Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 49: Đạo Pháp Do Cảm Ngộ Thiên Địa Mà Thành!




Quyển hai: Bất đồng tuổi trẻ



Chương 49: Đạo pháp là do cảm ngộ thiên địa mà thành!



- ---o0o----



Tác giả: Miên Lý Tàng Châm



Sau khi hai người Tần Tiên Nhân và Vương Thiền rời đi. Khóe miệng Đoàn Ngọc nở nụ cười cợt, nhìn Trần Tư Tư nói:



- Cô biết điều đấy. Đoàn Ngọc ta không phải là dạng người biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, nếu như cô không nghe lời thì ta sẽ giết cô ngay lập tức.



Sở dĩ Trần Tư Tư nghe lời hắn như vậy là bởi vì Đoàn Ngọc đã dùng một tia thần thức của mình đưa vào trong đầu cô ta, mọi suy nghĩ và hành động của cô ta Đoàn Ngọc sẽ đều nắm trong tay, chỉ cần Trần Tư Tư nảy sinh một chút tà tâm thì hắn sẽ ngay lập tức biết, thậm chí có thể trực tiếp giết chết cô ta trong giây lát. Tuy làm việc này với một phàm nhân là không nên, nhưng vì Trần Tư Tư quá sức thông minh, bởi vậy hắn đành phải dùng tới thủ đoạn đê hèn này thôi.



Trần Tư Tư lau đi nước mắt trên mặt, hừ lạnh:



- Ngươi cũng gan lớn lắm đấy. Ngay cả hai thiên tài của Tinh Đạo Tông mà cũng dám chọc, thật không biết chữ chết viết như thế nào.



Đoàn Ngọc mỉm cười đáp:



- Cô nhầm rồi, thật ra lá gan của ta bé lắm. Ngay khi ta thấy khí tức Vương Thiền hùng hậu như vậy thì suýt nữa cũng tè ra quần ấy chứ.



- Thô tục!



Trần Tư Tư tức giận quay đầu đi chỗ khác, nhưng chỉ chốc sau lại hỏi:



- Nếu đã sợ thì tại sao còn trêu chọc gã? Còn nữa, ta rốt cuộc vẫn không hiểu tại sao ngươi chỉ là một tu sĩ Thai Tức tầng năm, mà lúc trước lại có thể một hơi giết hết mười sáu tu sĩ Thai Tức đỉnh phong, chuyện này thật quá mức khó tin đi mà.



- Gọi ta một tiếng phu quân nữa đi rồi ta trả lời.



- Ngươi…



Nhìn thấy vẻ mặt bực bội của Trần Tư Tư thì trong lòng Đoàn Ngọc cũng cảm thấy dễ chịu dị thường. Hóa ra cảm giác chọc ghẹo phụ nữ lại thích thú đến như vậy. Đoàn Ngọc vòng hai tay ra sau lưng, bước tới vài bước rồi nói:



- Thật ra ai mà chẳng sợ chết, ta cũng không phải ngoại lệ. Nhưng cuộc sống có nhiều thứ khiến ta phải quý trọng hơn cả bản thân mình. Chỉ cần nghĩ tới những thứ đó thì cảm giác sợ hãi trong lòng ta sẽ đều biến mất…



Trần Tư Tư nhíu mày, đang đăm chiêu suy nghĩ lời Đoàn Ngọc thì lại nghe hắn nói:



- Huống hồ, lúc trước có một người chí thân nói với ta rằng: ” Tu đạo, chính là so thử trái tim kẻ nào sắt đá hơn, lòng dạ kẻ nào cứng rắn hơn. Chỉ cần ngươi giữ vững bản tâm của mình, thì vĩnh viễn sẽ đứng trên kẻ khác”. Lời của người ấy ta không bao giờ quên.



