Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 125: Phá Giải Trận Pháp




Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!



Bạch Chính Tâm uy vũ vô song, đường đường chính chính.



Trương Cuồng dũng mãnh bá đạo.



Phương Thế Nghĩa lại nhàn nhã ung dung.



Ba người đối dùng ba phương pháp đối địch khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau. Tuy mười lăm tu sĩ Tiên Thiên kia rất mạnh nhưng cũng không cầm cự được bao lâu, lần lượt bị ba người đánh cho tán loạn, kẻ thương người vong. Chỉ chốc lát sau Trương Cuồng, Phương Thế Nghĩa và Bạch Chính Tâm đã quay lại, ra hiệu Đoàn Ngọc cùng tiến vào mật đạo. Tuy nhiên Bạch Chính Tâm lại cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình có chút khác thường, y hỏi:



- Sao thế Đoàn huynh?



- À à, không có gì. Chẳng qua là thấy Bạch huynh có chút đặc biệt mà thôi.. Bạch huynh cũng đừng để ý.



Đoàn Ngọc ngập ngừng nói, nhưng cố tình nhấn mạnh từ “đặc biệt”, hàm ý muốn cảnh báo cho Bạch Chính Tâm biết mình đã nắm được một vài bí mật của y. Nhưng Bạch Chính Tâm thì lại tỏ ra không hiểu, cứ hết nhíu mày rồi lắc đầu, cũng chẳng biết y đang giả bộ hay là thật nữa đây.



Bốn người xông thẳng vào gian mật đạo, định dùng sức mạnh cường hoành phá tan cửa nhà giam nhưng ai ngờ lại không được. Bọn họ đã quên mất một việc gian mật thất này là do tu Quy Nguyên cảnh chế tạo, bên ngoài cửa có trận pháp bảo vệ, trừ phi có cách hóa giải đúng đắn, nếu không đừng hòng xông vào. Nhưng bây giờ mười lăm kẻ kia đã bị đánh người bỏ chạy, kẻ nằm chết ngổn ngang dưới chân núi Bái Nguyệt thì làm gì còn ai để lấy cách hóa giải nữa đây. Tình thế càng lúc càng căng thẳng, cuối cùng Bạch Chính Tâm nói:



- Thời gian càng trôi qua thì chúng ta sẽ càng nguy hiểm. Bây giờ một là liều mạng đánh ra ngoài cửa chính, hai là đi tìm bắt những tên còn sống sót hồi nãy. Nhưng việc nào cũng khó và nguy hiểm như nhau…



Phương Thế Nghĩa thở dài:



- Chậc, thật không ngờ phải chết ở đây sao? Cho dù ta có bỏ mặt nạ ra, công khai thân phận thì Bạch gia vẫn sẽ nghi ngờ, huống hồ chúng lại không có mục đích tốt đẹp gì với Việt quốc, sẽ mượn cớ này giết luôn ta.



Trương Cuồng lạnh lùng nói:



- Có gì phải sợ? Cùng lắm xông ra ngoài chém giết một trận, sống được thì tốt, còn có chết cũng phải chết cho thật oanh liệt. Nếu như để bọn tu sĩ Quy Nguyên bắt được chúng ta, nói không chừng sẽ bỏ chúng ta vào lò bát quái để luyện đơn, hay tra tấn làm nhục để trả thù ấy chứ.



Bạch Chính Tâm và Phương Thế Nghĩa trầm mặc. Cuối cùng nghe theo ý kiến của Trương Cuồng, quay người định triển khai một hồi sinh tử chiến. Ba người đã bay lên không trung hướng về phía cổng chính của Bạch gia, chuẩn bị xông thẳng về nơi đó. Đoàn Ngọc nhìn theo mà chẳng biết nói gì, hai nắm tay cứ siết chặt lại. Bao nhiêu kỳ tích cứ như vậy mà kết thúc sao? Hắn thật sự không cam lòng!



Chợt Đoàn Ngọc nghe Hắc Phong nói:



- Trận pháp này ta có thể giải được, gọi bọn họ quay lại đi.



- Ngươi có thể? Nhưng bây giờ ngươi đã suy yếu, cũng không tiện ra tay khiến người khác chú ý, còn tu vi của ta thì quá kém, liệu có được không?



- Được. Ta nói là được mà, nhanh đi gọi bọn Trương Cuồng về đây. Để bọn họ ra tay rồi thì hối hận cũng đã muộn.



