Tôi hoàn toàn chắc chắn rằng trong số chúng tôi có quỷ," Ngụy Khoảnh trả lời với vẻ chân thành.
Lúc này, trong Hoàng Tước Lâu đã không còn bóng người, khiến cho nhóm người vừa mới bước vào trông vô cùng nổi bật.
Họ đi thẳng lên lầu và dừng lại bên cạnh Lạc Hạo: "Ngài Lạc, hiện tại tin tức bên ngoài đang rất hỗn loạn, ngài vẫn nên thay bộ đồ này rồi theo chúng tôi đi thì hơn." Vừa nói, người thanh niên có khuôn mặt trắng trẻo lại lén liếc về phía Ngụy Khoảnh.
"Ngài Lạc không phải vừa nói mình là kẻ độc hành, muốn liên thủ với tôi sao?" Ngụy Khoảnh trêu chọc.
"Đạo bất đồng bất tương vi mưu." Lạc Hạo đứng dậy khoác lên mình chiếc áo vàng, trước khi rời đi, hắn còn để lại một câu khiến Ngụy Khoảnh chỉ biết đảo mắt: "Có lẽ sẽ có ngày cậu phải cầu tôi thôi, ngày dài còn ở phía trước mà~"
Lạc Hạo đã rời đi, Hứa Trúc Huyên trên nóc nhà cũng không rõ đã biến mất từ khi nào. Ngay cả những tờ tranh trên sàn cũng đã bị nhặt sạch trong khoảng thời gian ngắn.
Hoàng Tước Lâu rộng lớn chỉ còn lại mình Ngụy Khoảnh, đúng lúc anh cần chút thời gian để suy nghĩ.
Có hai cách để giải được cánh cửa này.
Một là tàn sát, đến khi tất cả người phe Địa Tự bị loại, phe Thiên Tự sẽ chiến thắng một cách dễ dàng.
Hai là giải đố, nhưng...
Ngụy Khoảnh nhớ lại những cảnh trong ảo cảnh, ngoài cái cảnh chú rể gọi nhầm tên rồi phát điên ra, còn có một cảm giác khác mà anh từng trải qua—anh nhớ khi đó trong lòng mình trống rỗng, như thiếu đi điều gì đó, lại như muốn có được điều gì đó.
Anh biết đây là manh mối mà Chủ thần đã thiết lập, nhằm khuyến khích người chơi đồng cảm với nhân vật chính, để đảm bảo độ hoàn chỉnh của cốt truyện.
Nhưng anh thực sự không hiểu đó là cảm giác gì. Một ác quỷ bẩm sinh, lấy đâu ra tình cảm để đồng cảm với nhân vật chính?
Cạch!
Ngụy Khoảnh đặt đũa xuống bàn, đứng dậy rồi bước xuống lầu.
Bên trong tòa thành vây quanh, cuối chợ giống như một ảo ảnh, đi bao nhiêu lần cũng không thể đến được.
Những người bán hàng rong ven đường ngày càng đông, có kẻ bán thịt, nếu không phải vì cái dao samurai đang dùng để chặt thịt, Ngụy Khoảnh suýt đã tin rằng gã đầu trọc béo ục ịch, khoác tạp dề kia thực sự là một NPC.
Chân dung nhân vật của Hứa Trúc Huyên giống như một lọ chất xúc tác, được đổ vào vũng nước đục ngầu này, lọc ra những con tôm nhỏ dưới đáy. Những người còn lại đã thu mình lại, từ từ nghiên cứu thông tin mới nhận được. Mặt nước có vẻ tạm thời yên ả, nhưng bên dưới đã dậy sóng ngầm.
Ngụy Khoảnh không khỏi tiếc nuối: Lọ chất xúc tác này, lực không đủ lớn rồi.
Anh tiếp tục bước đi, ánh nắng chiếu lên mặt, sự ấm áp lan tỏa. Ngẫm lại thì thật mỉa mai, đây là đoạn đường anh đi một cách quang minh chính đại nhất, vì chân dung của anh sẽ không xuất hiện trên những tờ giấy đó, tạm thời bị xếp vào nhóm người có rủi ro thấp.
"Ái chà công tử, cậu đi ngang qua đây hai lần trong một ngày, chẳng phải có duyên với chúng tôi rồi sao~" Một giọng nữ vang lên, Ngụy Khoảnh quay đầu lại, thấy một phụ nữ quen mặt đang vẫy tay chào.
Người phụ nữ tiếp tục: "Công tử thật sự không muốn lên biểu diễn một khúc sao? Hoa hồng nở không lâu đâu~"
Ngụy Khoảnh nhớ lại, đây chính là chị gái đã nói sáng nay chỉ cần vào biểu diễn là sẽ tặng một bông hồng nhỏ.