Đoàn Ngọc nhắc lại câu nói của Hắc Phong. Câu nói này hắn luôn ghi nhớ rất kỹ và làm luôn làm theo cho đến tận bây giờ. Không phải tự nhiên mà Đoàn Ngọc lại gan dạ và liều mạng đến vậy. Sống ở đời có một đạo lý rất rõ ràng, kẻ muốn đạt được thành quả cao nhất thì cũng là kẻ phải trả giá nhiều nhất. Không hề có chuyện kỳ ngộ hay cơ duyên nào cả, nếu cứ sống theo cách bình lặng giống như những tu sĩ khác, thì quỹ tích cuộc đời hắn cũng sẽ giống như họ, cứ trôi qua một cách bình lặng, rồi biến mất vào dòng sông của thời gian. Sau vài ngàn năm nữa, có ai lại nhớ tới một kẻ tầm thường như hắn chứ.



- Trước đây, lý tưởng của ta rất đơn giản. Ta chỉ muốn có một mái nhà ấm cúng tại thôn Vĩnh Lạc, cưới được Mộc Uyển Nhi làm vợ, hằng ngày cùng gã bạn thân Trần Minh uống rượu đánh cờ, đêm đến lại tới nhà lão hòa thượng Vô Hoa bàn luận kinh sách…




- Nhưng càng dấn thân vào tu đạo giới, lý tưởng của ta mỗi lúc một thay đổi. Hiện tại ta muốn gây dựng một đại sự nghiệp có thể giúp tên tuổi của ta dù trải qua thiên thu vạn đại cũng không ai có thể quên!



Khát vọng đỉnh cao! Đó chính là hoài bão, hùng tâm tráng chí của mọi nam nhân! Là đàn ông, nếu sống mà không có khát vọng thì thà chết đi còn hơn!



Nói đến đây, hai tay Đoàn Ngọc siết chặt, ánh mắt kiên định nhìn về nơi xa xăm.



Khoảnh khắc này, nhìn phong thái của Đoàn Ngọc mà lòng Trần Tư Tư cũng cảm thấy rộn ràng. Trái tim nàng đập mạnh, cuối cùng nàng quay đầu đi chỗ khác để tránh khỏi bị thân ảnh của Đoàn Ngọc làm cho rung động.



- Xin lỗi, ta đã quá khoa trương rồi.



Đoàn Ngọc sau khi tỉnh táo lại thì khẽ thở dài, nói tiếp:



- Còn về chuyện ta làm sao đánh bại được mười sáu tu sĩ tu vi cao hơn gấp đôi mình thì cô không cần quan tâm. Chuyện này có nói cô cùng không hiểu. Hiện tại chúng ta sẽ đến nơi phát sinh dị tượng mấy ngày nay, xem tình hình nơi đó thế nào.



Việc Đoàn Ngọc mượn thực lực Nhất giai võ giả để đánh bại mười sáu tu sĩ kia hắn không thể nói ra, đây chính là bí mật liên quan tới sinh tử của hắn. Đoàn Ngọc sở dĩ chấp nhận khiêu chiến với Kiêu Lục cũng vì hắn tự tin sau khi đột phá tới cảnh giới võ giả Nhất giai hậu kỳ thì ít nhất cũng đánh ngang tay với y, thậm chí còn có khả năng thắng.



Quay lại hiện tại, sau khi rời khỏi “tổng đài” Hắc Thủ, thì Đoàn Ngọc nghe được tin tại phía Đông Phi Vân Sơn Mạch cách đó mười ngàn dặm đang có dị tượng phát sinh. Các tu sĩ từ mọi miền kéo tới đó rất đông, nhiều người còn là chân truyền đệ tử hay tộc nhân hạch tâm của Lục phái, Ngũ Đại gia tộc.



Chớp mắt một cái mà chỉ còn ba ngày nữa là đến kỳ hạn phải quyết chiến với Kiêu Lục, Đoàn Ngọc cũng muốn lân la tới đây tìm một ít cơ duyên để đột phá lên cảnh giới Nhất giai võ giả hậu kỳ.




