Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 84: Ôm Nhẹ Một Chút




Quyển hai: Bất đồng tuổi trẻ



Chương 84: Ôm nhẹ một chút



- ---o0o----



Tác giả: Miên Lý Tàng Châm



Tay trái Đoàn Ngọc ôm chặt lấy vòng eo mềm mại của Tống Thanh Loan, chân thì chạy như bay.



Vừa rồi hắn chính là dùng Ảo Quang Phù để tạo ra ảo ảnh của Tiểu Hồng đánh lừa Lưu Tĩnh. Tuy nhiên, Ảo Quang Phù chỉ duy trì được khoảng vài phút. Đoàn Ngọc thầm đoán rằng bây giờ chính là thời điểm Ảo Quang Phù mất đi tác dụng. Phía dưới kia, Lưu Tĩnh chắc hẳn là đang giận dữ đến phát điên.



Vì Ma Chủng đã bị phong ấn, nên thực lực của Đoàn Ngọc cũng giảm mạnh, trở về lại với mức ban đầu. Nếu như bị Lưu Tĩnh đuổi kịp thì hắn chỉ còn con đường chết. Thế nên hắn đang cố gắng tận dụng khoảng thời gian ít ỏi này để chạy lên đỉnh Giới Mang Sơn thật nhanh. Chí ít nếu hội ngộ được với bọn Tống Nghĩa thì hắn còn có thêm trợ thủ để chống cự.



Tống Thanh Loan bị Đoàn Ngọc ôm chặt đến mức vùng vẫy không nổi, chỉ không ngừng hét lên:



- Buông ta ra!



Đoàn Ngọc hừ lạnh, vì đang bị thương nên giọng nói trở thành hơi khàn khàn:



- Cô im miệng đi. Ta vừa mới cứu cô một mạng đấy.



Tống Thanh Loan hơi sửng sờ trước câu nói này của Đoàn Ngọc. Cô trầm tư một lúc, cuối cùng nhìn sâu vào đôi mắt Đoàn Ngọc hỏi:



- Thực ra tên ma nhân ngươi vì sao lại cứu ta? Ta trông ánh mắt ngươi rất quen?



- Ta thực sự không phải ma nhân. Chẳng qua là bị trúng yêu thuật của Giới Mang Sơn này thôi.



Đoàn Ngọc quả thật không muốn gỡ cái mặt nạ bạc này ra. Dù sao Tống Thanh Loan cũng biết khuôn mặt thật của hắn, lỡ như nàng ta đem chuyện hắn giết vô số người ở Giới Mang Sơn bố cáo cho thiên hạ, thì há chẳng phải hắn sẽ chết không chỗ chôn thân hay sao?



Đã giả vờ thì phải giả vờ cho đến cùng. Đoàn Ngọc quyết định sẽ dùng luôn thân phận gã đeo mặt nạ khát máu Lâm Tam ở đây.



Tống Thanh Loan không hài lòng với câu trả lời của Đoàn Ngọc, hỏi tiếp:



- Vậy tại sao ta lại không bị trúng yêu thuật? Tuy ngươi có ơn cứu mạng với ta, nhưng dù sao cũng là một ma nhân, ta không thể tha cho ngươi được!



- Vậy thì cô tính làm gì ta?



Đoàn Ngọc vẫn chạy như bay, chỉ khẽ thốt:



- Nên nhớ hiện tại ta mạnh hơn cô. Một kiếm ban nãy của cô đâm xuyên ngực ta, may mà ta phước lớn mạng lớn, kiếm chệch qua tim nửa phân, nếu không, giờ này chắc là phải xuống dưới âm ty địa phủ để mà kêu oan rồi. Nếu như ta thật sự là ma nhân, thì đáng lý nên báo thù, ra tay hại cô chứ?



- Ngươi?



Dưới những câu tấn công tới tấp của Đoàn Ngọc, Tống Thanh Loan không trả lời được.



Từ đáy lòng cô cũng cảm thấy mâu thuẫn. Quả như lời Đoàn Ngọc nói, nếu như hắn ta là ma nhân thực sự, thì lúc này có lẽ đã một chưởng giết quách mình cho xong rồi, việc gì phải cất công ôm mình bỏ chạy thế này?



Nghĩ thế, Tống Thanh Loan nhẹ nhàng hỏi:



- Vết thương ta đâm ngươi ban nãy có nặng không?



Đoàn Ngọc từ đầu đến cuối không thèm nhìn mặt Tống Thanh Loan cái nào, chỉ đáp:



- Không sao. Chỉ một kiếm, chết không nổi đâu.



