Mất ngủ.
Từ lúc bước vào vòng tuần hoàn, đã lâu rồi tôi không ngủ yên trên chiếc giường như vậy.
Chiều nay, chúng tôi vây quanh Hướng Vãn ở phòng tự học mà không hỏi được gì cả.
Hướng Vãn nói cô ấy chưa từng trải qua bất kỳ vòng lặp nào. Hôm nay cô ấy ra ngoài đi ăn với bạn trai hết sức bình thường. Còn về việc giọng của bạn trai An Viễn Ý giống với "tên ác ma", Hướng Vãn cho rằng đó chỉ là trùng hợp.
Cuối cùng Hi Vũ phát hiện thời gian của chúng tôi đã trôi qua.
Nói cách khác, thời gian của chúng tôi không cố định trong chu kỳ lần này.
"Có lẽ cứu Hướng Vãn chính là cách phá vỡ vòng tuần hoàn!" Mọi người đồng thanh nói.
Vì vòng tuần hoàn, đã lâu chúng tôi không được nghỉ ngơi.
Tuy sự kiệt quệ về thể chất bị vòng lặp cuốn đi nhưng tinh thần rã rời đến không chịu nổi.
Mọi người quyết định nếu đã không có manh mối, tất cả tự về nhà, đợi chết rồi nói.
Trong mớ manh mối hỗn loạn, đầu óc tôi gần như tê liệt.
Trong mơ, tôi hình như đang nhập vào một cô gái mười ba mười bốn tuổi.
Cô bé cứ chạy, phía sau có một bóng ma đuổi theo.
Đến khi chạy không nổi nữa, cô bé dừng lại dưới gốc cây.
Một cậu bé với làn da trắng đến đáng sợ từng bước đến gần.
Cô gái hoảng sợ, ngã xuống vực sâu.
ads
"Vạn Di! Dậy đi!"
Đồng hồ báo thức đổ chuông không ngừng, Mạnh Du không thể không đến bên mép giường gọi tôi.
[Thứ bảy, 9:00] Tôi thẫn thờ nhìn thời gian hiển thị trên màn hình di động.
"Mạnh Du, cậu nói xem vòng tuần hoàn thật sự được hóa giải rồi sao?"
"Làm sao tớ biết, nhưng tớ biết nếu vòng tuần hoàn đã được hóa giải, ngày mai cậu phải nộp bài tập."
"..." Tôi quyết định không đấu võ mồm với Mạnh Du, "Đi thư viện không?"
Tôi định dành cả ngày ở thư viện nhưng khi đến nơi, tôi mới nhận ra rằng bản thân lại quên mang laptop.
Lười quay về, tôi mơ màng ngồi ở sô pha tầng một.
Thật sự đơn giản vậy sao?
Thật sự chỉ cần một cú điện thoại đã có kéo chúng tôi ra khỏi vòng lặp?
Chẳng lẽ bạn trai của Hướng Vãn chỉ trùng hợp có giọng nói gần giống tên ác ma kia?
Trùng hợp đến mức ngọn núi ấy cũng là núi An Nguyên, cái cây kia là cây đỗ quyên, mà ghi chép Trần Hiểu Tình mượn là khoa học cuộc sống?
Tại sao những chi tiết này lại lần lượt trùng khớp với giấc mơ và ký ức của tôi, trùng hợp đến mức có thể kết nối lại?
"Bốp", cây bút tôi đang quay trong tay bỗng bay ra ngoài.
Tôi nhặt bút định xin lỗi bạn học kia, đúng lúc Trần Hiểu Tình đứng dậy khỏi chỗ ngồi như thể định đi lấy nước.
Tôi đi theo.
"Cậu sao vậy?" Trần Hiểu Tình thấy tôi từ lâu, nhưng trong thư viện không thể lớn tiếng, mãi đến tới quầy nước cô ấy mới quay đầu hỏi tôi.
"Tớ có một vấn đề muốn hỏi, khi cậu mượn cuốn sổ ghi chép của Hướng vãn, trong đó có kèm theo cái gì không?"
