Dịu Dàng Bên Em

Chương 111: Tôi đến thu dọn đồ cho vợ tôi.




Sau khi Lê Giang Lâm nói vợ của anh đã bị sa thải vào ngày hôm nay, không khí trong toàn bộ khu văn phòng im ắng một cách lạ thường. Vẻ mặt của mọi người đều kinh ngạc và có chút khó tin, họ tự hỏi có phải mình nghe nhầm không, hồi lâu sau họ mới khôi phục lại bình tỉnh. Chủ tịch Lê nói vợ anh ta đã bị sa thải hôm nay, như chúng ta đã biết thì vợ của chủ tịch Lê là con cô gái ruột của chủ tịch tập đoàn WOsan, mà nhân viên duy nhất bị sa thải hôm nay đó là Trish Phạm. Trong lúc này dù giám đốc Trần có ngốc đến đâu đi nữa cũng có thể đoán được vợ của Lê Giang Lâm là ai.

Môi giám đốc Trần tái nhợt, cả thân hình ông ta dường như sắp sụp đổ không thể tin mà nhìn Lê Giang Lâm, cổ họng ông cứng ngắc, lúc này trong lòng ông Trần còn sót lại một tia mong mỏi và hy vọng cuối cùng là điều mà mỉnh vừa nghe không phải là sự thật.

“Chủ tịch, anh có nhầm lẫn gì ở đây không? Chúng tôi không nhận được bất cứ thông báo nào nói rằng phu nhân của anh đang làm việc ở đây.”

“Ý ông là tôi nói sai sao?” Lê Giang Lâm nhướng mày nhìn giám đốc Trần.

Cái nhìn lạnh nhạt này làm giám đốc Trần không khỏi rùng mình, theo bản năng ông ta liền cúi đầu xuống ríu rít nói xin lỗi.

“Tôi xin lỗi, chủ tịch Lê, là... là tôi đã nói sai.”

Mọi người vẫn còn đang bàng hoàng không biết Trish Phạm có thật là con cô gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn WOsan hay không, nhưng thấy dáng vẻ âm trầm và lời nói khẳng định của ngài chủ tịch Lê thì trong lòng đều hiểu điều đó là sự thật. Giám đốc Trần vừa hám lợi lại vừa ích kỷ, lúc nào cũng tôn thờ cái cao và chà đạp cái thấp, còn thường lợi dụng chức vụ của mình để sử dụng nhân viên của công ty làm người trông trẻ tại nhà riêng cho ông ta. Ngay cả sinh nhật của vợ cũng ngụ ý với nhân viên phải chuẩn bị những món quà thật bất ngờ cho vợ ông ta, ngoài ra ông ta còn có mối quan hệ không rõ ràng với nữ trợ lý của mình, mặc dù ông ta cũng có năng lực nhưng lại là người không có đạo đức trong nghề nghiệp. Cũng không phải không có nhân viên cảm thấy bất bình đem chuyện của ông ta báo cáo lên cấp trên, nhưng vì cách thức và sự luồn lách của ông ta thật quá quỷ quyệt, những nhân viên có ý muốn tố cáo ông ta điều bị cho thôi việc một cách mờ ám, sau đó họ còn không thể tìm được việc làm ở thành phố này và cuối cùng buộc phải trở về quê. Các nhân viên không dám lên tiếng phản đối ông ta, họ đều mong mỏi một ngày nào đó ông ta có thể được chuyển đi nơi khác càng sớm càng tốt để có thể loại bỏ vị lãnh đạo vô lương tâm này. Không ngờ lần này vì muốn lấy lòng vợ của chủ tịch Phạm Hùng mà giám đốc Trần đã xúc phạm đến con gái duy nhất của chủ tịch, mà người đó còn là vợ của chủ tịch Lê người đứng đầu tập đoàn NIP, ai cũng biết WOsan đã được NIP thu mua một cách chưa hoàn toàn vì số cổ phần bí mật lên đến 30% chưa biết thuộc về ai, trong tay ông Phạm Hùng từ lâu đã không còn nắm cổ phần của WOsan, sở dĩ ông vẫn còn là chủ tịch của WOsan là vì cựu chủ tịch Lê Giang Nghiêm ba của Lê Giang Lâm đã tính toán, trước khi WOsan có thể đứng vững trở lại trên thị trường kinh doanh mới công bố tin tức thu mua này cho báo chí, và 30% cổ phần kia họ hy vọng ông Phạm Hùng vẫn nắm giữ nó trong tay.