- Ngươi yên tâm. Chúng ta chỉ cần chạy lên chỗ bậc thang có đại ca ta Lưu Tĩnh. Ta tuyệt đối sẽ không nói chuyện ngươi là ma nhân. Thậm chí, ba người chúng ta còn có thể liên thủ để chống lại Lưu Tĩnh.



Vất vả cãi nhau từ đầu đến cuối, thứ Đoàn Ngọc cần chính là lời này. Tuy vậy, để chắc ăn hơn, hắn vẫn giả vờ hỏi:



- Lỡ như đại ca cô truy xét ai là tên ác ma đã giết vô số người ở dưới kia thì sao?



- Ta sẽ nói hắn là Lưu Tĩnh!



Chợt hai má Tống Thanh Loan trở nên hơi đỏ hồng, giọng nói cũng nhỏ đi vài phần:



- Này, nếu mọi chuyện đã bàn xong, ngươi có thể nào... ngừng ôm ta được không?



…………………………….



- Đương nhiên không!




Đoàn Ngọc ngay lập tức đáp. Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt khó hiểu dè chừng của Tống Thanh Loan. Hắn liền hiểu ra mình hơi thất thố, vội bào chữa:



- Ý ta không phải vậy… Ây da, cô không biết đâu. Ban nãy ta bị Giới Mang Sơn mê hoặc, sát khí trong người vẫn rất nặng. Chỉ có một cách duy nhất giúp sát khí giảm đi chính là “thân cận” với phụ nữ.



- Thân cận? Ý ngươi là?



Ánh mắt của Tống Thanh Loan càng ngày càng sắc bén khiến cho Đoàn Ngọc lại run lên lần nữa. Hắn giả vờ nghiêm túc, đằng hắng một tiếng rồi nói:



- Đúng vậy. Ở phụ nữ có một loại khí tức mềm mại ôn hòa. Chỉ có loại khí tức này mới xoa dịu sát khí trong người ta được. Cô đừng tưởng ta lợi dụng cô. Ta chỉ không muốn sát tính của mình lại nổi lên, đi giết người vô tội khắp nơi nữa thôi?



- Thật không?



- Thật. Nếu như cô không tin thì ta sẽ lập tức buông ra. Ây, đành thế, đã giết hơn năm trăm người, thì bây giờ có giết thêm vài mạng cũng chẳng gọi là nhiều…



- Thôi khỏi, vậy thì ta tin ngươi. Dù sao cũng đã bị ngươi ôm rồi, ngươi có thể ôm chặt hơn một chút. Sát khí của ngươi mau hóa giải nhanh chừng nào tốt chừng đó.



- A..



Nghe Tống Thanh Loan ra hiệu hãy ôm cô ta chặt hơn, Đoàn Ngọc không kiềm chế được mà “a” lên một tiếng. Nhưng lợi đã đến tay, hắn đâu thể nào buông bỏ được. Dù sao Đoàn Ngọc cũng nói thật. Từ lúc ôm Tống Thanh Loan vào lòng đến giờ nội tâm hắn cảm thấy rất dễ chịu. Từng đoàn sát khí màu xám đang lờn vờn quanh thân cũng bắt đầu giảm đi rất nhanh chóng. Có một câu nói đến bây giờ Đoàn Ngọc mới cảm thấy rất đúng:



“Đàn bà, chính là chìa khóa để giải quyết tất cả”.



………………………………



Lưu Tĩnh không đuổi theo Đoàn Ngọc như dự kiến của hắn.



Lưu Tĩnh không phải là kẻ kém thông minh đến nỗi không đoán ra được ý đồ của Đoàn Ngọc.



Gã đang im lặng ngồi trị thương cho Bạch Hữu Tài cùng Tuấn Khanh. Vào thời khắc quan trọng này, trợ thủ càng nhiều thì phần thằng càng lớn. Đối thủ của gã không chỉ có mình Thương Minh cùng Đoàn Ngọc, mà ngay cả quái vật Vô Thập Tam kia cũng đang chờ đợi gã trên đỉnh Giới Mang Sơn. Lưu Tĩnh rất sợ mình hao phí sức mạnh lên bọn Đoàn Ngọc, để rồi cuối cùng bị Vô Thập tam đánh bại.



Bạch Hữu Tài sau khi hồi phục nguyên khí, thu công lại tức giận nói:



- Đệ phải giết tên đeo mặt nạ kia báo thù cho Lâm Phi!



