Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 68: Một Đoạn Tàn Thương




Quyển hai: Bất đồng tuổi trẻ



Chương 68: Một đoạn tàn thương



- ---o0o----



Tác giả: Miên Lý Tàng Châm



- Chủ nhân à, người quá vô sỉ rồi đó.



Huyền Ẩn đành đau khổ rút túi trữ vật trong ngực ra đưa lại cho Đoàn Ngọc, nhưng cũng không quên lầm bầm một câu. Đoàn Ngọc đương nhiên nghe thấy mấy câu này, tức giận hỏi lại:



- Ngươi vừa nói gì?



- Không có mà! Ta nói chúa công anh minh thần vũ, khí lượng vô biên!



- Đúng đúng!



- Ha ha, như thế còn được. Ngươi yên tâm, lát nữa ta sẽ cho hai ngươi mỗi người một ngàn linh thạch.



Đoàn Ngọc cười ha hả. Huyền Ẩn cùng Hàn Thạc nghe vậy thì hết sức vui sướng. Dù sao hai người là thân phận thuộc hạ, đâu dám đòi hỏi gì nhiều, Đoàn Ngọc cho mỗi tên một ngàn linh thạch cũng là quá rộng rãi hào phóng rồi.



Bạch Hữu Tài nhìn sang Đoàn Ngọc, hừ lạnh:



- Không ngờ Đoàn huynh chân nhân bất lộ tướng. Trái trứng Tam Đầu Long vừa rồi hóa ra là của huynh!



Quả nhiên gã Bạch Hữu Tài này chẳng hề ngốc, ngay lập tức đoán ra được nguồn gốc số tiền mà Đoàn Ngọc vừa xuất ra. Nhưng Đoàn Ngọc cũng hiểu rằng, chỉ e không những Bạch Hữu Tài biết, mà ngay cả Tống Nghĩa, Hoàng Lỗ và cô gái thần bí kia cũng tự mình suy luận được.



Tuy vậy, hắn không sợ bọn họ có dự tính gì làm khó hắn. Bởi vì, từ lúc quyết định xuất tiền ra tranh đoạt miếng ngọc giản kia, thì hắn đã hiểu rõ về sau sẽ liên tục bị Lục đại tông môn cùng Ngũ đại gia tộc theo đuôi, thậm chí là không chết không thôi để hủy đi bí mật trong miếng ngọc giản.



Muốn đạt thành quả lớn thì phải chịu nhiều mạo hiểm. Đạo lý này Đoàn Ngọc luôn rất thấm. Hiện tại hắn đã có trong tay một đỉnh cấp công pháp, chỉ cần vượt qua họa nạn lần này, sau đó tìm một chỗ bế quan dùng Đại Diễn Quyết luyện tập tới đại thành, cảnh giới về tu chân của hắn nhất định sẽ có thể tiến giai nhanh hơn, thực lực bản thân cũng sẽ đạt đến tầm cao mới.



Đoàn Ngọc cười lớn, mượn dịp trêu chọc y:



- Ha ha, hóa ra Bạch huynh không ngốc như ta tưởng.



- Ngươi!



Bạch Hữu Tài nổi giận đùng đùng, nhưng ngay lập tức kìm nén lại, rồi cười nhạt nói:



- Hừm. Ngươi tưởng ngươi mua được tấm ngọc giản kia là ngon à. Đợi đấy, tấm ngọc giản này chứa bí mật lớn có thể khiến cho vị trí các tông môn đại gia tộc tại Việt quốc đảo lộn. Ta dám khẳng định, chỉ cần đấu giá hội kết thúc, khoảnh khắc ngươi vừa ra khỏi thương thuyền thì sẽ có hàng trăm người xông lại xé xác ngươi!



Đoàn Ngọc ra vẻ bất cần đời, đáp:



- Bạch huynh cứ tự nhiên, lát nữa đấu giá hội kết thúc ta sẽ lập tức nhảy xuống thương thuyền, tùy các người đinh đoạt!



