Dior Tiên Sinh

Chương 45: Cha nuôi kim chủ nhẹ chút đi (3)




Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Ba Tiêu dần mở to mắt nhìn hắn, há miệng run rẩy chỉ vào Trương Thần Phi: “Nói, nói gì đấy?”

Tiêu Tê nhanh chóng đạp Trương Thần Phi một cái, ý bảo hắn đừng nói nữa: “Ba, anh ấy uống nhiều quá đó mà, không cần để ý.”

Nhưng mà kim chủ đại nhân chẳng hề ý thức được tâm tình của tiểu kiều thê vào giờ khắc này, đứng vững như định hải thần châm, vươn tay ôm người đang đá nhảy lung tung kia vào trong lòng, đau lòng xoa xoa: “Sau này có chuyện gì thì tìm tôi, đừng làm khó dễ Viêm Viêm… Áu!”

“Ba, tụi con về đây.” Hung hăng cho ông xã một cước, trước khi ba Tiêu ném quyền trượng nhanh chóng kéo người nhét vào xe, đạp chân ga biến mất hút.

Khi ngồi trong xe, nhìn thấy ba mình bắt đầu phản ứng lại bắt đầu giơ chân, Tiêu Tê nhức đầu không thôi, đồng tình nhìn thoáng qua Trương Đại Điểu ngồi kế bên.

“Vì sao không để tôi nói chuyện với ba em, tôi còn đang chuẩn bị khuyên vài câu đây.”

“Anh câm miệng đi!” Tiêu Tê trừng hắn.

“Chậc…” Bị tiểu mèo hoang mắng, cha nuôi kim chủ cũng không tức giận, nắm bàn tay đang cầm vô lăng, nhẹ nhàng xoa nắn, “Cũng đã đến mức này rồi, tại sao em phải sợ ổng nữa? Dù sao giờ tôi mới là ba em.”

“Bốp!” Cánh tay của kim chủ đại nhân bị thưởng cho một cái tát.

Mấy đứa con nít bây giờ thật khó bảo, hếch mũi lên mặt thế này, còn biết đánh cha nuôi nữa. Trương Thần Phi thở dài, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, phát hiện xe đi theo hướng quay về nội thành, không khỏi cau mày: “Em đang muốn đi đâu? Đã nói là thời gian cuối tuần của em là của tôi, bây giờ phải quay về biệt thự.”

“Quang Tông vẫn còn ở nhà, phải quay về đón.” Quay về biệt thự là lúc mà cún con được chơi vui nhất, một tuần mới về một lần, vẫn là nên đưa đi cùng.

Trong nhà, dì giúp việc mới vừa quét dọn xong, hiển nhiên là cục lông nhỏ đã ăn uống căng bụng, đang nằm trên thảm ở phòng khách phơi bụng. Nghe được tiếng mở cửa thì lập tức vọt đến, vui vẻ ngồi xổm trước cửa chính chờ chủ nhân về nhà.

“Nhóc con!” Trương Thần Phi vươn tay ôm cún con lên, giơ lên trước mặt Tiêu Tê, “Đây là anh Tiểu Tê, đến, gọi anh hai nào.”

“Gâu!” Quang Tông phối hợp gọi một tiếng, nhảy lên muốn nhào vào lòng Tiêu Tê.

Một tay Tiêu Tê đặt trên đầu cún con, không để cho nó nhảy loạn, liếc mắt trừng Trương Đại Điểu. Người này, đúng là nghiện đóng vai ba luôn rồi, ở trước mặt cún mà cũng thích giả bộ.

Một nhà ba người về đến biệt thự vào lúc tối. Trương Thần Phi dừng xe trong sân, đầu tiên là ném con trai cún xuống trước. Quan Tông không hề để ý bị ba mình đối xử như thế, một mình vui sướng chạy vào trong sân, lăn tròn trên sân cỏ.

Tiêu Tê mới vừa xuống xe đã bị Trương Thần Phi che mắt: “Làm gì vậy?

“Xuỵt— Khoan hãy nhìn.” Trương Thần Phi đi vòng ra phía sau tiểu kiều thê, che mắt cậu lại, dẫn cậu đi về phía trước.

Thế giới rơi vào một mảnh đen tối, phía trước là đôi bàn tay to ấm áp, phía sau là tiếng tim đập, Tiêu Tê nhịn không được hơi cười, dựa theo hắn bước đi. Mới vừa bước vào sân liền ngửi được mùi thơm của đồ nướng.

“Surprise!” Trương Đại Điểu buông tay xuống.

Trên sân cỏ xanh có đặt một cái giá nướng, đầu bếp trong nhà đang thong thả ướp thịt. Cách đó không xa có một chiếc bàn gỗ được quét sơn trắng, trên hàng rào còn được trang trí bằng ruy băng và bóng bay. Quản gia mặc áo bành tô, trên đầu thì đeo một cái mũ chóp nhọn, nhóm người giúp việc cũng đeo mũ y chang vậy.

