Dịu Dàng Bên Em

Chương 105: Có chuyện gì sao???




Triệu Hoàng thấy sắc mặt Kim Thơ không tốt lắm, ông nghĩ cô chưa từng gặp qua người có quyền lực lớn như vậy nên thần sắc có chút lo lắng, giám đốc Triệu nhẹ giọng an ủi.

“Cô đừng quá lo, tuy là phu nhân của chủ tịch nhưng người này không có chức vụ gì trong công ty, đến đây hẳn là đi dạo chơi thôi, chúng ta hướng dẫn rồi nói chuyện với bà ấy làm bà ấy vui vẻ là được”

Kim Thơ mỉm miệng cười với Triệu Hoàng nhưng trong lòng đang suy nghĩ, xem ra ba cô thực sự rất tốt với Hà Linh, ngay sau khi bà ta vừa mang thai con của ông, Hà Linh đã bắt đầu phô trương thân thế bằng cách đến công ty kiểm tra với tư cách là vợ chủ tịch. Nhưng đáng tiếc vị chủ tịch này lại không hề nắm quyền điều hành công ty, chuyện này nực cười thật.

Kim Thơ cười nhẹ trả lời Triệu Hoàng, “Giám đốc, tôi không quen tiếp đón và nói chuyện theo cách không liên quan gì đến công việc, nên tôi sẽ không đi bên cạnh ông được, thật xin lỗi.” Cãi nhau với bà ta thì được chứ làm cho bà ta vui vẻ thì miễn đi.

Triệu Hoàng, “Không quen có thể học, đứng sau lưng tôi và không cần lên tiếng cũng được.”

Kim Thơ, “Nhưng tôi không muốn.”

Triệu Hoàng, “...” Cô ấy bị làm sao vậy?

Kim Thơ cụp mắt xuống nên Triệu Hoàng không nhìn thấy cảm xúc trong mắt cô, ông hơi bất ngờ trước sự từ chối thẳng thừng của Kim Thơ, giao tiếp với đồng nghiệp và cấp trên cũng là công việc thường ngày phải học hỏi, Kim Thơ rất hiếu động, cô chưa bao giờ có hành động từ chối bất thường như hôm nay. Lúc nãy giám đốc Trần đã nói vợ của chủ tịch gần như đang ở đây nên Triệu Hoàng không có nhiều thời gian để hỏi lý do vì sao Kim Thơ lại không muốn đi cùng ông để tiếp phu nhân chủ tịch.

Triệu Hoàng bất đắc dĩ gật đầu, “Vậy thôi, cô về chỗ làm việc đi, đừng đi lòng vòng chạm mặt với bà ấy thì không hay lắm đâu.”

Mọi người trong văn phòng nghe tin vợ chủ tịch đi thị sát công ty thì vừa háo hức vừa hồi hộp. Phòng marketing là một bộ phận của tập đoàn WOsan ít khi có lãnh đạo cấp trên đến tham quan xem xét, nhất là một người có vị thế lớn như vợ của chủ tịch, người mà chưa bao giờ nhìn thấy từ trước đến nay. Những nhân viên nhỏ bé như họ luôn kính trọng và khao khát được gặp mặt những vị lãnh đạo có quyền thế và địa vị lớn trong công ty dù chỉ được đứng nhìn từ xa.

Lúc này trong phòng làm việc, Nhã Lan đang ngồi bên cạnh Kim Thơ với nở nụ cười rạng rỡ trên môi, “Chị Trish, vợ của chủ tịch đến đây gặp chị à?”

Tất nhiên chuyện ly hôn và tái hôn của chủ tịch tập đoàn WOsan không còn là bí mật, tuy ông Phạm Hùng và bà Hà Linh không tổ đám cưới nhưng mối quan hệ của họ thì mọi người điều biết. Nhã Lan cho rằng vợ của chủ tịch đến tham quan xem xét là để gặp con gái của chồng mình. Kim Thơ mím môi không trả lời, cô mở hồ sơ trên màn hình máy tính ra với vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng Nhã Lan làm việc chung với cô đã lâu nên chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể thấy tâm trạng của Kim Thơ thật sự không được tốt như thường ngày. Nhận ra có điều gì đó không ổn Nhã Lan liền ngậm miệng không nói thêm nữa, trong lòng lại thầm suy đoán, ngày thường chị Trish tính tình rất tốt và luôn mỉm cười với mọi người. Nếu như tất cả mọi người trong công ty điều biết chị ấy là người thừa kế của tập đoàn WOsan chắc chắn sẽ được ưu ái là tôn trọng, nhưng chị ấy lại giấu diếm thân phận rồi đến văn phòng này làm một nhân viên nhỏ bé, chắc chắn là do mâu thuẫn với gia đình, cho nên khi nghe tin mẹ kế đến công ty, tâm trạng hiện giờ chắc chắn rất không vui.

