Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 96: Tranh Cướp... Giờ Mới Bắt Đầu




Khi vừa nhìn thấy cô gái xinh đẹp đang nằm trên tay mình, trái tim Đoàn Ngọc như bị thắt chặt lại, làm hắn nghèn nghẹn không nói nên lời. Trong lòng hắn tuy có một cảm giác thân quen cùng triều mến khôn tả, nhưng cảm giác đó ngay lập tức bị một thứ vô hình chặn lại, khiến hắn không thể nhớ ra, cũng không thể bộc lộ một chút cảm xúc nào với nàng.



Cô gái đang nằm trên tay Đoàn Ngọc quả thực rất đẹp, trong số những cô gái mà Đoàn Ngọc từng gặp thì cô ta là người đẹp nhất. Cô gái này mặc một bộ váy màu trắng thanh khiết, trên đầu đeo một vòng hoa ngũ sắc, làn da cô cũng trắng như bạch ngọc, đôi mắt cô toát lên vẻ hiền từ hòa ái, bờ môi cô đỏ mọng như quả anh đào mới chín, khiến người ta thèm thuồng đến mức chỉ muốn cắn lên đôi môi này một cái.



Từ cô gái này, Hắc Phong cảm thấy một sự nguy hiểm khôn tả, tu vi của cô ta dường như còn vượt qua cả thời kỳ đỉnh cao của lão, vì vậy lão vội vàng thu nguyên thần lại, ẩn nấp ở sâu trong đầu của Đoàn Ngọc thật kỹ.



Thấy bộ dáng thất thần của Đoàn Ngọc, cô gái đưa cánh tay thon thả của mình lên, dùng bàn tay mềm mại vuốt nhẹ trên chiếc mặt nạ hình quỷ dạ xoa của Đoàn Ngọc, giọng như nỉ non:



- Sa Hoa, chàng có còn nhớ ta không?…



- Sa Hoa…



Ánh mắt Đoàn Ngọc xuất hiện vẻ mù mịt, lẩm bẩm:



- Cái tên này nghe thật quen, đó là tên của ta sao?



Cô gái xinh đẹp như thiên thần kia gật đầu, ngồi dậy, nhẹ nhàng luồn tay ra sau gỡ mặt nạ của Đoàn Ngọc ra, sau đó vuốt ve khuôn mặt của hắn:



- Chàng đã phải chịu khổ nhiều rồi, thiếp xin lỗi vì đã bất lực không giúp gì được cho chàng.



Đoàn Ngọc nhìn cô gái hỏi:



- Chúng ta có quen biết nhau sao?



Khi hỏi câu này, hắn thấy nước mắt cô gái chảy xuống, hai mi cong cong đẫm lệ, cô không trả lời mà ôm Đoàn Ngọc lại thật chặt:



- Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử… Chẳng lẽ, nhưng điều này bắt buộc phải xảy ra hay sao? Nếu như có thể quay lại mấy triệu năm trước, thiếp tình nguyện là người ra đi…



Từng câu từng chữ của cô gái như cứa vào trái tim Đoàn Ngọc, nhưng thẳm sâu trong tâm khảm của hắn vẫn có một thứ gì đó mông lung vô hình ngăn không cho hắn nhớ ra, thứ này như quyền uy của ông trời, như thiên đạo pháp tắc, càng không cho hắn có thể nảy sinh bất kỳ một thứ tình cảm gì với cô gái trước mặt.



Đoàn Ngọc gạt cô gái ra nói:



- Chắc bà bà nhận nhầm vãn bối với ai đó rồi. Vãn bối năm nay tuổi còn chưa tới ba mươi, đâu thể nào sống đến mấy triệu năm như bà bà.



Mấy chữ bà bà này Đoàn Ngọc nói rất tự nhiên, không có chút nào gượng ép. Hắn tiếp:



- Bà bà nên tự tôn trọng mình một chút, vãn bối cũng đã có ý chung nhân rồi.



Cô gái kia mỉm cười nói:





- Ai? Con bé Tống Thanh Loan kia à? Hừm, nếu không phải vì chàng mất đi trí nhớ, người có được lòng chàng chưa hẳn đã là cô ta.



Cô gái đứng thẳng dậy, mái tóc đen bồng bềnh trong gió, vòng hoa ngũ sắc đang đeo trên đầu cũng như rực sáng, điềm tĩnh nói:



- Yêu Linh Thánh Tông là một môn phái do thiếp cố tình tạo ra ở Nhân Giới, người trước mặt mà chàng đang thấy cũng chỉ là một tia ý niệm của thiếp. Bí cảnh chủ yếu dùng để đánh thức ký ức của chàng. Một lần nữa thiếp nhắc lại, thiếp sẽ không từ bỏ bất kỳ một cơ hội nào để chàng nhớ ra mọi việc.



