Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 99: Bàn Tay Từ Trong Vòng Xoáy Đen




Thời gian: 19h37

Phía sau lưng Vương Thiền, Đoàn Ngọc đang loạng choạng suýt té. Vừa rồi hắn chính là thí nghiệm Huyễn Ảnh Đại Pháp, bây giờ đã nắm được sơ bộ, hiểu được cách vận hành của môn công pháp này. Hắn hoàn toàn không ngờ tới trong lúc vô tình đã dùng Huyễn Ảnh Đại Pháp dung nhập với “cái bóng” của Vương Thiền, trong lòng thầm nghĩ nếu dùng môn công pháp này mà đi đánh lén thì không còn gì tuyệt bằng. Thấy Vương Thiền nhìn mình sợ hãi, Đoàn Ngọc đưa tay vịn vai gã, cười nói:

- Có gì phải xin lỗi hả huynh đệ? Cứ đưa túi trữ vật cho ta là xong chuyện thôi!

“Khốn khiếp, đúng là ăn cướp một cách trắng trợn mà!”. Trong lòng Vương Thiền chửi thầm, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra tươi cười, đưa tay vào ngực mò mò, sau đó lấy một cái túi trữ vật ra đưa cho Đoàn Ngọc:

- Lâm đại ca, được làm quen với huynh đúng là phúc phận mười đời của tiểu đệ!

Khi nói câu này, vẻ mặt Vương Thiền mếu máo như muốn khóc.

- Người nói câu này phải là ta nói mới đúng, về sau chúng ta sẽ còn gặp lại nhiều.

Đoàn Ngọc vỗ vai Vương Thiền cười ha hả, bất giác nhớ lại lúc trước từng bị gã ta nâng lên như nâng một con gà. Bây giờ tình thế lại đảo ngược, một cái đập tay của mình thôi cũng có thể khiến Vương Thiền thịt nát xương tan, đúng là nhân quả tuần hoàn mà.

Nhận túi trữ vật xong Đoàn Ngọc quay lưng phóng lên không trung, để lại Vương Thiền đang đứng nghiến răng nghiến lợi dưới đất. Gã xoa xoa bả vai, chửi thầm:

- Khốn khiếp, may mà ông đây dự trự sẵn chín mười cái túi trữ vật, mỗi lần gặp địch thủ quá mạnh thì đều sẽ xuất ra đưa cho hắn một cái, nếu không chắc là tổn thất nặng nề rồi.

Trên không trung, Đoàn Ngọc bay lên đứng đối diện với Vô Thập Tam, còn ở dưới đất chính là Bạch Vô Thiên vừa trúng phải một đòn cực nặng của tên sát tinh kia.

Việc Bạch Vô Thiên chỉ là tu sĩ Phàm Thể, nhưng lại tiến hành được lần áp súc thứ mười ba khiến Đoàn Ngọc vô cùng khâm phục. Bởi vì bản thân cũng là tu sĩ Phàm Thể, nên Đoàn Ngọc hiểu rất rõ độ khó khăn của việc “nghịch thiên” này.

Đoàn Ngọc nhìn Bạch Vô Thiên với ánh mắt đồng cảm, nói:

- Ta hiểu ngươi!

Nhưng nào ngờ Bạch Vô Thiên chỉ hừ lạnh:

- Hiểu? Ta không cần bất kỳ ai hiểu. Muốn thì cứ tiếp tục chiến!

Dứt lời, Bạch Vô Thiên tung mình lên không, ngón trỏ hai tay lần lượt tấn công Đoàn Ngọc và Vô Thập Tam, khiến cả hai phải cẩn thận chống đỡ.

- Không biết tự lượng sức!

Vô Thập Tam xoay người, dùng thanh kiếm rỉ sét của mình quét ngang một đường về phía Bạch Vô Thiên. Một kiếm này vẫn như cũ xé tan “chỉ khí” của Bạch Vô Thiên, chém thẳng xuống người gã.

Bạch Vô Thiên xoay pháp bảo hình khiên lại chống đỡ, nhưng nào ngờ Vô Thập Tam mượn cơ hội này áp sát gã, khi Bạch Vô Thiên phát hiện ra thì mũi kiếm của Vô Thập Tam đã đâm tới ngay trước ngực.

Nhưng Bạch Vô Thiên vẫn rất bình tĩnh, giống như mọi việc như đã được gã tính toán từ trước. Gã xoa lên Khu Thú Quyển đang đặt trên cổ tay. Lập tức một đạo ánh sáng màu nâu phóng ra, càng lúc càng lớn dần rồi hình thành một nắm đấm khổng lồ đánh bay Vô Thập Tam về phía sau!