"Cái gì là gì? Tờ giấy? Giấy note?... Hình như có đánh dấu trang thì phải, tớ nhớ nó nằm trong bìa cuốn sổ... Nhưng sao cậu lại hỏi việc này?" Nói được một nửa, Trần Hiểu Tình thay đổi trọng tâm thành "Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì".
"Đánh dấu trang trông thế nào? Có phải làm từ hoa đỗ quyên không?" Tôi phớt lờ câu hỏi của Trần Hiểu Tình, sốt ruột hỏi tiếp.
"Sao cậu biết? Tớ thấy cái bookmark đó khá đẹp nên có hỏi Hướng Vãn mua ở đâu, Hướng Vãn bảo mình tự làm, còn đưa hoa khô cho tớ." Trần Hiểu Tình nghiêng đầu, "Cậu hỏi vấn đề này chắc không phải có liên quan tới vòng tuần hoàn đấy chứ?"
"Tớ chỉ tò mò nên hỏi thôi." Tôi trả lời cho có lệ.
Trần Hiểu Tình muốn trở về, tôi đột nhiên nhớ tới giấc mơ tối qua, lại kéo ống tay áo cô ấy: "Vậy cậu có nằm mơ thấy giấc mơ kỳ lạ nào không?"
Trần Hiểu Tình rút tay áo ra, nói: "Trước đây tớ cũng thường xuyên nằm mơ, nhưng gần đây cứ liên tục mơ cùng một giấc. Nội dung khá mơ hồ, hình như là có một cậu bé khoảng mười hai mười ba tuổi mặt mày tái nhợt."
Giấc mộng lặp đi lặp lại. Hẳn chúng tôi cùng mơ thấy một thứ.
Thật ra tôi cảm thấy giấc mơ này có thể là manh mối liên quan tới vòng tuần hoàn nhưng tôi không dám nói bừa.
Tôi phải tự đi nghiệm chứng suy đoán này.
Một mình tôi bắt xe đến chân núi An Nguyên.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi tới nơi này.
Lần trước tôi tới đây là nửa tháng trước, khi phòng 1620 của chúng tôi cùng đến đây ngắm hoa.
Kết quả tôi bị lạc đường dưới chân núi.
Con đường dưới chân núi An Nguyên quanh co khúc khuỷu, rẽ vào rẽ ra, tôi "đi thẳng 100m", "rẽ trái rồi đi dọc theo đường Bắc An Nguyên 200m", "bạn đã rời khỏi tuyến đường ban đầu, bạn có muốn điều chỉnh lại không" theo định vị nhưng mãi không tìm được lối lên núi.
"Cô bé, sao cháu lại ở đây? Con đường này cháu đi qua đi lại ba lần rồi đấy?" Cho đến khi có một bà dì nằm phơi nắng trên tảng đá nhắc nhở tôi.
"Thế... À..." Tôi đắn đo một lúc, không biết nên xưng hô thế nào để người ta không khó chịu, "Chị gái, xin hỏi đường lên núi An Sơn đi thế nào vậy?"
Bà dì có vẻ nhìn thấu sự túng quẫn của tôi, cười nói: "Từng tuổi này rồi, gọi dì đi. Một mình cô bé lên núi à?"
"Vâng."
"Thế cháu đừng lên núi một mình, nghe nói người trên núi đều chết hết rồi. Cháu nhìn bên kia, chính là tòa nhà đó." Bà dì đứng dậy, chỉ vào đống kiến trúc gần đấy, "Bên đó ngày xưa là trường tiểu học, hình như tên trường tiểu học An Nguyên số 6, ngôi trường đó trước đây có học sinh đánh nhau, đánh đến mất mạng. Gần đó còn có một cô nhi viện, trong đó có một cô bé, từ lúc lên núi An Nguyên thì không thấy đâu, qua mười mấy năm rồi vẫn chưa biết sống chết."