Tuấn Khanh cũng vừa hồi phục lại, gật đầu đáp:




- Đúng vậy. Nhưng mà bên cạnh hắn lúc này là Tống Thanh Loan. Thực lực cô ta rất mạnh, nếu như liên thủ cùng với Tống Nghĩa và tên ma nhân kia, chỉ sợ chúng chống không nổi.



Lưu Tĩnh ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:



- Theo ta nên làm tiêu hao chúng trước. Phía bên trên bậc thang thứ ba ngàn năm trăm chính là bọn Hoàng gia Minh gia. Hai gia tộc này đều thuộc chính đạo. Để ta thử truyền âm lên cho bọn họ, thông báo việc Thương Minh đã cấu kết với ma nhân, xem phản ứng của họ như thế nào?



………………………..



Đoàn Ngọc siết chặt cánh tay mình lại, khiến toàn bộ thân hình mềm mại của Tống Thanh Loan ngã rạp hẳn vào người hắn. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng áp vào lồng ngực Đoàn Ngọc, nghe rõ cả từng tiếng tim hắn đập thình thịch.



- Ngươi… có thể nhẹ nhàng với ta một chút được không?



Khuôn mặt Tống Thanh Loan càng thêm đỏ ửng, cắn môi nói nhỏ.



Khi nghe được giọng nói yêu kiều này, cánh tay rắn chắc của Đoàn Ngọc khẽ run lên, nhưng hắn lại siết càng thêm chặt. Việc ôm mỹ nữ trong lòng thế này thật quá kích thích.



Ở trong đầu Đoàn Ngọc, Hắc Phong hưng phấn la to:



- Giỏi! Thằng ranh con này tuy bề ngoài ngu si nhưng về việc tán gái lại giỏi lắm. Lão tử khi xưa cũng thế này, phải bá đạo, càng bá đạo thì càng khiến phụ nữ điêu đứng vì mình. Ta xem chừng con bé đanh đá này đã hồn xiêu phách lạc vì ngươi rồi đó!



- Im đi.



Đoàn Ngọc khẽ mỉm cười, trong lòng có chút vui sướng. Tuy vậy, hắn vẫn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Tống Thanh Loan, cứ ôm lấy cả thân thể nàng lướt nhanh trên từng bậc thang.



Cảm giác này thật tuyệt vời, lúc trước tuy hắn từng ôm Trần Tư Tư, một mỹ nhân cũng đẹp không thua kém Tống Thanh Loan, nhưng lúc đó lại không có cảm giác mỹ diệu như bây giờ.



Chỗ Đoàn Ngọc và Tống Thanh Loan đang đứng là bậc thang thứ một ngàn chín trăm. Vì tu vi của Đoàn Ngọc và Tống Thanh Loan rất cao, riêng Tống Thanh Loan đã làm quen với áp lực nơi bậc thang thứ hai ngàn năm trăm đã lâu, nên việc di chuyển quá nhanh không là ảnh hưởng gì tới bọn họ.



Dọc đường đi, Tống Thanh Loan luôn hỏi sát khí của Đoàn Ngọc giảm đi được vài phần rồi. Nhưng lần nào hắn cũng trả lời chỉ khoảng một phần mười. Tống Thanh Loan không hiểu vì sao lại tin răm rắp những lời hắn nói, tuy rằng sát khí trên người Đoàn Ngọc đã gần như biến mất hẳn, trả lại cho hắn một khí chất hiền hòa như trước kia.



Đến Hắc Phong cũng phái cảm thán:



- Khi con người ta bắt đầu nảy sinh tình cảm với nhau thì đều mù quáng như vậy đấy.




Nhưng cái gì đến rồi cũng phải đến.



Quãng thời gian đẹp đẽ ngắn ngủi của Đoàn Ngọc không kéo dài được lâu. Bậc thang thứ hai ngàn tám trăm cuối cùng đã hiện ra trước mặt hắn và Tống Thanh Loan.



Đoàn Ngọc phải buông Tống Thanh Loan ra, vì giờ phút này có một bóng người đang đứng trên cách cả hai chừng mười bậc thang.



Y chính là Tống Nghĩa.



Vẻ mặt Tống Nghĩa lạnh như băng, y im lặng đứng nhìn Đoàn Ngọc.



Tống Thanh Loan biết mọi chuyện bắt đầu không ổn, nên vội vã chạy tới bên cạnh Tống Nghĩa giải thích:



- Đại ca, đây là ân nhân của muội.