- Không biết lần này có gặp lại Lục Hàm Hư không? Thôi, mọi chuyện đều tùy duyên. Nếu gặp thì xem như ta xui xẻo vậy!



Đoàn Ngọc hít sâu vào một hơi lấy lại sự bình tĩnh, sau đó cũng Trần Tư Tư đi thẳng tới chỗ các tu sĩ tụ tập cách nơi này một dặm.



………………………………….



Nơi phát sinh dị tượng là một rừng rậm với nhiều cây thông rải rác. Giữa khu rừng là một hồ nước nhỏ bán kính tầm mười trượng, giữa cái hồ này lại tồn tại một vòng đá trắng hình tròn, dị tượng chính là từ vòng đá trắng hình tròn này mà phát sinh.



Ba ngày trước, lúc mặt trăng vừa chuyển sang hình tròn thì vòng tròn đá trắng này cũng đột nhiên phát sáng. Theo đó, một cột sáng khổng lồ từ mặt trăng chiếu xuống vòng tròn đá này, khiến cho toàn bộ các tu sĩ tại Ly quận đều bị kinh động. Tin tức một truyền hai, hai truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ngàn. Thoáng chốc chỉ sau ba ngày mà các tu sĩ trên khắp Việt quốc đã dùng đủ mọi cách để có thể xuất hiện tại nơi đây nhanh nhất.



Khi Đoàn Ngọc và Trần Tư Tư vừa đến nơi thì đã thấy ngay một trận đấu pháp quyết liệt trên không trung.



Gã thanh niên thiên tài Vương Thiền đang khua đôi bàn tay tạo thành một màn khí lưu màu đục bao vây bốn đối thủ phía xung quanh mình lại. Bốn tên kia mặc dù khí tức rất mạnh, xem chừng là tu sĩ Thai Tức hậu kỳ đỉnh phong nhưng vẫn không thể chống chọi lại lực hấp dẫn của màn khí lưu.



- Chà, Đẩu Chuyển Tinh Di Công của Tinh Đạo tông quả nhiên lợi hại. Phen này bốn gã Vũ Hóa môn kia phải chịu nhiều đau khổ rồi



- Chưa chắc. Đẩu Chuyển Tinh Di Công theo ta thấy thì chỉ có thể chiếm được uy thế lúc đầu, lát nữa chờ bốn tên kia xuất ra Hoán Vũ thuật thì Vương Thiền sẽ phải cam bái hạ phong mà thôi.



Xung quanh không ngớt vang lên những lời bàn tán của các tu sĩ.



Đoàn Ngọc chăm chú theo dõi những thủ pháp ảo diệu xuất hiện trên đôi tay của Vương Thiền mà lòng cũng mê mẩn. Đôi bàn tay Vương Thiên lúc nhanh lúc chậm, tạo thành một nhịp điệu kỳ lạ, nhịp điệu này dường như còn có thể mê hoặc đầu óc người xem.




Tinh Đạo Tông có bí pháp tu đạo rất cổ quái. Thứ linh khí họ hấp thu không đến từ thiên địa ngũ hành, mà chính là từ hàng trăm triệu vì sao sáng trên bầu trời vào lúc ban đêm. Cũng bởi vì chỉ có thể tu luyện duy nhất một lần vào lúc ban đêm, nên thời gian tu luyện của người tông phái này cũng bị giảm xuống gần gấp ba so với các tu sĩ khác. Đây là một trong những lý do khiến thực lực Tinh Đạo tông luôn xếp hạng bét trong các tông phái.



Quay lại hiện tại, quả nhiên bốn tu sĩ Vũ Hóa môn kia cũng không phải dạng vừa. Sau khi bị Vương Thiền tạm thời chiếm thế thượng phong thì họ liền bừng tỉnh lại, thân thể nhanh như cắt phân ra bốn phía bao vây Vương Thiền, chỉ tay lên trời quát:



- Thiên địa linh khí, vũ hóa thành mưa!