Dứt lời, thân hình cô gái bỗng tan biến thành muôn vạn vì sao sau đó bay thẳng lên trời.



Cùng lúc, bí cảnh lại biến đổi lần nữa. Đoàn Ngọc tức giận quát lớn:



- Con bà nó, ông đây thề không nhắm mắt lại nữa, để xem ngươi định chuyển ông đây đi đâu!




……………………………………



Khi thấy Bạch Vô Thiên hộc máu làm bẩn cọng lông vũ màu trắng của mình, An Cát tức giận nói:



- Chủ nhân, tại sao người lại làm vậy? Đây là cọng lông mà nữ thần xinh đẹp cho ta, ngài làm vậy là đang xem thường ta.



Nhưng Bạch Vô Thiên vẫn không trả lời, đôi mắt lạnh lùng của hắn chợt lóe sáng, cùng lúc tu vi của hắn cũng rung chuyển dữ dội, từ Thai Tức áp súc mười ba lần dường như muốn đột phá thẳng tới một cảnh giới mà cả truyền thuyết cũng chưa từng có.



An Cát vẫn la hét:



- Chủ nhân, người đừng khinh thường ta như vậy, ta sẽ đánh người đó!



Sau cùng, An Cát đã hết kiên nhẫn, gã dùng thân hình đồ sộ của mình lao nhanh về phía Bạch Vô Thiên, tung một quyền như trời giáng về phía hắn. Chỉ thấy Bạch Vô Thiên vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, sự lạnh lùng của hắn làm cho tuyết trên trời rơi xuống mỗi lúc một nhiều, thiên địa nguyên khí cuồn cuộn tràn về, sau đó xông thẳng vào từng lỗ chân lông trên người hắn.



Tu vi của Bạch Vô Thiên không ngờ lại từ Thai Tức mười ba lần vọt lên mười ba lần đỉnh phong, lung lay như muốn đột phá lên tầng mười bốn. Nếu hắn có thể làm được điều này thì sẽ trở thành khoáng cổ kỳ nhân, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả (trước không ai bằng, về sau cũng không).



Quyền của An Cát vừa đánh tới người Bạch Vô Thiên thì đã bị linh lực bảo hộ xung quanh cơ thể hắn phản chấn bật ra trở lại, khiến An Cát loạng choạng lui ra sau, phải mất đến mấy bước mới lấy lại được thăng bằng. Tuy vậy, An Cát gần như nổi điên, lại lao tới tấn công Bạch Vô Thiên. Chợt An Cát nghe thấy một tiếng nữ nhi vang lên trong gió:



- Mau dừng tay, các người làm gì vậy?



Mặt mày Tống Thanh Loan tái nhợt vì lạnh, bờ môi tím ngắt, run rẩy khoác chiếc áo trắng của Bạch Vô Thiên đi tới nói:



- Sao hai người lại đánh nhau loạn xạ lên thế này? Còn ngươi nữa, tại sao ngươi cứ cởi áo của mình ra đắp cho ta vậy?



An Cát khóc rống:




- Chủ nhân dám làm bẩn cọng lông vũ màu trắng mà nữ thần cho ta!



Bạch Vô Thiên nội liễm chân khí trở lại, không nói không rằng. Tống Thanh Loan bước tới chỗ hắn, trả chiếc áo trên người cho Bạch Vô Thiên, sau đó cầm lấy cọng lông vũ đỏ thẫm mà hắn đang cầm trên tay..



Tống Thanh Loan cúi người xuống, tay cầm cọng lông vũ vùi sâu vào lớp băng tuyết dưới đất, tiếp theo rút ra trở lại. Lúc này cọng lông vũ đã trở nên trắng tinh, đâu còn bất kỳ vết nhơ nào nữa?



- Trên đời nay không có gì là không thể gột rửa. Cọng lông này đã bị máu làm bẩn, thì hãy để thứ tinh khiết như tuyết làm nó trắng trẻo trở lại.



Khi nghe thấy câu nói này, Bạch Vô Thiên hơi ngẩn người ra, cuối cùng thở dài một tiếng:



- Đúng vậy. Tại sao ta cứ phải thương tâm vì một người không đáng cơ chứ? Tất cả đã trở về khởi điểm, ta cũng nên quên hết mọi chuyện mà sống lại một cuộc đời khác.



Sau khi trao lại cọng lông vũ cho gã khổng lồ An Cát, Tống Thanh Loan chống nạnh nói với Bạch Vô Thiên:



- Này tên mặt lạnh, ngươi đã nghĩ ra cách giúp chúng ta thoát khỏi ảo cảnh này chưa? Việc này ắt hẳn là có liên quan tới chữ Tiếu trên chiếc hộp kia.



