Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 98




Lần gặp nhau hai cõi lòng thương nhớ

Kỷ niệm xưa giờ tan vỡ đâu còn

Giữ gì đây bao lời hứa sắt son

Mòn mong mỏi như mài hòn đá cuội

Một mình đi một mình về lầm lũi

Người nói rằng chẳng còn nữa yêu thương

Ừ thì ta là ga nhỏ bên đường

Đưa người đến bên bến bờ người đợi

Đối với ta ngày xưa cao vời vợi

Người đi rồi chới với giữa trùng khơi

Tôn Hứa Khải thấy nữ thần y mất đi tình yêu, sợ nàng bắt đầu sống cuộc sống tiêu cực, đúng là sáng ngày hôm sau nàng không ra khỏi căn lều, Tôn Hứa Khải bưng mâm thức ăn sáng đến tìm nàng nhưng không có tiếng trả lời.  Chàng đến nhìn qua khe cửa sổ thấy nàng không phải chưa ngủ dậy mà ngồi bó gối ở một góc lều, chàng nói vọng vào khe cửa sổ, mời nàng dùng bữa sáng, nhưng nàng lắc đầu.  Đến trưa, nữ thần y không màng ra ngoài dùng bữa với mọi người.  Chiều tối cũng không màng ăn uống gì, Tôn Hứa Khải đem chén canh đến, đứng bên cửa sổ hỏi nàng có cần người tâm sự không?  Nữ thần y một mực lắc đầu.  Vậy là mọi chuyện nàng chỉ muốn giữ lại trong lòng, nỗi đau đớn cũng giữ lại trong lòng.  

Tôn Hứa Khải đi tìm Tàu Chánh Khê, nhờ khuyên nhủ nữ thần y.  Nhưng Tàu Chánh Khê nói chuyện tình cảm nam nữ tốt nhất người ngoài không nên can vào.  Tàu Chánh Khê cười nói với Tôn Hứa Khải rằng, nữ thần y đối với chàng còn ít lời hơn với tam ca nữa.  Tôn Hứa Khải nghe Tàu Chánh Khê nói vậy, tuy trong lòng chàng lo lắng cho nữ thần y nhưng không biết phải làm gì.  Qua ngày hôm sau nữa, nữ thần y vẫn một mình đờ đẫn.

Trời tối, Nhất Đình Phong hoàn tất ca trực trở về lều của chàng và Tôn Hứa Khải.  Nhất Đình Phong thấy Tôn Hứa Khải đi đi lại lại trong căn lều nhỏ, đi từ đầu này sang đầu kia, rồi từ đầu kia đi trở lại.  Nhất Đình Phong đi tuần cả buổi chiều mệt mỏi lắm rồi, vào lều nằm xuống muốn chợp mắt nhưng Tôn Hứa Khải đi tới lui không biết đi được mấy nghìn mấy trăm vòng?

Nhất Đình Phong nằm trên một chiếc thảm cói đặt ở góc trái căn lều, dùng tay làm gối, ngửa mặt nhìn trần.  Thỉnh thoảng, Tôn Hứa Khải buông ra vài tiếng thở dài thườn thượt.  Không khí vô cùng nặng nề.

Sau cùng, Tôn Hứa Khải dừng lại trước bàn trà, cầm chiếc tách lên, mím môi rồi lại dằn mạnh, úp tách xuống bàn, đi đi lại lại nữa.  Nhất Đình Phong không chịu đựng được nữa, ngồi bật dậy:

- Ầy!  Tôn huynh, có thể ngừng đi tới đi lui như thế có được không?  Làm tôi chóng cả mặt, đầu óc muốn vỡ rồi đây này!

Tôn Hứa Khải đáp trông có vẻ giận lắm:

- Nhất huynh đừng lo cho ta!

- Không được, là tôi rất lo cho huynh đó!  Trong chuyện này chỉ có ba người kia là hiểu rõ ràng nhất, thiết gì huynh mà phải phiền não?

Tôn Hứa Khải hừ nhẹ song không có vẻ gì giận nữa.  Nhất Đình Phong cả mừng, chỉ vào chiếc thảm bên góc phải căn lều bồi thêm một câu:

- Tốt nhất là huynh nên nghỉ ngơi cho sớm đi, nè, nằm xuống đấy đánh một giấc đi, ngày mai trời lại sáng.

Nhất Đình Phong vừa nói dứt lời Tôn Hứa Khải đứng lại, nhìn thẳng mặt người bạn tri kỷ:

- Tại sao ta lại không đi hỏi cho ra nhẽ, thật tình thì ta thấy nhị ca có gì đó giấu giếm mọi người, hình như huynh ấy muốn đuổi nữ thần y đi nhưng tại sao lại muốn muội ấy đi khỏi Hồi Cương?

- Ơ kia - Nhất Đình Phong nói - Người ta đi hay không đi, yêu hay không còn yêu nữa, chuyện này thì có ăn nhằm gì đến huynh?