Đoàn Ngọc gật đầu, trong lòng lại tràn đầy hy vọng. Hắn hóa thành một dải cầu vồng lướt nhẹ qua vùng quảng trường rộng lớn của Bạch gia đuổi theo bọn Trương Cuồng. Rốt cuộc cũng thấy được bọn họ đang bay đi ở đằng xa, khuôn mặt trầm xuống, sát khí đằng đằng. Đoàn Ngọc gọi lớn:




- Đại ca, Phương tiền bối, Bạch cô nương… à Bạch huynh đệ ta có việc gấp muốn thông báo.



Phải gọi thật to ba người họ mới nghe thấy, quay lưng lại thì phát hiện ra bản thân vì quá căng thẳng nên đã bỏ quên Đoàn Ngọc hồi nào không biết, liền bay lại bên cạnh hắn hỏi:



- Chuyện gì thế?



Đoàn Ngọc đáp lời Trương Cuồng:



- Đệ có cách phá giải trận pháp ngoài cửa động, mọi người không nên liều mạng như vậy. Hãy cứ tin tưởng ở đệ một lần.



Phương Thế Nghĩa ngờ ngợ hỏi:



- Thật không vậy? Ngươi có thể phá giải trận pháp của tu sĩ Quy Nguyên sao? Không phải ta không muốn tin ngươi, chẳng qua nếu bắt buộc phải lựa chọn giữa việc tin ngươi và bị Bạch gia bắt về tra tấn sỉ nhục, thì ta sẽ chọn “không tin ngươi”.



Trương Cuồng thì im lặng một lúc, cuối cùng vỗ vai Đoàn Ngọc, ánh mắt chân thành nhìn hắn:



- Đại ca tin đệ. Cùng lắm thì đại ca tự bạo mà chết, dù gì cũng là một kiểu chết thoải mái đầy sảng khoái, ha ha.



Trương Cuồng cười lớn, sau đó không nói không rằng bay ngược trở về Bái Nguyệt Sơn, đến khu vực bị cách giới cấm phi hành thì đáp xuống, đi thẳng một mạch tới trước của mật đạo. Bạch Chính Tâm và Phương Thế Nghĩa ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng đi theo, còn nước còn tát, dù sao có thể sống sót trở về vẫn là tốt nhất. Bọn họ đã quyết định đặt niềm tin vào Đoàn Ngọc, chờ xem hắn có thể lập lại kỳ tích, phá giải được trận pháp ngoài cửa hay không.




Đoàn Ngọc chậm rãi bước tới trước cánh cửa mật đạo nghiền ngẫm một hồi, trông bộ dáng rất thần bí. Thật ra hắn đang nghe Hắc Phong dặn dò và chỉ ra những vị trí cần lưu tâm. Trận pháp của tu sĩ Quy Nguyên có hàm chứa rất nhiều linh lực, một khi bùng phát ra đủ nghiền nát bất cứ tu sĩ nào dưới Quy Nguyên, vì vậy phải hết sức cẩn thận.



- Mỗi trận pháp dù mạnh mẽ và kín kẽ đến đâu thì cũng phải có sơ hở, một khi phát hiện ra sơ hở này thì chỉ cần dùng một ít linh lực cũng có thể phá giải được nó. Tuy nhiên, muốn làm được vậy thì cảnh giới phải thật cao, chí ít là Thần cấp trận pháp sư, mà ta chính là hạng tu sĩ như vậy, ngươi gặp may rồi đó.



Hắc Phong vừa chỉ Đoàn Ngọc cách phá giải vừa truyền thụ cho hắn những kiến thức đầy bổ ích về trận pháp. Tuy Đoàn Ngọc không biết Thần cấp trận pháp sư tương đương với cảnh giới nào, nhưng hẳn cũng là vượt quá Đạo Sơ Chi Cảnh, ở một tầm cao mà hiện tại hắn khó có thể với tới.



- Phải thật tỉ mĩ và khéo léo, được rồi, ngươi có thấy mắt xích kia không, cần phải dụng lực và thần thức thật nhẹ nhàng. Ngươi cứ tưởng tượng mình như hóa thành một cơn gió là được vuốt ve cánh cửa này là được.



Đoàn Ngọc nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu. Tưởng tượng thành gió sao? Như Ý Tâm Kinh giỏi nhất là về khoản tưởng tượng này mà! Trong phút chốc hắn đã tiến vào trạng thái vô căn vô trần, minh tưởng tự biến mình thành một cơn gió đích thực. Càng ngày trình độ khống chế của hắn với trạng thái nhập định này càng thuần thục, giờ đây hắn có thể mượn sức mạnh tinh thần điều khiển và bắt cầu cả với thân thể. Điều này tuy nói thì có vẻ phi lý, nhưng Như Ý Tâm Kinh vốn rất mầu nhiệm, chỉ có người cuộc mới có thể hiểu rõ.



