Điểm đến cuối cùng của chúng tôi là một ngôi biệt thự màu trắng.
"Có vẻ bây giờ anh đang rất giàu nhỉ!" Tôi ghen tị.
"Cung Trúc." Anh bỏ vali xuống, khom người bế tôi lên.
Tôi đột nhiên mất trọng tâm, lập tức ôm lấy anh, nghe tiếng cười rung động trong lồng ngực.
Cười đủ rồi, anh từ tốn nói: "Đây sẽ là nhà của chúng ta trong tương lai."
Nhìn anh cười, tôi thầm nghĩ chắc anh quên đi quá khứ.
Chúng tôi sống ở đây bốn năm.
Dù có soi mói đến mức nào, tôi vẫn phải thừa nhận anh đối xử với tôi vô cùng tốt, hầu như chưa từng từ chối yêu cầu của tôi, thậm chí luôn duy trì hình tượng người anh xuất sắc và hoàn hảo.
Ngoại trừ việc không cho tôi ở ký túc xá của trường.
"Anh có thể đưa đón em đi học mỗi ngày mà." Anh xoa đầu tôi, ánh mắt tràn ngập tình cảm khiến tôi không khỏi tưởng tượng anh như bạn trai mình.
"Tại sao chứ?"
"Anh chỉ muốn gặp lại em sau một ngày làm việc vất vả thôi."
Điều này khiến tôi càng muốn tìm hiểu anh, thế nên tôi đã đồng ý.
Hôm sau, anh yêu cầu tài xế đổi chiếc xe nhiều chỗ ngồi hơn.
Vì vậy từ cấp ba đến đại học, ban ngày tôi đến trường, tối về biệt thự ngủ. Thỉnh thoảng anh bận rộn về muộn nhưng lần nào cũng gọi điện nhắc tôi hâm sữa trong tủ lạnh, phải uống trước khi ngủ.
Năm lớp 12, vì áp lực học tập quá lớn, tôi đọc sách là thấy đau đầu nên anh đã đầu tắt mặt tối kèm thêm cho tôi.
Để nắm kiến thức cơ bản, anh xem kỹ các bài kiểm tra của tôi, sau đó cho tôi các bài tập tương tự, hướng dẫn và sửa chữa nhiều lần.
Có điều với kẻ đa nghi, anh càng tốt càng khiến tôi muốn xé bỏ lớp mặt nạ và nhìn thấu cảm xúc thật của anh.
Sau những cơn ác mộng, tôi thường cáu kỉnh thức dậy, đập nát đồ trong biệt thự, làm mọi thứ trở nên lộn xộn.
Nhưng anh chưa bao giờ tức giận, chỉ nhẹ nhàng yêu cầu quản gia dọn dẹp đống đổ nát, khôi phục dáng vẻ như lúc đầu.
Nếu tôi không ngủ được, anh sẽ ngồi bên giường kể chuyện cổ tích cho tôi nghe.
Khi buồn ngủ, tôi thường thấy dáng vẻ đặc biệt dịu dàng của anh dưới ánh đèn vàng mờ mờ.
Tôi không khỏi tự hỏi liệu anh có nhớ chân tướng vụ té ngã xuống nước kia không.
Nhưng ít nhất bây giờ tôi không muốn phá hỏng mọi thứ.
Còn chuyện của quá khứ, cứ giấu nó đi.
Chúng tôi sống cùng và dành nhiều thời gian cho nhau, nhưng tôi cứ có cảm giác chúng tôi không giống anh em bình thường.
Dù vẻ ngoài anh tra lạnh lùng, nói đúng hơn là lãnh đạm, nhưng với tôi anh lại luôn dịu dàng, thậm chí là thuận theo mọi việc.
Thế nên tôi không ý thức được người như bị vạch trần bộ mặt thật sẽ đáng sợ thế nào.
Lần đầu tiên anh trai hiền lành và hoàn hảo của tôi mất kiểm soát là vì tôi đánh người ta.
Có một cậu bạn tên Lý Hữu thường xuyên theo dõi Tiểu Hạ - bạn cùng bàn của tôi mỗi khi tan học, tôi cảnh cáo cậu ta mấy lần, cậu ta vẫn không bỏ cuộc, thậm chí trắng trợn nói lời lẽ dâm ô với Tiểu Hạ.
Vì thế có một đêm, tôi tìm cớ đuổi tài xế đưa đón mình đi, thay quần áo của Tiểu Hạ, đợi Lý Hữu trong ngõ.
Lý Hữu quả nhiên trúng chiêu, vừa theo tôi vào ngõ, cậu ta nóng vội chạy tới ôm tôi, lập tức bị tôi đạp vào hạ thể, đè xuống, đánh một trận.
Một tuần sau, cậu ta bị đưa đến gặp hiệu trưởng, phụ huynh hai bên bị gọi tới.
Anh đen mặt, không nói lời nào, cầm cây gậy trong văn phòng đánh vào mông tôi chục cái.
Bên ngoài văn phòng vẫn có bạn cùng lớp theo dõi cuộc vui, tôi rất xấu hổ.
Vừa hét lên, ánh mắt anh liền tối sầm lại.
Tôi chợt nhận ra rằng dù anh có gánh vác trách nhiệm của một người cha, dù anh có đối xử với tôi dịu dàng cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không giảm làm giảm đi lòng oán hận tôi dành cho anh dù chỉ một chút.
Lòng hận thù đó đã có từ khi còn nhỏ, rình rập ở nơi sâu thẳm nhất trong trái tim tôi, khiến tôi từ một cô gái lập dị trở thành người phụ nữ lập dị hơn.