Theo câu quát của bốn người này, linh khí từ dưới đất đột ngột bốc lên ngào ngạt. Linh khí xông thẳng lên trời, sau đó ngưng tụ lại thành một đám mây màu trắng trên đầu Vương Thiền.



Khoảnh khắc khi nhìn thấy đám mây này thì sắc mặt Vương Thiền liền đại biến! Gã vội xoay thân né tránh nhưng lập tức bị bốn tu sĩ Vũ Hóa môn không ngừng phóng xuất linh lực cản trở lại.



Đám mây sau khi thành hình thì bắt đầu chuyển thành màu đen, từ nó phát ra một khí tức trầm trầm, chỉ ít phút sau bầu trời gió lớn nổi cuồn cuộn, sấm sét đánh ầm ĩ khắp nơi, giống như là sắp có bão lớn vậy.



- Pháp thuật của các đại tông môn quả nhiên kỳ diệu. Khí bốc lên trời ngưng đọng thành mây, mây nặng tản ra rớt xuống thành mưa, đây chẳng phải là một vòng biến hóa của tự nhiên sao?



Đoàn Ngọc kinh ngạc thầm lẩm bẩm.



- Đúng vậy đó chàng trai trẻ. Pháp thuật của thế gian tất cả đều là xuất phát từ cảm ngộ thiên địa vạn vật mà ra.



Đột nhiên không biết từ đâu lại xuất hiện một người trung niên áo trắng đứng cạnh hắn, người này nhìn trận chiến trên không trung khẽ mỉm cười. Đoàn Ngọc tuy không biết đối phương là ai, nhưng cũng thân thiện cười đáp lại.



Người trung niên chỉ tay về phía Vương Thiền hỏi Đoàn Ngọc:



- Cậu nói xem Đẩu Chuyển Tinh Di công là xuất phát từ cảm ngộ nào?



Đoàn Ngọc cau mày, lát sau đáp:



- Đôi tay của Vương Thiền tạo thành các thủ pháp rất ảo diệu, xuất ra khí lưu điều khiển thân hình bốn tu sĩ Vũ Hóa môn. Nếu quan sát kỹ thì dường như quỹ đạo khí lưu vận chuyển rất giống với quỹ đạo các vì sao trên trời di động.



- Rất thông minh. Không ngờ còn trẻ như thế mà đã nhìn ra được điểm này.



Ngươi trung niên nghe thế không khỏi vỗ tay tán thưởng. Ông ta nói tiếp:



- Công pháp của Tinh Đạo tông rất độc đáo, có thể nói là có một không hai trong Việt quốc. Chỉ đáng tiếc mười tầng Đẩu Chuyển Tinh Di Công quá khó lãnh ngộ, các tuyệt đại thiên tài của tông phái này xưa nay chỉ có thể ngộ ra đến tầng thứ tư là cùng. Ta nghe đồn tổ sư của phái này đã lãnh ngộ tới tầng thứ bảy, năm đó khi khai tông lập phái đánh khắp Việt quốc không đối thủ. Tuy nhiên sau khi ông ta chết thì cũng chẳng có ai luyện nổi môn đạo pháp này. Hây, thật là đáng tiếc.



Không ngờ người trung niên này lại hiểu biết rõ về Đẩu Chuyển Tinh Di công đến vậy! Trong lòng Đoàn Ngọc hơi tò mò nên khẽ dùng thần thức đảo sang người trung niên này, nhưng kết quả làm hắn thất vọng vì chẳng tra ra được điều gì.



Người trung niên dường như biết được hành động của Đoàn NgọcNgõc, y khẽ cười nói:



- Không cần thăm dò làm gì. Giữa ta và cậu cũng có ít liên hệ, về sau cậu sẽ biết ta là ai thôi.