Tôn Hứa Khải nói:

- Sao lại không ăn nhằm gì, xưa nay nhị ca vốn là một người thật thà, bây giờ lại như một kẻ thuộc hàng phong lưu bay bướm.  Huynh ấy không chịu trách nhiệm với bất kỳ lời nói nào của mình cả, trước hứa sau bỏ, chẳng biết có đã chơi hoa cho biết mùi hoa rồi hay chưa?  Là nhân tình của cả hai cô gái cùng một lúc mà họ đều là muội muội của ta, ta phải đi hỏi cho ra nhẽ, thật ra đang xảy ra chuyện gì đây?

Tôn Hứa Khải dứt lời lao ra khỏi lều đi tìm Tần Thiên Nhân, thấy Tần Thiên Nhân đang ở ngoài bãi đất trống dọn dẹp võ đường.

Lúc này võ đường vắng vẻ chỉ có một mình Tần Thiên Nhân, Tôn Hứa Khải vừa tới đã nói:

- Lúc còn trọng thương huynh luôn miệng gọi Tây Hồ nhưng sao bây giờ lại đối xử tệ bạc với muội ấy tới như vậy?

Tần Thiên Nhân im lặng.

Tôn Hứa Khải sấn đến gần Tần Thiên Nhân hạch hỏi:

- Sao hả?  Không trả lời được sao?  Vậy thì để đệ suy đoán thử xem.  Có phải nữ thần y đối đãi huynh không nồng hậu, không chu đáo, tận tâm?  Hay là muội ấy không có võ công như đại muội?

- Đó là chuyện riêng của huynh – Tần Thiên Nhân muốn kết thúc cuộc đấu khẩu này cho nhanh, lắc đầu nói – Không liên can đến đệ.

- Sao lại không liên can?

Tôn Hứa Khải cau mày giận dữ, tiếp tục xồng xộc tiến lại đối diện Tần Thiên Nhân, nói:

- Ngày nào đệ cũng dỗ dành nữ thần y nhưng muội ấy không chịu ăn uống, đã hai ngày rồi, muội ấy khóc một mình trong lều.  Huynh đang làm muội ấy đau khổ huynh biết không?

Tần Thiên Nhân đứng dán mắt lên bầu trời thảo nguyên bao la, thấy đêm nay trên trời chi chít sao, một cảnh tượng rối ren như tình cảnh trong lòng chàng lúc này.

Chàng vốn yêu nữ thần y nhiều lắm, hồi còn bé, một ngày không nói chuyện với nàng là chàng thấy mất một cái gì đó rất quý giá.  Rồi hai người bắt đầu hẹn hò, nàng nói muốn được ở bên chàng, được cầm tay chàng đi trên bờ Tây hồ, hai đứa cùng nhìn về một phía, muốn chàng ôm bờ vai bé nhỏ của nàng.

Có đêm tối trời, hai người đã hẹn hò và trao nhau những lời yêu thương ngọt ngào, giữa mùa mưa mà chỉ đêm đó không mưa, khi cả hai về đến phòng mình thì trời đổ mưa rất to, đó là một đêm kỳ diệu, chàng còn nhớ rõ.  Hai người tuy rất yêu thương nhau nhưng có sự hiện diện của những người khác thì đều phải giả vờ bình thường để che giấu sự thật này với mọi người, vì nữ thần y nói nàng không muốn Lâm Tố Đình buồn.

Nàng nói nàng yêu chàng vì chàng rất có trách nhiệm với các huynh đệ, với bang hội, là mẫu người chồng lý tưởng.  Chàng lại bảo nàng sẽ trở thành một người vợ rất đảm đang.

Từ ngày hai người tỏ rõ nỗi lòng cho nhau chàng đã vui vẻ và hạnh phúc hơn rất nhiều, làm gì cũng chỉn chu hơn, hay cười nói hơn.  Dù chàng rất bận rộn với công việc của mình nhưng đều cố gắng sắp xếp thời gian để được gặp nàng.  Cảm giác của chàng mỗi lần đi xa làm nhiệm vụ Cửu Nạn giao cho là nhớ nàng da diết, mỗi lần chàng đi nàng đều len lén ra ngõ tiễn đưa chàng, để hai người được nhìn thấy nhau gật đầu một cái.

Nhớ có một lần chàng phải lãnh nhiệm vụ đi Quảng Châu, trước hôm chàng đi hai người hẹn nhau ở trong kho thuốc Hắc Viện và khi đó trời đã quá khuya, chàng đứng say sưa nhìn nàng cân thuốc.  Nữ thần y cân thuốc xong thoăn thoắt gói những gói thuốc nhỏ màu vàng nhạt.  Tần Thiên Nhân nhớ chàng chờ cho nàng làm xong công việc, nắm tay nàng, thành khẩn bảo nàng: “Tây Hồ à, chuyến đi này khá nguy hiểm, nhưng nghĩ tới muội thì dầu cho có chuyện gì xảy ra huynh cũng đều khắc phục được!”  Nữ thần y đã cúi đầu, giấu nụ cười sau mái tóc đen dày, nàng im lặng không đáp lời chàng.  “Sao muội không nói gì cả vậy?”  Chàng hỏi nàng, siết tay nàng một cái.  “Lần này huynh đi Quảng Châu, muội có nhớ huynh không?”  

