Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 44: Thục Trân




Quyển hai: Bất đồng tuổi trẻ



Chương 44: Thục Trân



- ---o0o----



Tác giả: Miên Lý Tàng Châm



Hai tháng sau…



Tại tổng đài Bạch Đạo, thành Thiên Nhân, Ly Quận phía Nam Việt quốc.



Lúc này Đoàn Ngọc đang nằm trên một chiếc giường nhỏ đơn sơ giản dị, toàn thân hắn băng bó chằng chịt, trên đầu chỉ lộ ra đôi mắt trầm tĩnh sáng quắc như điện đang không ngừng chú mục về một hướng.



- Huynh chịu khó uống thuốc đi. Phong ca đã dặn dò tôi phải chăm sóc chu đáo cho huynh, xin huynh đừng làm khó tôi.



Phía đầu giường có một thiếu nữ tầm mười bảy mười tám đang cầm một cái bát thuốc, dùng tay nhẹ nhàng đút từng muỗng vào miệng hắn.



- Được rồi. Cô tên là gì?



Thiếu nữ dường như có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi của Đoàn Ngọc, cô hơi ngẩng đầu lên, để lộ ra một khuôn mặt xấu xí lạ thường. Trong mắt cô gái, Đoàn Ngọc như thấy được một sự tự ti cùng xấu hổ nặng nề, chính điều này dường như làm ánh mắt cô gái càng thêm buồn buồn, khiến bất kỳ một ai khi nhìn vào thì cũng không muốn ngó lại lần thứ hai.



- Công tử hỏi tôi tên gì?



- Đúng!



Đoàn Ngọc nhìn chằm chằm cô gái. Không biết vì sao tự tận đáy lòng hắn lại thấy tội nghiệp cô ta. Cách đây hai tháng, khi được Phong Vô Ưu đưa về tổng đài Bạch Đạo, Đoàn Ngọc được y cho dưỡng thương tại phòng thất của mình.



Trong hai tháng dài dằng dặc này, Đoàn Ngọc dần dần làm quen được với lối sống và phong tục đặc thù của tu đạo giới nơi đây. Tại các liên minh hay gia tộc lớn, đều có một thể thức là thu nạp nô lệ. Nô lệ ở đây có thể là phàm nhân, mà cũng có thể là người tu đạo. Nhưng tu vi của họ thì rất ư là kém, như cô gái ở trước mặt Đoàn Ngọc đã mười tám tuổi mà mới chỉ đạt Thai Tức tầng một.



Số phận của những nô lệ này vô cùng bi thảm, suốt ngày chỉ làm khổ sai, đầy tớ lo việc trong nhà cho các gia tộc hoặc liên minh lớn. Vì tu đạo giới không có pháp luật quản thúc, thế cho nên khi chủ nhân nổi nóng, lỡ tay đánh chết thì cũng chẳng có ai kêu oan giùm bọn họ. Nhưng có mất thì cũng có được, bù lại, phần thưởng của họ mỗi tháng sẽ là đan dược giúp gia tăng tu vi hoặc kéo dài tuổi thọ. Đối với những người tư chất thấp kém thì như vậy cũng đã quá đủ rồi.



Đoàn Ngọc tự cười chế giễu bản thân:



- Bạch Đạo? Chính tà? Trước kia cứ tưởng chỉ có ma đạo mới không xem con người ra gì, ai ngờ ngay cả chính đạo trước giờ ta luôn ngưỡng vọng cũng thế. Thật buồn cười.



Càng ngày hắn càng hiểu sâu hơn về bản chất của tu đạo giới. Cái gọi là chính tà chẳng qua chỉ là một lớp vỏ bọc để người ta tranh đấu với nhau mà thôi.



Cô gái nghe Đoàn Ngọc lẩm bẩm, không hiểu, hỏi lại:



- Công tử vừa nói gì?



- Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.



Đoàn Ngọc mỉm cười làm cô gái thẹn thùng cúi đầu xuống, chỉ nghe cô lí nhí:




- Tôi tên là Thục Trân.



- Cô tới Bạch Đạo được bao lâu rồi?



- Ba tháng.



- Cô cứ nhìn thẳng vào mắt ta để nói chuyện, không cần cứ cúi gầm mặt như thế. Ta không e ngại gì đâu.



Đoàn Ngọc nói một cách rất tự nhiên, sau đó đoạt lấy chén thuốc trên tay cô gái, dốc một hơi uống cạn vào cổ.



Cô gái dường như có vẻ ngạc nhiên với hành động của Đoàn Ngọc, ngẩng đầu lên giương đôi mắt to tròn của mình ra nhìn hắn.