Tống Nghĩa vẫn bình tĩnh hỏi:



- Chuyện là thế nào?



Tống Thanh Loan đáp:



- Lưu Tĩnh của Vũ Hóa Môn chính là ma nhân giết người vô số dưới kia. Gã đã liên kết cùng với bọn Bạch Hữu Tài, Tuấn Khanh, Lâm Phi nhằm đối phó Thương Minh chúng ta. Ban nãy may mà có vị đây đi ngang qua trợ giúp, nếu không muội đã mất mạng từ lâu rồi.



- Tức là muội chỉ mới gặp hắn chưa đầy mấy canh giờ?



- Đúng vậy.



Tống Thanh Loan thật thà đáp. Nhưng đón tiếp nàng là một cái tát thật mạnh từ Tống Nghĩa, y hừ lạnh nói:



- Công tư phân minh. Đầu tiên là tư, ta không thể chịu đựng được khi biết em gái của ta dám cho phép một người lạ ôm mình.



Đoàn Ngọc kinh ngạc định bước lên cản trở nhưng lại thấy Tống Nghĩa xua tay:



- Ta chưa nói xong. Còn về công, ta cảm ơn ngươi đã cứu nó. Nếu thoát ra được khỏi bí cảnh này, Thương Minh chúng ta nhất định sẽ hậu tạ.



Nói đến đây, Tống Nghĩa ôm quyền cuối đầu tỏ ra rất biết ơn.



Thấy cảnh này, Hắc Phong chợt nói:



- Gã trẻ tuổi này, tâm cơ thật phi thường. Giận mà không động dung, vì đại sự mà có thể bỏ qua tiểu tiết. Thật sự là một nhân tài.



Đoàn Ngọc không đồng ý truyền âm:



- Ta thấy hắn thủ đoạn đúng hơn.



Hắc Phong cười đáp:



- Người tài giỏi chẳng ai không thủ đoạn. Như ngươi, nửa thủ đoạn nửa tình cảm, cộng lại thành ra ngu ngốc, cho nên đến giờ vẫn không ngừng bị người ức hiếp. Cũng may cho ngươi nay ta đã xuất quan rồi, sẽ dùng hết sức kèm cặp ngươi thành tài.



Đoàn Ngọc bĩu môi:



- Ngươi nói vậy ta không đồng ý. Nếu như không vì ta xử sự quá tình cảm, thì tu vi cũng không tăng lên một cái mau chóng như vậy. Thậm chí có thể vượt qua giới hạn của Phàm Thể để thực hiện áp súc chín lần. Như vậy chưa đủ xuất sắc hay sao?



Hắc Phong đáp:



- Áp súc chín lần? Đúng. Ngươi có thể tự mình áp súc được chín lần thuần linh lực thật không dễ dàng gì. Phóng mắt khắp cái Việt quốc nhỏ bé này, hiện tại trong giới trẻ, ngươi chính là người mạnh nhất trừ Vô Thập Tam ra rồi đó. Có điều, bọn thiên tài kia chỉ áp súc được tối đa mười lần nên đã đều đột phá cảnh giới Tiên Thiên, để ta xem tiếp theo ngươi quyết định thế nào. Là tiếp tục áp súc hay là nhanh chóng đột phá lên Tiên Thiên đuổi kịp bọn chúng?



Quả thật đây là vấn đề đau đầu nhất của Đoàn Ngọc hiện tại.



Lưu Tĩnh đã tiến lên Tiên Thiên. Tống Nghĩa, Hoàng Lỗ và cô gái che mặt thần bí kia có lẽ không lâu nữa cũng sẽ nối gót. Chỉ còn trơ trọi lại mình hắn cùng Vô Thập Tam vẫn đang là tu sĩ Thai Tức. Việc này thật vô cùng nguy hiểm.



Hắc Phong nói tiếp:



- Ta đã xem qua con đường võ đạo do tên đại ca Trương Cuồng của ngươi nghĩ ra. Thật sự mà nói, phương pháp này đều, đã và đang tồn tại, không hẳn Trương Cuồng là người phát minh ra.



- Vậy sao? Vậy nơi có cách tu luyện này là ở đâu?



Đoàn Ngọc nghe vậy lấy làm kinh ngạc, hỏi lại. Hắc Phong đáp:



- Ở một nơi rất xa gọi là thần giới. Mà thôi, những vấn đề này tạm thời ngươi không nên biết, ta cũng không muốn nói. Ngươi hãy quay lại đối phó với Tống Nghĩa kia đi.