“Không!”  Nữ thần y bĩu môi lắc đầu nói: “Muội nghe người ta nói con gái Quảng Châu rất xinh, cũng rất cởi mở với nam nhân, không biết chừng khi xuống dưới đó có cô nào nhắm trúng huynh, giữ huynh lại không cho trở về Hàng Châu, muội ở đây thương nhớ huynh không phải rất khờ hay sao?”

“Phải ha!”  Tần Thiên Nhân nhớ chàng đã khẽ kêu lên, dùng giọng phấn khởi nói: “Nếu được như vậy thì huynh sướng hơn tiên, cảm ơn muội đã nhắc nhở huynh!  Người ta nói con gái Quảng Châu nhỏ con, nếu như cưới được một cô khi may đồ sính lễ sẽ tiết kiệm được nhiều vải lắm, huynh sẽ làm theo đề nghị của muội.  Úi da!”  Chàng vừa dứt lời cánh tay đã nổi lên một vết đỏ.  Nàng cấu vào tay chàng thật mạnh.  “Nhỏ tiếng thôi,” nữ thần y suỵt khẽ, “coi chừng sư phụ muội nghe được!”

“Đau lắm đó!”  Chàng nhăn mặt nói.  Nữ thần y xoa vết cấu cho chàng, cười.  “Muội xin lỗi,” nàng nói, “tối nay huynh không định về phòng ngủ sao?  Canh năm huynh phải lên đường đi Quảng Châu rồi.”

“Không.”  Tần Thiên Nhân lắc đầu: “Huynh thật sự chỉ yêu thương một mình muội, hãy để huynh ở đây với muội thêm một chút nữa đi.”  Nữ thần y cười thật tươi: “Muội cũng chỉ yêu thương một mình huynh thôi, đêm nay muội cũng sẽ không về phòng ngủ đâu, sẽ ngủ lại trong kho thuốc này.”  Nàng nói đoạn chỉ tay vào một cái giường kê ở góc phòng.  Và nàng đến nằm lên trên giường, chàng hiểu ý leo lên nằm kế bên nàng, vừa choàng tay sang định kéo lấy cái mền đắp cho nàng thì nữ thần y hất tay chàng ra nói: “Chúng ta còn chưa thành thân, không cho huynh đụng tới muội!”  Chàng thu tay về, “huynh chỉ muốn đắp mền thôi không đụng tới muội mà.”  Hai người nằm cạnh nhau được một hồi, chàng định cởi áo ra.  Nữ thần y ngồi bật dậy bảo chàng: “Không cho cởi áo!”

“Nhưng mặc áo choàng đi ngủ đâu có thoải mái chứ?  Huynh định cởi ra để làm mền đắp.” Nữ thần y lắc đầu: “Cởi áo choàng rồi sẽ cởi thêm thứ gì nữa, muội không biết, đó là điều kiện muội đã giao, muội đã cho huynh nghỉ ở đây với muội tối nay rồi đừng có được voi lại đòi tiên, nếu không đồng ý thì huynh về đi.”  Tần Thiên Nhân nhớ chàng đã cài lại nút áo choàng, nói: “Ờ được rồi, coi như một ni cô và một hòa thượng gặp một trận mưa lớn cho nên đi vào ngôi miếu hoang, hai người cùng nằm trên chiếc giường đụt mưa, lục căn thanh tịnh, bất động tay chân, như vậy có được chưa?”  Nữ thần y gật đầu.  Nàng nằm trở lại chỗ cũ.  Nhưng cánh tay của chàng vẫn không biết giữ phận.  Nữ thần y nhẫn nhịn đã quá đủ, nàng ngồi lên, xô chàng rơi xuống giường nói: “Đã nói không được chạm vào người ta!”  Chàng ngồi dưới đất ngó lên: “Hồi nãy huynh chỉ là muốn dùng tay làm gối cho muội thôi, bảo đảm tới khi trời sáng vẫn để yên một chỗ!”

Mười ngày sau chàng từ Quảng Châu về, hai người hẹn gặp nhau bên bờ Tây hồ, chàng vừa xuất hiện nàng chạy đến ôm ghì lấy chàng.  “Ngày nào muội cũng nhớ huynh, nhớ lắm huynh lắm!  Đêm nào muội cũng nằm mơ thấy huynh gặp nạn, muội không cho huynh rời khỏi muội nữa, dầu một ngày cũng không cho huynh rời khỏi muội nữa!”  Nàng nói xong thẳng người lên, hai mắt nhòa lệ, dùng hai bàn tay thu nắm đấm, đấm liên tục lên ngực chàng.  Tần Thiên Nhân nhớ chàng đã kéo nữ thần y ngã vào lòng chàng, ôm siết nàng, hôn tới tấp tóc nàng, trán nàng, hổn hển đáp: “Yên tâm đi, kể từ bây giờ ngày nào hai đứa mình cũng ở bên nhau!”