Hiện tại mọi người trong văn phòng điều vào đúng vị trí của mình không ai dám đi lại, máy tính đã bật nhưng chẳng mấy ai tập trung vào làm việc mà tất cả đều chờ đợi để được nhìn xem vợ chủ tịch trông như thế nào. Trong văn phòng yên tĩnh bất chợt có tiếng gõ lách cách vang lên. Mọi người tò mò ngay lập tức quay nhìn vào nơi phát ra âm thanh, xem đồng nghiệp nào lại có thái độ nghiêm túc làm việc đến nỗi ngay cả vợ chủ tịch đến cũng có thể bình tĩnh đánh máy như không có chuyện gì. Nhìn thấy đó là Trish Phạm thì tất cả mọi người đều im lặng, họ đã làm việc với cô khá lâu nên đều biết cô rất tài năng và có trách nghiệm trong công việc, cô chắc chắn là một người xuất thân trong một gia đình nề nếp và được nuôi dạy tử tế, nên mọi người có thể cảm nhận được sự tự tin và kiêu hãnh toát ra từ con người cô. Lúc này họ không còn cảm thấy căng thẳng mà thoải mái hơn khi nhìn thấy cô ấy làm việc. Kim Thơ ngồi ở bàn làm việc nhưng không thờ ơ như mọi người tưởng tượng, trong lòng lúc này tức giận, nhưng càng tức giận thì cô lại càng bình tĩnh để suy nghĩ sáng suốt hơn để không vì nóng giận mà làm ra những hành động thiếu suy nghĩ, cô không những là người thừa kế của WOsan mà hơn hết cô còn là vợ của chủ tịch Lê. Sự kiêu ngạo của cô không cho phép cô để lộ ra một chút ấu trĩ hay cáu kỉnh nào trước mặt hai mẹ con Hà Linh.

Bên ngoài có tiếng bước chân, Kim Thơ hơi nhướng mắt, là Hà Linh đi cùng Hà My bị mọi người vây quanh đang bước vào cửa văn phòng. Dẫn đầu là giám đốc Trần của bộ phận kinh doanh và theo sau là một nhóm người, Kim Thơ nhận ra hai người trong số họ, một người là quản lý của Hà My và người còn lại tất nhiên là Cẩm Lý.

“Phu nhân, cô chủ, đây là khu vực văn phòng làm việc của bộ phận marketing.”

Ông Trần giới thiệu sơ qua với nụ cười trên môi. Hà Linh nhìn lướt qua khu vực văn phòng vừa vận nhìn thấy Kim Thơ đang ngồi bên trong, tầm mắt liền dừng lại trên người cô. Ông Trần thấy ánh mắt của phu nhân chủ tịch đang hướng về phía Trish Phạm đang ngồi nhưng cô ta vẫn luôn ngồi đó và nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, những ngón tay cứ nhanh chóng gõ trên bàn phím không thèm liếc mắt nhìn vợ chủ tịch đang đứng lấy một cái, trong lòng giám đốc Trần có chút lo lắng, cô nhân viên này đang làm gì vậy? Tại sao lại thiếu hiểu biết đến thế, thấy vợ chủ tịch đến mà vẫn ngồi yên như tượng thế kia bộ không sợ bị đuổi việc sao?

Giám đốc Trần giỏi nhất là ra oai với cấp dưới và nịnh nọt o bế cấp trên. Mỗi lần có vị lãnh đạo nào đến công ty, ông ta cho rằng nhân viên nên dừng công việc lại để tập trung nghe ông và cấp trên nói chuyện, cẩn thận ghi lại những thiếu sót mà cấp trên chỉ ra, khi sếp đến, mọi công việc trong tay điều phải gác lại mà đồng hành cùng sếp.

Lúc này ông ta đoán vợ chủ tịch đang cảm thấy người nhân viên này đang khinh thường bà, chắc chắn bà ấy đã nổi giận, giám đốc Trần đứng một bên run giọng nói, “Đây là những nhân viên của bộ phận marketing, họ đang lên kế hoạch cho show trình diễn thời trang cuối năm, phu nhân có muốn nghe họ giới thiệu về buổi trình diễn một chút không? ”