- Cứ tiếp tục mạnh mồm đi.





Bạch Hữu Tài cười lạnh, xoay người lại tiếp tục quan sát cuộc đấu giá.



Sắc mặt Tống Nghĩa từ sau lúc bán khối ngọc giản kia cho Đoàn Ngọc thì trở nên âm trầm u ám, nụ cười trên môi y cũng tắt hẳn, thật chẳng đoán nỗi trong lòng tên thiếu chủ này suy nghĩ điều gì.



Tống Nghĩa đem chiếc hộp cuối cùng đặt lên cái bàn gỗ trước mặt.



Chiếc hộp này khác hẳn với những chiếc hộp trước về ngoài hình. Nó thon và dài. Từ kích thước người ta có thể phỏng đoán bên trong nó có khả năng là một vật có hình dạng như một cây gậy, hoặc một thanh trường kiếm.



Không để mọi người phải đoán mò lâu. Tống Nghĩa mở nắp hộp ra, cầm lên tay một thanh trường thương màu bạc đã rỉ sét, ngọn thương đã gãy, thậm chí dọc theo cán thương còn tồn tại nhiều vết nứt như từng phải chịu một đợt va chạm mạnh.



Khoảnh khắc khi vừa nhìn thấy thanh trường thương thì đầu óc Đoàn Ngọc liền chấn động. Bởi vì thanh trường thương này giống hệt Lục Giới Sát Hồn Thương mà hắn đã thấy khi còn ở Tàng Kiếm Các!



Nhưng Lục Giới Sát Hồn Thương giờ đây đã rỉ sét, lớp thép bọc bên ngoài cũng đã phai nhạt, không còn ánh lên một màu bạch kim nữa, ngay cả sát khí kinh thiên khi xưa giờ đây cũng không còn.



Đoàn Ngọc mơ hồ tự hỏi bản thân:



- Chẳng lẽ những chuyện trong giấc mộng kia là thật ư? Nam Nhân Vương? Tam Thập Tam Phạm Thiên? Chân Long Kiếm? Lục Giới Sát Hồn Thương? Thật ra chúng có liên hệ gì với mình?



Càng ngày, những chuyện kỳ quái đến với hắn càng nhiều. Đầu tiên là mộng cảnh khi chạm vào Chân Long Kiếm, lúc ấy từ ánh mắt của kiếm linh Chân Long, Đoàn Ngọc cảm nhận được nó dường như muốn nhắc nhở hắn hãy nhớ lại.



Về sau khi bị Cực Cảnh của Lục Hàm Hư tấn công, trong lúc hôn mê Đoàn Ngọc đã nghe thấy tiếng cha mẹ kêu gọi hắn. Thậm chí cảm giác ấy rất rõ ràng, rất chân thật, khiến hắn tin tưởng rằng mình không cô độc, mình vẫn còn cha mẹ trên đời. Rồi về sau, khi Tiểu Hồng dẫn dắt hắn vào động phủ có chứa Địa Hỏa trung cấp, nó cũng bảo hắn hãy nhớ lại.



Nhưng rốt cuộc, kiếm linh Chân Long kiếm và Tiểu Hồng muốn hắn nhớ lại điều gì? Không hiểu vì sao Đoàn Ngọc lại cảm thấy những ký ức này rất đỗi tang thương, buồn bã, tốt nhất hắn không nên nhớ ra.



Đoàn Ngọc liếc sang Tiểu Hồng, thì thấy nó đang giương cặp mắt to tròn nhìn mình, đoạn lại quay sang nhìn Lục Giới Sát Hồn Thương, trong đáy mắt dường như xuất hiện ánh lệ.