Gã khổng lồ An Cát xuất hiện.

Gã như một tòa nhà mười tầng đứng sừng sững trước mặt Bạch Vô Thiên. Con mắt độc nhất trên trán gã toát ra vẻ hung tàn man dại, dường như đang ám chỉ cho mọi người hiểu rằng muốn làm tổn thương Bạch Vô Thiên thì trước nhất phải bước qua xác gã.

Vô Thập Tam bị một quyền bất ngờ của An Cát đánh văng về phía sau mười mấy trượng, khóe miệng rỉ máu. Y âm trầm nói:

- Sức mạnh thật bá đạo, không ngờ ngươi lại có khả năng tìm ra một sủng vật mạnh đến cỡ này.

Bạch Vô Thiên đáp:

- Hắn không phải sủng vật, hắn là bằng hữu của ta! Núp vào trong Khu Thú Quyển chẳng qua là….

- Là do ta tự nguyện!

Khi nghe thấy Bạch Vô Thiên gọi mình là “bằng hữu”, An Cát lập tức xúc động ngắt lời gã. Trong đầu óc đơn giản của gã thì “bằng hữu” là một thứ gì đó quá mờ mịt và cao xa. Nhưng vì thứ mờ mịt này, An Cát chấp nhận hy sinh tất cả.

Vô Thập Tam cười nhạt, đứng dậy lau đi vệt máu trên khóe miệng:

- Được, nếu đã vậy thì ta cũng sẽ xuất ra Hắc Xà.

Tay Vô Thập Tam cũng đưa lên vuốt ve Khu Thú Quyển, ngay lập tức một đạo ánh sáng màu đen cũng vụt ra, hóa thành hình một con mãng xà khổng lồ dài mấy chục trượng chẳng thua kém gì An Cát. Con rắn đen cuộn người lại rồi ngóc đầu lên thè lưỡi về phía An Cát, như muốn khiêu khích gã khổng lồ này giao đấu với mình.

Thấy cảnh tượng trên, Đoàn Ngọc sợ đến toát mồ hôi. Hai gã thiên tài kia không ngờ trang bị đầy đủ từ đầu đến chân, trong khi bản thân hắn lại chẳng có gì cả. Nhưng không ngờ đúng trong khi Đoàn Ngọc đang than vãn, thì Khu Thú Quyển trên tay hắn cũng bỗng run lên! Tiếp theo một đạo ánh sáng màu đỏ bắn ra, hóa thành hình con khỉ nhỏ Tiểu Hồng.

Con khỉ đỏ bấy giờ đã khỏi hẳn vết thương trên mình. Hơn nữa, Tiểu Hồng dường như có khả năng đặc biệt, mỗi lần nó xuất hay nhập vào Khu Thú Quyển đều là tự theo ý muốn, chứ Đoàn ngọc đều không thể bắt buộc nó được. Tiểu Hồng quay lại nhìn Đoàn Ngọc với ánh mắt đầy tình cảm, rồi khua tay múa chân loạn xạ, liên tục chỉ tay về phía An Cát và Hắc Xà.

- Chà! Trên người con khỉ này mang khí tức thời viễn cổ, sau lưng còn có một đồ án phong ấn sức mạnh lại, xem ra lai lịch của nó không hề đơn giản.

Nghe Hắc Phong nói, Đoàn Ngọc đáp:

- Con khỉ này dụ ta vào bí cảnh, chắc chắn có liên quan với quỷ bà bà kia. Tuy vậy nó đối với ta rất tốt, chắc giữ lại bên mình cũng không sao.

- Hừm. Còn giả vờ, ta cảm nhận được ngươi rất quý mến con khỉ đỏ này, thậm chí từ lâu đã xem nó là người thân của mình rồi. Ngươi đấy, tính tình vẫn không cách nào thay đổi được.

Hắc Phong khẽ trách, sau đó tiếp:

- Bây giờ ta sẽ tạm thời giải khai tầng phong ấn thứ nhất của con khỉ đỏ, để nó đối phó với tên khổng lồ và con hắc xà.

- Đành vậy. Cứ để nó giao chiến với hai quái vật kia. Còn về phần nó có thân thế gì, sẽ gây bất lợi gì cho ta thì đừng quan tâm. Trước mắt có ngươi ở bên cạnh, ta tin tưởng sẽ không có chuyện gì mà ngươi không giải quyết được.