- Công tử ăn nói thật lễ độ, hoàn toàn không giống với những tu chân giả cấp cao tại đây.



Đoàn Ngọc nghe vậy bật cười:



- Cấp cao gì chứ. Ta chẳng qua vẫn chỉ là một tu sĩ Thai Tức tầng năm nho nhỏ mà thôi.



- Chỉ tầng năm thôi sao? Đó là cảnh giới e rằng ta có phấn đấu cả đời mà cũng không được đó.



Thục Trân khẽ cắn môi, buồn rầu đáp.




Cô gái này thật đáng thương hại. Nhưng ta cũng chẳng thể giúp gì cho cô ấy, tư chất của cô ấy thật sự là quá kém cỏi. Đoàn Ngọc trong lòng thầm than.



Đột nhiên ngoài cửa có tiếng đàn ông ồm ồm vọng vào:



- Thục Trân, ngươi đang ở trong đó phải không?



Khi nghe thấy tiếng người đàn ông này, toàn thân Thục Trân run lên bần bật, biểu tình hoảng sợ, cặp mắt cũng rươm rướm như muốn khóc.



Đoàn Ngọc nhíu mày nhìn về phía cửa, chỉ thấy cánh cửa bị xô ầm ra một cái, một gã đàn ông vẻ mặt bặm trợn bước vào. Khi Đoàn Ngọc dùng thần thức quét ngang qua thì liền phát hiện đây là một tu sĩ Thai Tức tầng bảy.



Gã đàn ông liếc mắt sang Đoàn Ngọc nhưng chẳng nói gì, khóe miệng chỉ khẽ nhếch lên cười khinh bỉ, giống như trong mắt gã Đoàn Ngọc chẳng khác nào một con kiến.



Đoạn gã nhìn sang Thục Trân, lạnh lùng nói:



- Ngươi, lát nữa sang phòng lão tử, cởi truồng ra rồi nằm trên giường đợi ta. Nhớ kiếm thêm miếng vải che mặt vào. Dạo này ta tu luyện gian khổ, hỏa khí trong người ứ đọng rất nhiều nên cần chỗ phát tiết.



Thân thể Thục Trân run lên bần bật, nàng khẽ nhìn sang Đoàn Ngọc, trong đáy mắt ẩn chứa sự xấu hổ khôn cùng, nhưng đành cắn răng, cúi đầu đáp:



- Vâng thưa Kiêu công tử. Thục Trân sẽ qua ngay.



- Mặt mũi tuy xấu nhưng thân hình thì vẫn ngon lắm. Lát nữa cố gắng hầu hạ, lão tử nếu vui thì sẽ cho ngươi đan dược tốt của Kiêu gia, chẳng cần phải đi chăm sóc thứ phế vật này.




Gã họ Kiêu kia thấy Thục Trân ngoan ngoãn như thế thì cười nhạt, quay đầu bỏ đi.



- Con bà nó! Khinh người quá đáng!



- Thôi công tử…



Nãy giờ Đoàn Ngọc quá bất ngờ trước sự bá đạo của gã họ Kiêu nên chẳng kịp thốt ra tiếng nào. Bây giờ mắt thấy gã ta khoe khoang xong phủi đít bỏ đi, thậm chí còn coi Thục Trân như công cụ để giải trí thì nổi xung. Hắn đứng bật dậy, định lao ra cửa tán cho tên họ Kiêu kia một trận cho bõ ghét.



Tuy bề ngoài cảnh giới có thua thiệt một chút, nhưng nếu xét về thực lực thì Đoàn Ngọc chẳng ngán gã ta.



Trong thời gian này Đoàn Ngọc tuy chỉ nằm dưỡng thương trên giường bệnh, nhưng nhờ có lần sinh tử đại chiến vào hai tháng trước mà tu vi của hắn đã tiến triển thêm một bước mạnh mẽ.



Linh lực trong người hắn từ áp súc hơn ba lần so với người bình thường, thì hiện tại đã tăng lên đến năm lần. Điều này cũng có nghĩa nếu không thực hiện áp súc, thì tu vi Đoàn Ngọc sẽ là Thai Tức tầng mười.



Thêm một tin vui cho Đoàn Ngọc nữa là hắn cũng đã đạt đến cảnh giới Nhất giai trung kỳ đỉnh phong võ giả. Nếu cộng thêm với công lực của Thai Tức tầng mười, thì Đoàn Ngọc sẽ có khả năng đấu ngang tay với một tu sĩ Thai Tức đỉnh phong, chứ không cần giở trò bày mưu đánh lén nữa.



- Thôi công tử. Đừng làm vậy, chỉ thêm thiệt thân thôi. Thục Trân chịu được mà.