"Ở đây ngoài chỗ nhà chị, còn nơi nào khác bán hoa không?" anh hỏi.
"Cái này tôi không thể nói không công cho cậu được. Nhỡ cậu lấy hoa của người khác, không đến chỗ tôi nữa thì sao?" Người phụ nữ vừa nói vừa chạm vào cánh tay Ngụy Khoảnh, đôi mắt lấp lánh: "Tiểu công tử sinh ra đẹp trai thế này, không đến chỗ tôi thì thật đáng tiếc!"
Con người vốn là loài động vật sống bằng thị giác, ngay cả NPC cũng không ngoại lệ.
Ngụy Khoảnh nhớ lần đầu tiên anh bước vào tầng ba, quả thật anh đã dựa vào nhan sắc để lấy được rất nhiều manh mối, chẳng hạn như luôn có những NPC không rõ tên tuổi đưa đồ ăn vặt đến trước cửa phòng anh.
Nhưng từ nhỏ anh đã không may mắn, những gì anh có được rất nhanh sẽ bị cướp đi, khi nhỏ thì khả năng chưa đủ, bị cướp rồi chỉ có thể núp vào góc, đợi đến khi chắc chắn trăm phần trăm sẽ thắng mới nhảy ra phản công.
Nhưng bây giờ... những kẻ có thể đánh bại anh đã ít đi, vận may cũng đột nhiên tốt hơn đôi chút.
Ngụy Khoảnh: "Ở đây các người cần biểu diễn nhạc cụ gì? Ngón tay của tôi còn lệch điệu hơn cả giọng hát nữa đấy."
"Ôi trời, chuyện đó không thành vấn đề đâu! Chỉ cần công tử đứng lên sân khấu là đủ rồi!" Người phụ nữ đẩy Ngụy Khoảnh vào trong cửa, gọi to: "Nào nào, giúp công tử trang điểm đi~"
Áo trắng, trường bào trắng, khăn voan trắng, còn mặc trịnh trọng hơn cả Đường Kha Tâm. Ngụy Khoảnh cố gắng nhịn cười, nhưng đến khi một hàng tỳ nữ đội tóc giả tai thỏ đến đưa cho anh túi giấy đỏ để trang điểm thì anh không nhịn nổi nữa.
——Có cần phải làm đến mức này cho một nhiệm vụ không? Anh tự hỏi.
——Hủy diệt nó đi, đốt cháy cửa tiệm này rồi đi tìm bông hồng khác cũng chẳng sao. Anh nghĩ.
"Hoa hồng ở đây... có chống cháy không?" anh hỏi tỳ nữ.
Tỳ nữ sợ hãi: "Á... hả? Không, không thể dùng lửa đốt được đâu!"
Một phút sau, trong sảnh của Lưu Hương Viên, một chàng trai mặc đồ như vừa bước ra từ tiên cảnh bước ra từ hậu trường, khuôn mặt hậm hực, đi thẳng ra cửa.
Phía sau anh là một đám thị nữ đang đuổi theo. Bà chủ Lưu Hương Viên, Tần Nga, sốt sắng khuyên nhủ: "Không trang điểm thì không trang điểm, như thế lên sân khấu cũng được mà công tử. Cậu chỉ cần đặt tay lên cây đàn là đủ rồi."
"Không làm nữa, ai thích thì làm!" Ngụy Khoảnh tùy tiện kéo khăn voan quấn quanh cổ xuống. Lúc này, anh cảm thấy thà quay lại uống thêm hai vò rượu ngọt còn đáng tin hơn.
Khi anh chuẩn bị bước qua cánh cửa, hơn chục người đội mũ đen bất ngờ xuất hiện chặn đường anh.
Ngụy Khoảnh tuy không nhận ra mặt những người này, nhưng có thể dựa vào trang phục mà phán đoán rằng đây là nhóm thợ săn Tu La. Họ không thay đổi trang phục, có lẽ để dễ dàng tìm kiếm tổ chức và kết bè kéo cánh.
"Chẳng phải đây là đại hiệp đã cứu người sao? Một gã đàn ông lại ở đây làm hoa khôi! Ha ha ha!" Thợ săn đứng đầu chỉ vào anh cười lớn.
Ngụy Khoảnh nhớ ra rồi, người này chính là kẻ đã cướp bóc cậu bé bán hoa trên đường vào ngày đầu tiên nhập cuộc.
Đến báo thù sao?
Ha.
Thấy có người gây rối, mọi người trong Lưu Hương Viên đều tránh xa.