Bỗng Tống Thanh Loan đưa tay sờ lên khuôn mặt của Bạch Vô Thiên khiến gã sửng sờ:



- Thật ra muốn cười cũng không khó lắm đâu, chỉ cần ngươi nguyện ý thôi mà…



Hai đầu ngón tay cái của Tống Thanh Loan đặt ngay mép miệng Bạch Vô Thiên, sau đó khẽ kéo cho nó nhếch lên. Bây giờ nhìn Bạch Vô Thiên giống hệt như đang cười! Có điều, vẻ mặt của hắn vẫn còn có chút gượng gạo.



- Nhìn người xem, chẳng giống y tí nào!




Tống Thanh Loan chán nản buông tay ra. Bạch Vô Thiên hỏi:



- Y là ai?



- Là một người rất hay cười. Dường như bao giờ ta cũng thấy y cười.



- Y tên gì? Y có quan hệ gì với cô?



Đây là lần đầu tiên Bạch Vô Thiên truy hỏi, Tống Thanh Loan tuy thấy lạ nhưng vẫn trả lời:



- Y họ Lâm tên Tam, là một người bạn… “thân” của ta, cũng không rõ y xuất thân từ đâu. Nói chung y không đáng ghét như ngươi, hừm, đồ mặt lạnh.



Nghe Tống Thanh Loan nói đến đây, lần đầu tiên Bạch Vô Thiên cảm thấy mình nên cười nhiều hơn một chút. Khóe miệng hắn hơi run rẩy, nhưng cuối cùng đã nhếch lên, nở một nụ cười thật tươi.




Khi đã làm được, Bạch Vô Thiên thở ra một hơi, thầm nghĩ cười cũng không phải chuyện gì khó khăn lắm.



Tống Thanh Loan tròn xoe mắt nhìn Bạch Vô Thiên nói:



- Cha, trông ngươi cười lên trông thật đẹp trai đó nha!



Bạch Vô Thiên lại cười.



Cùng lúc gió lạnh ngừng thổi, hóa thành từng cơn gió ấm áp dịu dàng mơn man lên thân thể mọi người, khiến ai nấy đều cảm thấy dễ chịu.



Tuyết trắng cũng tan đi, để lộ những gốc cây đầy sức sống bao lâu nay vẫn bị chôn vùi. Từng đóa hoa vàng tươi đỏ thắm cũng mọc lên đầy khắp mặt đất. Giờ cả Băng Vực như biến thành một vườn hoa đầy xuân sắc.



Người ta thường nói: “Một nụ cười làm tan băng giá”. Điều này không phải quá đúng hay sao?



Cười nhiều hơn một chút, quên đi đau thương, đây có lẽ cũng chính là thông điệp mà nữ thần xinh đẹp muốn truyền đến Bạch Vô Thiên.



Cọng lông vũ màu trắng trên tay An Cát đột ngột bay vụt khỏi tầm tay của gã, mặc dù An Cát cố gắng đuổi theo nhưng vẫn không thể nào chộp lại được, cọng lông vũ cứ như vậy mà theo gió bay xa, rồi biến mất trong trời đất bao la rộng lớn…



……………………………



Đoàn Ngọc không nhắm mắt. Vì thế đôi mắt của hắn bị cát bụi lùa vào khiến nước mắt chảy ra giàn giụa. Tuy vậy hắn vẫn thành công tránh khỏi cái số phận phải “nhắm mắt”.



Ảo cảnh lại thay đổi một lần nữa, nhưng lần này hắn không cô độc. Xung quanh hắn còn có một đống người thân quen.



Đám cô gái họ Liễu và người Âm Ma Điện.



Vương Thiền và Tần Tiên Nhân của Tinh Đạo Tông.



Vô Thập Tam, Tống Nghĩa cũng xuất hiện ở đây.



Và trên hết, ở cách đó không Đoàn Ngọc dường như còn thấy được bóng dáng của hai người Tống Thanh Loan và Bạch Vô Thiên.



Cả đám bọn Đoàn Ngọc đang vây xung quanh một hồ nước tròn có bán kính tầm mười mấy mét. Giữa hồ nước là một cột trụ cao khoảng hai mét, trên cột trụ này có khắc hình bảy con rồng đang phun nước ra xung quanh hồ. Có một điều khiến cặp mắt tất cả những người ở đây đều trở nên nóng bỏng chính là linh khí tỏa ra từ những dòng nước này. Chúng vô cùng nồng đậm, chẳng khác gì Sinh Mệnh Nguyên Tuyền mà Đoàn Ngọc gặp được trong hang động lần trước cả.



Khi thấy hồ nước này xuất hiện trước mặt mình, Đoàn Ngọc liền hiểu rằng màn tranh cướp hấp dẫn nhất tại bí cảnh… đến giờ mới thực sự bắt đầu.