Đoàn Ngọc vừa nói xong. Từ mi tâm hắn liền bắn ra một luồng ánh sáng màu đen ghim vào sau lưng Tiểu Hồng. Lập tức Tiểu Hồng rú lên từng tiếng khủng khiếp. Đồng thời, thân hình nhỏ bé của nó cũng liên tục run lên, cơ bắp toàn thân chợt phình ra như quả bong bóng, chiều cao cũng tăng lên một cách chóng mặt.

An Cát và con hắc xà đang phùng mang trợn má nhìn nhau thì đột nhiên phát hiện bên cạnh mình có thứ gì đó đang to dần lên. Quay lưng lại liền thấy ngay Tiểu Hồng đã hóa thành một con cự viên cao chẳng thua gì mình. Từ thân thể cả ba đều tỏa ra những hơi thở hoang tàn và man dại. Chúng đối mặt nhìn nhau gầm gừ liền tục, chỉ chực chờ chủ nhân phát ra hiệu lệnh là sẽ xông vào cắn xé đối phương ngay.

Vô Thập Tam cười lớn:

- Hóa ra ai cũng có lá bài riêng của mình. Đã vậy cứ để ba linh thú tranh hùng, còn ba chúng ta sẽ phân ra ai là đệ nhất trong cảnh giới Thai Tức!

Bạch Vô Thiên gằn giọng:

- Ta đã nói An Cát là bằng hữu của ta! Ngươi dám khinh thường An Cát thì ta phải liều mạng với ngươi!

Bạch Vô Thiên tức giận xông về phía Vô Thập Tam. Đoàn Ngọc cũng nhanh chóng chen vào tạo nên thế chân vạc.

Còn An Cát, Tiểu Hồng và con Hắc Xà thì bắt đầu quấn lấy nhau theo phương pháp cận chiến của loài thú.

An Cát rú lên một tiếng khủng khiếp, tung một quyền về phía Tiểu Hồng. Sau khi Tiểu Hồng tiếp một quyền này thì lại quay sang chộp lấy mình con Hắc Xà hòng cắn xé nó. Tất cả những lối tấn công bạo lực nhất chỉ có ở thời nguyên thủy được lôi ra sử dụng toàn bộ. Chỉ trong chớp mắt, máu me đã tràn ngập khắp bí cảnh. Nhưng ba con thú này giống như có sinh lực dồi dào vô tận, bất kỳ vất thương nào cũng không thể làm chúng gục xuống, kể cả bây giở mạn sườn An Cát đã bị Tiểu Hồng cắn một miếng thật sâu, lòi cả xương trắng hếu ra ngoài. Còn Tiểu Hồng thì bị con Hắc Xà ngoạm một miếng ngay bàn tay, làm bàn tay Tiểu Hồng trở nên đen thui, có vẻ đã trúng độc không hề nhẹ.

Ba gã chủ nhân ác chiến cũng thảm liệt không kém.

Sau khi Vô Thập Tam thi triển ra Sát Lục Quyết thì linh lực như được tăng lên gấp đôi, khiến kiếm của y đòn sau đều mạnh hơn đòn trước, hơn nữa cứ liên miên không dứt như sóng dữ cuồn cuộn khiến hai người còn lại khó khăn lắm mới đối phó được.

Còn Bạch Vô Thiên bắt đầu sử dụng một bộ chỉ pháp khác cũng nằm trong Hạo Nhiên Chỉ. Bộ chỉ pháp này không rõ tên gì, nhưng mỗi lần xuất ra đều khiến cho tiết trời ở bí cảnh thay đổi trong một phạm vi nhỏ hẹp, nói chung khá lợi hại. Lúc này đây, Bạch Vô Thiên đang xuất ra chiêu “Cốc Vũ” trong bộ chỉ pháp vô danh trên. Chiêu này biến những đạo “chỉ khí” của Bạch Vô Thiên hóa thành một cơn mưa rào lướt nhẹ qua bầu trời, rơi xuống thân thể của Vô Thập Tam và Đoàn Ngọc. Tuy nhìn thì rất đẹp, rất nhu hòa giống một cơn mưa rào báo hiệu mùa xuân, nhưng độ nguy hiểm của nó lại tỷ lệ thuận với sự nhu hòa đẹp đẽ này.

Đoàn Ngọc phải dùng Thiên Địa Vô Cực Kiếm mới hóa giải được một chiêu Cốc Vũ kia. Tiếp theo, hắn sử dụng Huyễn Ảnh Đại Pháp, dung nhập với cái bóng phía sau lưng Vô Thập Tam, bất ngờ xuất hiện đánh lén y.