Trương Cuồng, Bạch Chính Tâm, Phương Thế Nghĩa chăm chú dõi theo từng cử chỉ động tác của Đoàn Ngọc. Trong khoảnh khắc hắn nhập định, cả ba người đều cảm giác hắn giống như đã biến thành một con người khác. Hắn có sự siêu phàm thoát tục của một vị đạo sĩ, nhưng cũng lại có nét đắc đạo của một vị đại sư chốn cửa Phật, trạng thái ảo diệu này thật lòng khó miêu tả thành lời.



Đôi tay chứa đầy linh lực của Đoàn Ngọc khẽ lướt trên mặt cánh cửa, đưa thần thức mình len lỏi vào trong những góc cạnh sâu xa nhất của trận pháp này. Mười mấy phút trôi qua trong yên ắng, cuối cùng một tiếng cộp vang lên, cánh cửa dường như khẽ nhích vào vài phân.



Phía bên trong, Bạch Đằng Vân cũng nhìn thấy thay đổi này. Y nhíu mày không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng là đám tộc đệ của mình đều biết phương pháp mở cửa cơ mà, làm gì tốn thời gian lâu đến vậy cơ chứ?



Bên ngoài, Đoàn Ngọc thở phào nhẹ nhõm. Hắn quay ra sau nói:




- Mới chỉ phá giải được tầng phòng ngự đầu tiên. Ở tầng phòng ngự thứ hai phải tốn rất nhiều linh lực, ta cần các người truyền linh lực sang cho ta.



- Được.



- Không vấn đề.



Vì thấy Đoàn Ngọc quả nhiên có thể phá giải được trận pháp nên ai nấy đều rất cao hứng, nhanh chóng đặt tay lên vai hắn, truyền vào từng dòng linh lực cuồn cuộn của bản thân mình. Ngay lập tức Đoàn Ngọc cảm nhận được sự khác biệt của mỗi người.



Chân khí của Trương Cuồng thì bá đạo, ngang ngược.



Linh lực của Phương Thế Nghĩa thì bình đạm hơn, đơn giản nhưng lại rất hùng hậu.



Linh lực của Bạch Chính Tâm tuy được y cố tình che dấu rất kỹ, chỉ truyền vào cơ thể hắn những dòng linh lực tinh thuần nhưng vẫn ẩn ẩn hiện hiện những tia lôi linh lực nhỏ xíu, và tất nhiên chúng không thể nào thoát khỏi xúc giác nhạy bén của hắn. Không ngờ lời Hắc Phong nói lại là sự thật, Bạch Chính Tâm khẳng định có quan hệ với Kiêu gia.



Bỗng hắn nghe thấy Hắc Phong nói:



- Còn chờ gì nữa, mau mượn ít linh lực của bọn họ để tăng tiến tu vi đi!



- Ngươi điên à? Làm thế chả khác nào lợi dụng bằng hữu của mình. Đoàn Ngọc này tuy gian trá nhưng không phải hạng người như thế.



Đoàn Ngọc ngay lập tức phản đối. Nhưng rồi hắn lại nghe Hắc Phong nói:



- Tên ngốc này, họ Kiêu kia muốn giấu thân phận, lại có ân oán với ngươi, chỉ sợ trước khi thoát ra được sẽ đâm lén cho ngươi một dao cũng không chừng. Với thực lực của ngươi hiện giờ bị hắn búng tay một cái cũng chết. Tốt nhất ngươi nên cẩn thận.



Đoàn Ngọc ngẫm đi ngẫm lại cũng có lý. Hắn nhắm mắt lại tập trung tinh thần hút lấy lực lượng của ba người, nhưng chủ yếu tập trung vào Bạch Chính Tâm.



- Hả?



Bạch Chính Tâm rất linh mẫn, đã ngay lập tức phát hiện ra điểm khác thường. Nhưng rồi y mỉm cười, cổ tay đang đặt trên lưng Đoàn Ngọc xoáy nhẹ, một luồng lôi linh lực mạnh mẽ bá đạo xông thẳng vào cơ thể làm hắn giật bắn người lên.



Hắc Phong cười nói:



- Ha ha, xem ra không qua mặt được cô nương này rồi. Có điều ả cũng rất hào phóng, còn chủ động tặng linh lực cho ngươi… Ngươi còn ngại gì nữa mà không nhận đi.



Đoàn Ngọc lại cười khổ. Tự nhủ phen này mình thật đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, à không, đo lòng phụ nữ mới đúng... mình có ý xấu muốn cướp đoạt linh lực nhưng lại bị cô ta phát hiện, đã thế còn đối xử đầy “nhã nhặn” với mình, thật chẳng còn gì đáng xấu hổ bằng.



TTV Translate - Ứng dụng truyenyy truyện trên mobile