Cô gái xấu xí hai mắt đẫm lệ kéo tay Đoàn Ngọc lại, rồi nàng ta đứng dậy, cầm bát thuốc chạy nhanh ra ngoài. Dường như, khoảnh khắc bóng lưng Thục Trân biến mất, Đoàn Ngọc còn nghe thấy tiếng nàng ta òa khóc, từ tận đáy lòng hắn cũng nổi lên một cảm giác chua xót nghẹn đắng khó tả.



…………………………….



Lại thêm một tháng trôi qua. Thương thế của Đoàn Ngọc đã hoàn toàn hồi phục.



Hắn hiện tại đang đi dạo trong một khu hậu hoa viên rộng lớn. Nơi đây được Bạch Đạo trồng tiên thảo nhiều vô số, từ mỗi gốc cây đều tỏa ra linh khí nhàn nhạt, tuy không quá đậm đủ dùng cho tu luyện, nhưng nếu chỉ ngửi thôi thì cũng đủ khiến tâm hồn người thưởng hoa cảm thấy thoải mái.



- Đã ba tháng trôi qua, chẳng biết Tiểu Bàn đã thu thập được tin tức gì của đại ca chưa. Thời gian trôi qua càng lâu thì tánh mạng đại ca càng nguy hiểm. Tên Lục Hàm Hư kia chắc chắn đã giăng bẫy chờ mình sa vào, canh bạc này xem ra khó đánh rồi.



Nhắc đến Tiểu Bàn thì Đoàn Ngọc cũng phải bật cười. Gã béo này không ngờ lại là con cháu Ngô gia thực sự, thậm chí địa vị trong tộc cũng rất cao. Tiểu Bàn chính là cháu ruột của trưởng tộc Ngô gia, vì người này không có con cái nối dõi, nên Tiểu Bàn càng được cưng chiều. Nếu không phải vì tu vi thấp kém, thì nhiều khả năng tộc trưởng kế vị đời sau sẽ là gã mập.



Lúc Tiểu Bàn được Phong Vô Ưu dẫn về nhà, gã mập đã kể lại đầu đuôi sự tình bị Thiên Kiếm tông bắt giam cho thúc hắn. Cuôi cùng vị tộc trưởng này nổi giận lôi đình, ngay lập tức dùng xe ngựa do bảy con Thần Phong mã kéo một thân một mình đến thẳng trước cửa Thiên Kiếm tông quát tháo một trận. Khiến Lý Đạo Tông cùng mấy vị trưởng lão phải vất vả tạ lỗi mấy phen mới đuổi được vị tộc trưởng này về Ly quận. Cũng từ đó, Thiên Kiếm tông dỡ bỏ lệnh truy nã với bọn Đoàn Ngọc, đây chính là điều Đoàn Ngọc cảm thấy may mắn nhất. Nếu không, cho dù hắn có xâm nhập được vào Bạch Đạo, thì cũng bị phát hiện ra thân phận và bắt lại.



Sau ba tháng suy nghĩ, cuối cùng Đoàn Ngọc đã quyết định trước mắt sẽ cố gắng làm thành viên của Bạch Đạo. Vì Bạch Đạo có quan hệ rất thân thiết với Bạch gia cho nên hắn sẽ có cơ hội lọt vào gia tộc này mà không bị người khác chú ý. Tiếp theo, bản thân sẽ lợi dụng thời cơ tốt nhất để cứu Trương Cuồng ra, một khi hắn đã cứu được Trương Cuồng thì sẽ nhờ Tiểu Bàn và tộc trưởng gã ứng cứu. Bạch gia và Lục Hàm Hư tất nhiên sẽ không dám làm càn.



Đang lúc Đoàn Ngọc suy tư thì đột nhiên nghe trong bụi rậm không xa có tiếng nam nữ rên rỉ, mà tiếng nữ này hắn lại mười phần cảm thấy quen quen!



- Con bé này, dung mạo tuy xấu xí nhưng ngực mông thì ngon hết xảy. Kiêu lão đại, huynh đúng là có mắt nhìn người.



- Đương nhiên. Ha ha, sức lực con bé Thục Trân này còn vô cùng dẻo dai nữa chứ, nãy giờ cả bốn huynh đệ chúng ta thay phiên nhau cưỡi nó, mà nó dường như vẫn còn muốn hưởng thụ thêm.



Khi nghe đến hai chữ “Thục Trân” thì mặt mày Đoàn Ngọc tối xầm lại. Lửa giận trong lòng hắn bốc lên ngùn ngụt, không cần để ý gì nữa mà chạy như bay, lao thẳng đến bụi cây kia.