Tôi nghe bà dì thao thao bất tuyệt kể chuyện ma, vội ngắt lời: "Cháu chỉ đi đường dành cho du khách để lên núi ngắm hoa, sẽ không gặp quỷ đâu."
"Ngắm hoa" chỉ là cái cớ. Chỉ có tôi biết bản thân đến vì "tên ác ma" đó, càng không thể nói thẳng với dì rằng mình đến để tìm manh mối của vòng tuần hoàn.
"Thời điểm này làm gì có hoa, nửa tháng trước đã không còn rồi."
"..." Sai rồi sai rồi, cũng tại lo lắng không chu toàn, tôi vội bổ sung, "Nếu đã đến đây rồi thì coi như leo núi tập thể dục vậy."
Khoan đã, nửa tháng trước hoa đã héo hết?
Nhưng nửa tháng trước lúc cả phòng chúng tôi đến đây còn thấy hoa nở rộ, có lẽ dì chưa đến sâu trong sơn cốc nhỉ?
"Vậy à, thế thì đi lối này, rẽ phải..." Dì chỉ đường cho tôi, cuối cùng còn nhắc, "Nhớ trở về trước khi trời tối, nếu không sẽ bị ma ám đấy."
Trên đường lên núi, tôi nhớ lại cảnh mình và những người bạn cùng phòng ở trên núi An Nguyên vào nửa tháng trước.
Hôm đó, chúng tôi đang đi trên đường chính như hoa ven đường đa số đều đã héo, hệt như miêu tả của bà dì kia.
Vì vậy, chúng tôi men theo đường mòn đến sâu trong sơn cốc để "khám phá bí mật".
Ở trong sơn cốc chúng tôi phát hiện một gốc cây kỳ lạ.
Trong khi những cây đỗ quyên khác đều đã tàn, nó vẫn đang nở hoa.
Những đóa hoa nở rộ như mùa xuân.
Tôi đứng dưới tàng cây, giơ tay, những cánh hoa đều rơi xuống lòng bàn tay tôi.
Khi ấy, tôi đã nói một câu mà chính bản thân cũng không hiểu được "Mình cứ cảm thấy cái cây này khiến mình thương đau."
Đến khi hoàn hồn, tôi phát hiện bản thân đã đứng trước gốc cây đầy hoa đó.
Tôi không sử dụng bất kỳ công cụ nào, chỉ dựa vào trực giác, thế mà không lạc đường trong sơn cốc.
Như thẻ có một sức mạnh nào đó đang thu hút tôi, để tôi cuối cùng tìm được đến cái cây này, đi về phía nó.
Và ở nơi này không chỉ có mình tôi, vẫn còn một bóng hình quen thuộc.
Chính là Hướng Vãn.
Nếu trước đây tất cả suy luận của tôi chỉ là phỏng đoán thì tại khoảnh khắc nhìn thấy Hướng Vãn ở dưới gốc cây, sự thật bị chôn vùi dưới những lời nói dối của Hướng Vãn dần trở nên rõ ràng.
"Vân Hướng Vãn, sao cậu lại ở đây?"
Hướng Vãn xoay người, né tránh ánh mắt của tôi: "Tớ ra ngoài đi dạo một chút."
"Vậy sao? Trùng hợp đi đến nơi này à?" Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
Rất ít khi tôi dùng ánh mắt thế này để nhìn một người.
"Tất cả mọi người trong phòng ký túc xá chúng ta đều chạm vào bookmark của cậu. Tớ nhớ cậu từng vô tình kể bookmark làm từ hoa rất hợp với sổ ghi chép khoa học đời sống. Trùng hợp Trần Hiểu Tình không ở phòng 1620 từng mượn ghi chép của cậu, mà cậu bây giờ lại cầm bookmark đi đến dưới gốc cây này. Do vậy, cậu rốt cuộc đang giấu mọi người chuyện gì?"
"Tớ không hiểu cậu đang nói gì cả." Hướng Vãn không né tránh tôi nữa, mà ngước mắt nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Khả năng lớn nhất chính là cậu đã vào vòng tuần hoàn."