Vô Thập Tam đã sớm đề phòng nên nhanh chóng né được. Y khó chịu quát lớn:

- Đây là công pháp gì mà sao lại bỉ ổi đến vậy? Đánh lén người khác bộ không biết nhục sao?

Đoàn Ngọc hừ lạnh:

- Tên “Vô sỉ” nhà ngươi mà cũng dám phê phán ta!

Bạch Vô Thiên nói:

- Đánh kiểu nào cũng là đánh. Người còn đứng vững sau trận chiến mới là người thắng cuộc.

Đoàn Ngọc cười lớn:

- Ha ha, vẫn là Bạch huynh nói có lý, chúng ta chiến tiếp thôi. Ta bắt đầu xuất ra “mạn kiếm” đây, các ngươi chịu thua đi!

Dứt lời, Đoàn Ngọc liên tục dùng Huyễn Ảnh Đại Pháp xuất hiện sau lưng Vô Thập Tam và Bạch Vô Thiên, có điều không đánh mà chỉ hư hư thực thực, cốt ý khiến cả hai không đoán được là hắn sẽ tấn công chỗ nào.

Bạch Vô Thiên đưa ngón tay trỏ lên xuất ra một chiêu “Hạ Chí”. Chiêu thức này vừa được đánh ra, lập tức khiến cho không khí trở nên oi bức vô cùng. Từng đạo chỉ khí từ tay Bạch Vô Thiên bắn ra cũng hóa thành những đạo ánh sáng vàng rực bay loạn xạ trong không trung. Có điều những thứ này với Đoàn Ngọc vô dụng.

Đoàn Ngọc đột ngột xuất hiện sau lưng Bạch Vô Thiên, Lưu Tinh Kiếm chém xuống một “mạn kiếm”, kiếm này tuy nhìn thì chậm nhưng lại chém trúng ngay bả vai của Bạch Vô Thiên, khiến gã ngã rơi xuống rơi đất, máu dính đầy áo trắng.

- Đừng Lâm Tam, thủ hạ lưu tình…

Thấy Bạch Vô Thiên bị Đoàn Ngọc chém một kiếm, Tống Thanh Loan vội hô to.

Nhưng Bạch Vô Thiên vì thế càng tức giận, gã nhún gót chân bay trở lại không trung, tay phải xuất ra Hạ Chí, tay trái xuất ra Lập Đông, một nóng một lạnh khiến không khí thay đổi một cách quái dị. Vô Thập Tam cũng biết Đoàn Ngọc lợi hại, nên bắt đầu cùng Bạch Vô Thiên vây công hắn.

- Ha ha, cứ đến hết đây, ông đây tiếp hết!

Đoàn Ngọc cười lớn. Việc vây công vô dụng với hắn. Bởi vì hắn chỉ cần dùng Huyễn Ảnh Đại Pháp là đã có thể xuất hiện sau lưng đối phương, thì làm gì có ai “vây” được hắn. Cứ như vậy mà Đoàn Ngọc đã đứng ở thế bất bại, không ngừng dùng kiếm pháp “mạn” của mình chém bị thương Vô Thập Tam và Bạch Vô Thiên.

Máu của hai kẻ kia đã nhuộm đỏ áo, nhưng Đoàn Ngọc thì vẫn chưa. Cho nên bây giờ, hắn… chính là người mạnh nhất!

Hắc Phong vội nói thầm trong đầu Đoàn Ngọc:

- Còn chờ gì nữa? Mau lợi dụng cơ hội này giết một trong hai tên đi, để tránh về sau chúng trở thành cường địch của ngươi!

Đoàn Ngọc nhanh chóng làm theo. Hắn như quỷ mị xuất hiện phía sau lưng Bạch Vô Thiên, định dùng một kiếm kết liễu gã bất chấp ánh mắt ngăn cản của Tống Thanh Loan.

Lưỡi kiếm Lưu Tinh sắc bén đã chuẩn bị cắt ngang qua cổ Bạch Vô Thiên, đem cuộc đời của thiên tài này chém đứt lại đôi.

Nhưng đúng lúc này, không gian xung quanh Bạch Vô Thiên bỗng nhiên vỡ nát thành từng mảnh vun. Một hố sâu đen ngòm xuất hiện sau lưng Bạch Vô Thiên. Một bàn tay khổng lồ từ trong hố đen ấy thò ra, ấn một cái về phía Đoàn Ngọc.