Tiếng nói của Tống Nghĩa chợt cắt đứt dòng suy nghĩ của Đoàn Ngọc:



- Đây chính là một đoạn tàn thương mà Thương Minh chúng tôi thu thập được tại một cổ di tích tại Man Hoang. Thanh trường thương này tuy đã hư hại nặng nề nhưng thực sự rất bất phàm, ngay cả pháp bảo đỉnh cấp cũng không phá hoại nổi nó. Chỉ đáng tiếc là không thể đưa linh lực vào sử dụng, nếu không đây sẽ là một vũ khí rất lợi hại.



Hoàng Lỗ đứng dậy hỏi:



- Nếu đã vô dụng như vậy thì Thương Minh còn đem ra đấu giá làm gì? Chẳng lẻ định đùa giỡn bọn ta ư?



Tống Nghĩa xua tay:



- Mọi người đừng nóng vội. Thanh trường thương này không được bán một mình, kèm theo nó còn có một vật phẩm rất đặc biệt.



Nói đoạn, trên tay Tống Nghĩa bỗng xuất hiện một lá phù lục màu vàng chóe.



- Đây chính là Phá Giới Thần Phù mà Thương Minh chúng ta cất công mua về từ Đại Lý Quốc. Một khi thúc động thì liền có thể đem ba người bất kỳ quay về thế giới thực.



Tống Nghĩa vừa dứt lời, phía dưới chúng tu sĩ đã nổi lên một trận xao động mạnh. Nếu luận về lý mà nói thì Phá Giới Thần Phù quả nhiên có thể coi là vật phẩm đáng giá nhất trong ngày hôm nay, từ giá trị cho đến sự thực dụng đều hơn hẳn quả trứng Tam Đầu Long cùng ngọc giản công pháp kia.



Khi nhìn thấy Phá Giới Thần Phù, Đoàn Ngọc cũng không kìm chế nổi mà đứng phắt dậy. Hắn quay sang chỗ cô gái thần bí thì thấy cô ta dường như đang mỉm cười, sau đó hất cằm về phía Phá Giới Thần Phù ra hiệu cho hắn.




Hoàng Lỗ nóng lòng hỏi:



- Vật này giá bao nhiêu đây? Tống Nghĩa huynh đừng làm mọi người sốt ruột!



Tống Nghĩa cười đáp:



- Giá khởi điểm mười vạn linh thạch! Các vị cứ tùy ý trả giá!



- Cái gì!



- Muốn giết người à?



Hàng loạt tiếng bất bình phản đối vang lên từ phía chúng tu sĩ. Tống Nghĩa nói tiếp:



- Các vị đừng giận dữ. Nên biết rằng sinh mạng rất quý giá, cho dù có ngàn vàng cũng khó lòng mua được. Mười vạn linh thạch đổi lấy ba mạng người theo ta thấy cũng không phải điều gì quá đáng.



Nếu đã chú định sẵn có ba người được cùng sử dụng Phá Giới Thần Phù thì việc này cũng dễ xử lý. Chỉ phút chốc mọi người đã bàn thảo xong, trong đại sảnh lúc này vẫn chia làm ba phe mạnh nhất.



Phe đứng đầu đương nhiên là ba người Bạch Hữu Tài, Lâm Phi, Tuấn Khanh. Linh thạch của cả ba người chưa từng đem ra sử dụng vào ba vật phẩm cuối nên vẫn rất đầy đủ, ước chừng trên hai mươi vạn linh thạch.



Phe thứ hai là Minh gia cùng Hoàng gia liên thủ. Bọn họ tài lực cũng mạnh mẽ không kém bọn Bạch Hữu Tài.



Phe thứ ba chính là phe đáng gờm nhất, phe của cô gái thần bí. Cô gái này có khả năng xuất ra một lúc hai mươi vạn linh thạch mà mặt không đổi sắc, số lượng tài phú mà nàng ta cất giấu chẳng ai đoán trước được.



Còn bọn Đoàn Ngọc thì mọi người đều tính ra hắn chỉ còn đúng mười một vạn linh thạch, nên đã sớm loại bỏ hắn ngoài vòng tranh đấu lần này.



