Dinh Thự Rubik

Quyển 1 - Chương 15: Quyển 1 - Chương 15




Quán rượu Nhị Lượng gần sông.

Tôi chọn bàn trên sân thượng như thỏa thuận, sức khỏe Tàng Sơn vẫn chưa ổn lắm, nhưng tâm trạng anh rõ ràng đã tốt hơn mấy ngày trước rất nhiều, trên môi còn nở nụ cười, gọi một hủ Nữ nhi hồng.

Tôi không có tâm trạng ăn uống, chỉ biết chờ đợi hành động của Cố Vân và nhân viên công ty công nghệ mới, từ hồi hộp đến lo lắng, nhưng tôi chẳng nhận được gì.

Tàng Sơn đưa cho tôi một cốc sứ.

Tôi vẫn đắm chìm trong suy nghĩ riêng của mình, ngửa đầu uống cạn mà không cần suy nghĩ.

Trong tích tắc, vị cay từ dạ dày trào lên cổ họng.

Tôi muốn nôn ra, nhưng miệng đã bị Tàng Sơn che lại. Anh nhìn tôi, nói: "Đừng nhổ ra, rượu giao bôi mà."

Giao bôi với em gái à!

Tôi trừng mắt nhìn anh, định mắng, lại phát hiện nụ cười trong đôi mắt đen nhánh ấy khác hẳn nụ cười ngày trước, như hạnh phúc, như mơ màng.

Anh không nói đùa, anh thật sự muốn kết hôn.

Phát hiện này khiến tôi dựng tóc gáy.

"Công chúa." Anh thấp giọng gọi như cầu xin, "Uống đi."

Không sao.

Dù gì thì anh cũng sắp biến thành con nhện chết rồi.

Tôi nuốt rượu xuống.



Tàng Sơn vui hơn, dịu dàng nhìn tôi: "Sau này phải gọi em là vị hôn thê rồi."

Tôi không nhịn được mà phủ ra.

Địa chỉ thứ hai là khu rừng trúc phía tây thị trấn.

Rừng trúc này hình như cũng là một danh lam thắng cảnh, tên Tinh Hải, nghe nói mùa hè có rất nhiều đom đóm.

Tàng Sơn đứng trước tấm bia đá, cẩn thận đọc ghi chép trên đó.

Tôi cũng nghiêng người nhìn, bia đá nói rằng nếu một cặp đôi cõng nhau đi xuyên qua rừng trúc và biển sao, cả hai sẽ gắn bó mãi mãi, không bao giờ xa rời.

"Đúng là lừa đảo." Tôi chế nhạo.

"Anh cõng em nhé." Tàng Sơn nóng lòng muốn thử.

Tôi:?

Dù tự nhủ đây chỉ là một kiểu quảng cáo, nhưng Tàng Sơn cứ nhìn tôi, đôi mắt đen nhánh ấy như vực sâu, nụ cười như gợn sóng vàng trôi nổi giữa sông, tình yêu lan tỏa có thể nhấn chìm bất cứ ai, kể cả tôi.

Nuốt lời từ chối vào, tôi hằn học nói: "Được thôi, nhưng phải nói trước, cân nặng của em không phải thứ anh có thể gánh nổi đâu."

Tàng Sơn đã khom người.

Tôi lúng túng nhìn xung quanh.

Dù hồi nhỏ tôi thật sự ghen tị với những đứa trẻ có thể chơi đùa trên lưng bố mẹ, nhưng tới tận hơn hai mươi tuổi, tôi mới được ai đó cõng trên lưng.



Điều này hình như đúng là chuyện các cặp đôi thường làm.

Khi nằm trên lưng Tàng Sơn, tôi có thể cảm nhận rõ hơi thở của anh rất nặng nề.

"Đừng cố nữa." Tôi nói.

Tàng Sơn đứng thẳng dậy, cõng tôi đi từng bước về phía trước.

Trọng tâm cơ thể thay đổi, tôi vội vòng tay ôm lấy cổ anh.

100 mét...

300 mét...

800 mét...

"Anh ổn không vậy?"

Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán Tàng Sơn, anh vẫn giữ vững nhịp thở, không trả lời.

"Thể lực tốt đấy."

Tàng Sơn không nói gì.

Tôi im lặng, tình cờ nhìn vành tai của anh, theo bản năng chạm vào.

Hai tay Tàng Sơn buông lỏng khiến tôi suýt tưởng mình sẽ ngã, may mà anh phản ứng nhanh, vội đỡ lấy mông tôi, kéo tôi lại.

Trầm mặc thật lâu sau, anh trịnh trọng nói: "Đừng làm thế bên ngoài, ảnh hưởng không tốt."