Tiêu Tê nhìn tất cả mọi thứ trong sân, vô cùng ngoài ý muốn. Trong nhà rất ít khi làm party đồ nướng, cái này chỉ có Cao Thạch Khánh thường xuyên tổ chức rồi gọi hai người đến chơi.

“Thích không?” Trương Thần Phi tiện tay lấy một quả bóng màu hồng đưa cho cậu, lần đầu tiên bao nuôi con nuôi, hắn không biết phải làm sao cho phù hợp, “Tôi nghĩ, con nít sẽ thích party đồ nướng.”

Con nít…

Tiêu Tê cầm lấy bóng đập lên đầu ông xã, sao mà người này cứ nhất định cho cậu còn là vị thành niên vậy?

“Không được đánh vào đầu tôi.” Vẻ mặt Trương Đại Điểu nghiêm túc nắm lấy cổ tay của tiểu kiều thê, “Những việc khác tôi đều có thể dung túng em, nhưng gia đình có lớn bé, đã vào nhà thì phải tuân thủ luật trong nhà. Chỗ đây của tôi chỉ có một quy củ duy nhất, đó là không được đánh vào đầu cha nuôi!”

Con mà lại dám đánh vào đầu cha mình, có nghĩa là con trai muốn trèo lên đầu cha mình ngồi, cái này không thể chiều được.

Mặt Tiêu Tê không thay đổi, nhấc tay lên, bóng lại đập vào đầu Trương Đại Điểu lần nữa, phát ra tiếng “bụp”.

“…”

Cuộc sống này không có cách nào trải qua nữa rồi! Kim chủ đại nhân rất là phiền muộn, cảm thấy mình không phải nhận con nuôi, mà là rước cha về nuôi, đúng là không quản được.

“Ây, nhà cậu mở party hả?” Cao Thạch Khánh đi tản bộ vào chiều chiều đi ngang qua, thò đầu vào nhìn.

“Cao tổng.” Quản gia thân thiết chào hỏi.

Tiêu Tê đã vào nhà thay quần áo, Trương Thần Phi thì đang chơi với cún con, ngẩng đầu thì thấy bạn thân, ngoắc tay ý bảo hắn bước vào: “Cậu vừa đến đúng lúc, vào đây ăn chung đi.”

“Không được không được, tôi đang giảm cân mà.” Cao Thạch Khánh xoa xoa cục lông nhỏ đang xoay quanh hắn, vô cùng kiên định nói, “Sao cậu lại mở party vậy?”

“Vật nhỏ thích nên mở ra cho chơi đó mà.” Trương Thần Phi cười mập mờ, hướng về phía trong nhà nhếch nhếch miệng.

Vật nhỏ… Cao Thạch Khánh nhìn cún con trong tay, lại nhìn hướng Trương Thần Phi chỉ chỉ, rõ ràng không phải là nói đến Quang Tông, nhớ đến đối thoại trong phòng tập ngày hôm qua, không khỏi chấn động. “Cái gì, cậu dám dẫn người về biệt thự hả? Sao cậu lại hồ đồ như thế, cậu…”

Nói còn chưa xong, Tiêu Tê đã đổi một bộ quần áo ở nhà bước đến: “Thạch Khánh đến à, nhanh ngồi xuống.”

“… Tiêu ca, a ha hắc.” Cao Thạch Khánh cười lên tiếng chào, mắt nhìn nụ cười của Tiêu Tê, thúc Trương Thần Phi một cái, răng không động chỉ có môi động, hạ giọng hỏi, “Cậu gọi cậu ấy là vật nhỏ hả?”

“Ừ.” Trương Thần Phi đắc ý cười cười, “Nghe dễ thương lắm đúng không, hê hê.”

“Người thành phố các cậu biết chơi thật đấy…” Cao tổng bị lừa tức giận xoa xoa cục lông nhỏ, “Quang Tông à, có còn dư thức ăn chó không, cho Cao thúc thúc ít đi.”

Quang Tông không hiểu gì hết, liếm cho Cao thúc thúc một mặt toàn nước miếng.

Cao Thạch Khánh chịu đả kích bất tri bất giác nhận xiên nướng trong tay quản gia, đợi đến khi hắn ý thức được là mình đang giảm cân thì đã ăn một đống lớn rồi. Thôi xong, vận động cuối tuần này coi như công cốc! Dưới bi phẫn hùng hổ ăn thêm năm con hào nữa.

Tiêu Tê cũng ăn đến thật vui vẻ. Xiên nướng bán ở ngoài vừa cay vừa mặn cậu ăn không được, nhưng nguyên liệu nấu ăn trong nhà rất sạch sẽ, ướp gia vị cũng rất dễ ăn. Nhìn lão Cao ăn ngon thế, cậu cũng nhịn không được ăn nhiều hơn bình thường.