Bạch Hữu Tài đứng dậy ra giá:



- Chúng ta trả mười ba vạn linh thạch.




- Mười bốn!



- Mười lăm!



- Mười sáu vạn!



Giờ phút hiện tại không chỉ ba nhóm thế lực lớn tham gia tranh đoạt, mà còn có cả những thế lực nhỏ hơn góp phần. Bọn họ đương nhiên không muốn chôn thân cả đời tại Man Hoang nên phải níu kéo chút hy vọng cuối này.



Nhưng cô gái thần bí đột ngột nói một câu làm chúng tu sĩ sửng sờ:



- Hừm. Đấu giá nên diễn ra nhanh một chút. Vào đoạn chính luôn đi. Chúng ta trả hai mươi vạn linh thạch!



Cái giá khổng lồ này đã đem đại bộ phận tu sĩ đánh rớt từ vòng ngoài. Chỉ còn sót lại đúng ba thế lực đấu đá với nhau. Bạch Hữu Tài vẻ mặt âm trầm giơ tay:



- Hai mươi hai vạn linh thạch!




Hoàng Lỗ trả lời:



- Hai mươi lăm vạn!



Cô gái thần bí mỉm cười giơ ba ngón tay tiếp:



- Ba mươi vạn!



Bạch Hữu Tài, Lâm Phi cùng Tuấn Khanh toàn thân run lẩy bẩy. Cái giá này quả thật vượt quá khỏi vòng kiểm soát của bọn họ, phen này ngoài giải pháp trèo lên Giới Mang Sơn, chạm tay vào quả cầu kia, thì xem ra chẳng còn cách nào khác nữa rồi.



Hoàng Lỗ vẫn theo được nên ra giá:



- Ba mươi mốt vạn!



Cô gái thần bí cười nhạt:



- Bốn mươi vạn! Hoàng huynh đã chịu dừng bước chưa?



Hoàng Lỗ nghiến răng, phất ống tay áo lui về phía sau, không nói thêm câu nào. Nhưng đột nhiên từ chỗ Bạch Hữu Tài có một tiểu tu sĩ chạy qua nói nhỏ vài câu vào tai Hoàng Lỗ, chỉ thấy Hoàng Lỗ gật đầu. Đoạn tiếp tục đứng lên nói:



- Ta trả bốn mươi lăm vạn linh thạch.



Cô gái thần bí cũng hiểu ra được là bọn Bạch Hữu Tài vì muốn vớt vát chút hy vọng nên chuyển sang liên minh với Hoàng Lỗ. Lần đầu tiên trong suốt cuộc đấu giá nàng ta có biểu hiện lo lắng.



- Bốn mươi bảy vạn!



Hoàng Lỗ không chịu thua:



- Năm mươi vạn!



- Năm mươi hai vạn!



- Năm mươi lăm vạn!



Cô gái thần bí vẻ mặt cau có, xem ra đến đây đã không còn có thể cạnh tranh được nữa. Cô ta quay lại ngồi xuống bàn của mình, nét mặt vẫn mang một màu u ám.



Tống Nghĩa hỏi ba lần mà vẫn không thấy ai ra giá thêm thì bắt đầu chốt phiên đấu giá này lại:



- Được rồi. Vậy thì Tống Nghĩa xin tuyên bố. Thanh tàn thương cùng Phá Giới Thần Phù sẽ thuộc về Hoàng Lỗ huynh.



Bọn Bạch Hữu Tài cùng Hoàng Lỗ mừng thầm, dự định sau khi đoạt Phá Giới Thần Phù về thì sẽ suy nghĩ biện pháp chia nhau. Nào ngờ, khoảnh khắc Phá Giới Thần Phù sắp đến tay thì Đoàn Ngọc nãy giờ vẫn ngồi yên đột nhiên đứng dậy nói lớn:



- Khoan đã, ta hoài nghi Phá Giới Thần Phù này là giả!