"Này, hoa khôi, ai nấy đều bận rộn lắm. Lần trước anh đá tôi một cái, giờ chỉ cần trả lại một bàn tay là đủ rồi." Người đó giơ khẩu súng nhắm vào Ngụy Khoảnh, "Nhìn thân thủ của anh, chắc không phải là người thường, anh nhận ra khẩu súng này chứ." Dù khẩu súng này đơn giản hơn của Đường Kha Tâm nhiều, nhưng rõ ràng vẫn là một khẩu súng săn quỷ.
Súng săn quỷ không đau khi bắn người, nhưng đối với ma quỷ, mỗi phát đều đau thấu xương.
Pằng!
Tiếng súng vang lên, Ngụy Khoảnh giơ tay định dùng Huyền Hỏa để chặn lại, nhưng anh chợt nhớ đến cuộc thảo luận với Đường Kha Tâm hôm trước — có ai đó đang đưa họ vào bẫy, mục đích không rõ ràng.
Để không bị lộ, ngọn lửa trên chiếc nhẫn của anh nhanh chóng tắt, viên đạn đâm thẳng vào cổ tay anh.
Hừ——
Trong ánh mắt của mọi người, Ngụy Khoảnh cắn răng chịu đau, mặt không biến sắc khi thu tay lại, đôi mắt anh nhìn chằm chằm kẻ bắn súng, sát khí bùng nổ.
Kẻ đó bắt đầu lo lắng: "Anh, anh rốt cuộc là ai?"
Ngụy Khoảnh: "Không biết anh thuộc phe Thiên hay Địa?"
Thợ săn mạnh dạn trả lời: "Anh nghĩ hỏi câu đó có ích sao?"
Ngụy Khoảnh mỉm cười đáp: "Sao lại không? Nếu anh là người của phe Thiên, có lẽ tôi sẽ giữ lại cho anh một cái xác nguyên vẹn~"
"Ha ha ha, anh thực biết chém gió, chúng tôi đông người thế này, anh, anh đánh nổi sao?" Miệng hắn nói vậy nhưng chân của những thợ săn đã bắt đầu run rẩy, từ từ lùi lại.
Đúng lúc này, tiếng chuông vang lên, mọi người, bao gồm cả Ngụy Khoảnh, đều có chút bối rối.
【Phần thưởng nhiệm vụ phụ đã được quy đổi. Thời gian tăng cường hình phạt bắt đầu!】
Mặt đất bắt đầu rung chuyển mạnh, ngay sau đó, những binh lính mặt xanh mặc giáp từ lòng đất chui lên.
"Là âm binh! Chạy mau!"
Mọi người trên phố đều hoảng loạn, dù là NPC hay người chơi, đều bỏ lại đạo cụ trên tay và chạy tán loạn.
Ngụy Khoảnh vẫn đứng im, bởi anh nhận ra những âm binh này có mục tiêu tấn công cụ thể.
"A!!"
Một đội âm binh lao về phía này, khi mười mấy thợ săn chuẩn bị chiến đấu, đội âm binh đó liền quét sạch đám thợ săn, lao thẳng về phía kẻ vừa nổ súng vào Ngụy Khoảnh.
Tên thợ săn nằm dưới đất, vùng vẫy cầu cứu đồng đội: "Cứu, cứu tôi, chúng ta cùng thuộc phái Thiên mà!"
Nghe thấy lời đó, Ngụy Khoảnh nhìn vào vết thương trên cổ tay...
——Đây là... hình phạt tăng cường giữa các thành viên cùng phe sao?
Ngụy Khoảnh đột nhiên cảm thấy lo lắng, chẳng màng đến việc đạp lên người thợ săn đó, anh đẩy đám đông và lao về phía Hoàng Tước Lâu!
Cùng lúc đó, từ phía đối diện, một bóng người mặc áo trắng cũng đang lao về phía anh.
"Đường Kha Tâm?" Ngụy Khoảnh đón lấy Đường Kha Tâm, lúc này chiếc áo trắng của Đường Kha Tâm đã nhuốm đỏ, tay áo và ống quần bị rách nát, vết máu loang lổ, không thể nhìn rõ vết thương nặng nhẹ ra sao.
Phía sau Đường Kha Tâm, một đội âm binh lớn đang cầm súng lao tới!
"Cậu? Vừa tấn công đồng đội sao?" Trong đầu Ngụy Khoảnh hiện lên cảnh Đường Kha Tâm tấn công những người phái Địa hôm trước, trong lòng dấy lên một cảm giác trống trải quen thuộc.
Vị đại sư máu me đầy mình này ngẩng đầu nhìn Ngụy Khoảnh, cười rạng rỡ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, cậu chỉ vào bộ đồ mới của Ngụy Khoảnh, nói:
"Màu trắng? Tiểu tiên nam~"