Nhưng mà sự thật chứng minh, dạ dày không tốt thì vẫn cần phải chú ý, mặc dù nguyên liệu nấu ăn trong nhà sạch sẽ, nhưng đồ nướng thế này cũng không thể ăn nhiều. Sau khi ăn tối xong nằm trên giường, Tiêu Tê bắt đầu cảm thấy muốn nôn, nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh, oẹ một tiếng nôn hết ra.

Cha nuôi kim chủ huýt sáo bước lên lầu tính đi hưởng thụ tiểu thịt tươi nhất thời đổi sắc mặt, đi theo vào giúp Tiêu Tê xoa lưng.

“Mèo con tham ăn, ăn đến độ dạ dày cũng hư mất.” Trương Thần Phi cau mày, đưa cho cậu một ly nước để súc miệng. Nhóc con đáng thương, khẳng định đã lâu không được ăn ngon như thế, mới một hơi ăn nhiều như vậy.

Tiêu Tê không có sức cãi với hắn, súc miệng xong nhịn không được lại nôn tiếp. Hào sống lúc tối ăn không quen bụng lắm, do Cao Thạch Khánh muốn ăn tái tái nên có một phần không nướng chín lắm. Hình như mình có ăn nhầm mấy con hào nướng cho Cao Thạch Khánh…

Buổi tối ăn được gì đều bị nôn ra hết, Tiêu Tê y như mèo dầm mưa, ủ rũ nằm trên giường.

Vốn là Trương Thần Phi còn muốn trêu cậu nữa, nhưng nhìn bộ dạng này của cậu thì bắt đầu luống cuống, khẩn trương gọi cho Khuyết Đức để hắn chạy đến biệt thự trong vòng một tiếng.

“Em không sao, uống thuốc đau dạ dày là được rồi.” Tiêu Tê không cho hắn gọi Khuyết Đức, tối khuya mà bắt người ta lái xe đến.

“Không được, sao em có thể biết đây là đau dạ dày, lỡ bị ngộ độc thức ăn thì sao? Bệnh nhẹ không trị thì thành bệnh nặng, nếu uống nhầm thuốc rất nguy hiểm. Ngoan, nghe cha nuôi.” Trương Thần Phi hôn nhẹ tiểu kiều thê yếu ớt, thành công bị tiểu kiều thê tặng cho một cái tát.

Gần sát giờ, Khuyết Đức bước vào biệt thự nhà họ Trương ở phút 59 cuối cùng: “Nói trước cái đã, theo quy định khám khẩn cấp thì phải lấy thêm tiền.”

“Lão tử có tiền, nhanh chóng đến xem em ấy đi.” Kim chủ đại nhân giống y như bạo quân thời cổ đại, hô quát thái y Khuyết Đức đầu đầy mồ hôi, để cho hắn bước vào chẩn bệnh cho quý phi nương nương, chỉ còn thiếu một câu “Chữa không được liền chém đầu”.

Khuyết Đức nhún vai, người trả thù lao chính là thượng đế, muốn hét thế nào thì hét thế đấy.

“Không có vấn đề gì lớn cả, chỉ là do ăn không quen đồ ăn nên mới vậy. Dạ dày của cậu ấy yếu sẵn rồi, cho nên phản ứng hơi lớn chút, uống chút canh nóng đi. Nếu buổi tối có bị tiêu chảy thì nhớ phải bổ sung nước.” Khuyết Đức cho rằng vấn đề của Tiêu Tê không lớn nên không cần cho uống thuốc gì nặng, chỉ cần uống thuốc trị dạ dày bình thường là được rồi.

Tiễn bác sĩ Khuyết Đức về, quản gia bưng canh nóng lên lầu. Trương Thần Phi nhận lấy, ngồi ở mép giường, từng muỗng từng muỗng đút cho Tiêu Tê uống. Làm trò trước mặt quản gia thật rất xấu hổ, Tiêu Tê vài lần muốn lấy chén tự mình đút. Quản gia bên cạnh dường như cũng chẳng kinh ngạc mấy, còn cẩn thận tỉ mỉ mà đưa cho Tiêu Tê một cái khăn đặt trên cổ, cười híp mắt nhìn cậu uống canh.

Quản gia đi xuống lầu, Tiêu Tê cũng lười cướp chén, tuỳ ý để Trương Đại Điểu vui vẻ đút cậu ăn.

“Em nói em xem, không thể ăn được thì đừng miễn cưỡng mình, tại sao có thể vì để lấy lòng tôi mà ép buộc bản thân vậy chứ?” Kim chủ đại nhân ôn nhu thở dài, “Không cần vì tôi mà làm điều mình không thích, tôi chỉ hy vọng em khoẻ mạnh lớn lên là được.”

“…” Tiêu Tê không muốn để ý đến hắn, ngậm vành chén uống hết một hơi canh.