Nói xong, giám đốc Trần không nhịn được liếc mắt nhìn Hà My đang đứng sau lưng bà Hà Linh một cái. Trước đây ông tưởng rằng Hà My là con gái của ông Phạm Hùng nên tìm mọi cách để lấy lòng cô ta, và đặc biệt muốn mời cô ta làm gương mặt đại diện cho show diễn quan trọng cuối năm, kết quả là khi sự thật về Hà My bị bại lộ, thể diện của giám đốc Trần vì chuyện này mà giảm đi không ít. Để cứu vãn mặt mũi của mình, giám đốc Trần đã không ngại đổ mọi lỗi lầm lên đầu trưởng phòng Cẩm Lý, đẩy mọi trách nhiệm và buộc cô ta giải quyết hậu quả xem như mình là người không liên quan gì hết. Ông ta nghĩ rằng mình đã bị lừa bởi một ngôi sao bình thường nên chọn phương pháp chấm dứt hợp đồng với Hà My một cách nhanh nhất không hề do dự. Nhưng thật bất ngờ, đi một vòng tròn lớn cuối cùng giám đốc Trần hôm nay mới biết được Hà My lại là con riêng của vợ mới của chủ tịch tập đoàn WOsan. Mặc dù không phải là con ruột và là người thừa kế, nhưng ngay cả thân phận con riêng này cũng không phải tầm thường đến nỗi ông ta có thể đụng chạm, hiện tại vợ chủ tịch còn đang mang thai nên chủ tịch đặc biệt rất nuông chiều phu nhân, nghe nói ông còn đích thân đưa vợ đi khám thai và thuê luôn y tá về nhà chăm sóc cho bà, mức độ quan tâm này có thể nói là rất mực cưng chiều. Trong lòng giám đốc Trần bất an đến mí mắt cũng nhảy lên, ông luôn cảm thấy hôm nay bà Hà Linh đến đây không phải chỉ để đi một vòng tham quan công ty kiểm tra công việc mà là để trút giận thay cho con gái mình.

Giám đốc Trần nhìn Hà Linh một cách thận trọng, thoáng thấy nét mặt cười nửa miệng của Hà My lòng bàn tay ông đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Lúc này Hà Linh ậm ừ, cười nói, “Tôi nghĩ phòng marketing lại làm rất tốt nhiệm vụ của mình, tôi phấn khích muốn biết quá trình tổ chức cho show diễn cuối năm sẽ được sắp xếp như thế nào.” Trợ lý đi theo phía sau vội vàng di chuyển một chiếc ghế giúp bà ngồi xuống.

Sau khi hai vị khách đặc biệt đã vào chỗ ngồi, giám đốc Trần nói với các nhân viên phụ trách nội dung trong show diễn.

“Mọi người đến đây giới thiệu bản thân với phu nhân, sau đó nói sơ qua quá trình diễn biến của show diễn sắp tới cho phu nhân nghe đi.”

Mọi người đứng dậy khỏi ghế định đi đến trước mặt Hà Linh, bà ta khẽ cau mày đưa tay lên che mũi. Cô trợ lý tóc ngắn đứng bên cạnh liền bước ra giơ tay ngăn mọi người lại, “Đừng đến quá gần sẽ làm phu nhân khó thở.”

Tiếng giám đốc Trần cũng vang lên, “Xê ra xê ra, mọi người đứng ở đó được rồi.”

Kim Thơ vẫn ngồi ở chỗ của mình mà không hề di chuyển. Khi Nhã Lan nhìn thấy Hà My ở bên cạnh vợ chủ tịch, cô ấy đã đoán được mối quan hệ giữa vợ chủ tịch và Kim Thơ nên liền ngẩng đầu nhìn qua chỗ Kim Thơ, trong lòng Nhã Lan có chút căng thẳng nghĩ thầm “có khi nào xảy ra đánh nhau luôn hay không? Chị Trish, ngàn vạn lần đừng nổi giận vào lúc này nha.”

Cẩm Lý là người đầu tiên giới thiệu bản thân, sau khi giới thiệu xong cô ta hơi quay đầu lại và nói với Kim Thơ bằng một giọng đầy ác ý, “Trish Phạm, phu nhân và cô Hà My muốn biết về buổi trình diễn mà cô là người chủ trì, sao vẫn chưa đến đây?”

Khóe môi cô ta khẽ nhếch lên, cơn tức giận bị kìm nén mấy ngày nay cuối cùng cũng được trút ra. Giám đốc Trần và Triệu Hoàng đã nhận thấy Kim Thơ không muốn đứng lên, trong lòng Triệu Hoàng chỉ đơn giản không muốn Kim Thơ xảy ra rắc rối gì trong ngày hôm nay. Vì vậy, cả hai đều im lặng không trực tiếp gọi tên Kim Thơ đứng dậy, nhưng Cẩm Lý lại cố ý chỉ đích danh Kim Thơ rõ ràng là muốn gây sự. Nhận thấy người ngồi đó không hề có ý muốn đứng lên, Cẩm Lý tức giận nghiến răng gọi lớn làm cho mọi người nhìn vào Kim Thơ. Kim Thơ vẫn đang gõ bàn phím, khi nghe có người gọi mình cô hơi nghiêng đầu nhướng mi, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, ánh mắt quét qua đám đồng nghiệp đang đứng thành một hàng, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Cẩm Lý.

“Có chuyện gì sao?”