Lúc này giám đốc Trần liên tục nói xin lỗi với Lê Giang Lâm nhưng bị sự thờ ơ của anh làm cho khổ sở. Ông chỉ ước Trish Phạm có mặt ngay lúc này, ông sẽ cung kính và nói với cô ấy rằng. Thưa cô, chồng cô là chủ tịch Lê người đứng đầu tập đoàn NIP, cô không cần sợ bất cứ ai hay làm bất cứ chuyện gì người khác sai bảo, cô chỉ cần đến đây và ngồi chơi xơi nước thôi ạ. Nhưng đã quá muộn, Trish Phạm đã bị ông đuổi khỏi công ty sáng nay. Giám đốc Trần chỉ nghĩ đến điều đó thôi đã cảm thấy tức ngực đến khó mà chịu nỗi.

Biểu hiện phức tạp trên khuôn mặt giám đốc Trần rất khó coi nhưng cũng cố nhỏ giọng hỏi chủ tịch Lê, “Chủ, chủ tịch Lê… Phu nhân, Trish Phạm là vợ của anh sao?

”Đúng vậy, tên cô chủ là Phạm Kim Thơ hay còn gọi là Trish Phạm, mọi người điều hiểu lầm rằng cô Hà My là chị của cô chủ nhưng không phải, chủ tịch Phạm Hùng chỉ có một cô con gái duy nhất là phu nhân của chủ tịch Lê đây. Cô chủ chỉ muốn đi làm và học hỏi kinh nghiệm như một nhân viên bình thường nên không muốn phô trương thân phận của mình.” Trợ lý Lưu đứng bên cạnh trả lời thay cho Lê Giang Lâm.

Sau khi nghe xong trái tim giám đốc Trần như chìm xuống đáy vực, trước khi ông ta có thể chỉ ra chỗ làm việc của Kim Thơ thì một giọng nữ cố tỏ ra vui vẻ và niềm nở vang lên bên cạnh ông.

“Đây, là ở đây, chỗ ngồi của chị Trish là ở đây.” Cẩm Lý chỉ tay về hướng bàn làm việc chỗ Kim Thơ thường ngày vẫn ngồi.

Đồ giả tạo, Nhã Lan khịt mũi với Cẩm Lý, sau đó cô mỉm cười đứng trước bàn làm việc của Kim Thơ mà cung kính, trên tay cô ấy lúc này đang cầm một chiếc điện thoại di động, Nhã Lan đã bí mật quay video từ khi Lê Giang Lâm bước vào văn phòng. Lê Giang Lâm không để ý đến Cẩm Lý mà quay sang nhìn về phía Nhã Lan, anh thản nhiên liếc nhìn điện thoại di động trên tay cô khi phát hiện ra cô đang lén lút quay phim mình. Thấy ánh mắt của Lê Giang Lâm đang nhìn điện thoại của mình, Nhã Lan lo lắng liền vội vàng rụt tay lại để che điện thoại, cô sợ hai người vệ sĩ vạm vỡ đang đứng phía sau Lê Giang Lâm sẽ đi tới đoạt lấy và đập vỡ điện thoại của mình. Lông mi Lê Giang Lâm hơi rủ xuống nhưng anh không lên tiếng, chỉ nhấc chân đi về phía bàn làm việc của vợ mình. Nhã Lan thở phào nhẹ nhõm, anh ta không phản ứng điều đó có nghĩa là chủ tịch Lê đã ngầm cho phép cô ấy quay phim và chụp ảnh.

Nhã Lan lặng lẽ bước sang một bên nhường chỗ cho Lê Giang Lâm, sau đó cô tìm một góc đẹp để tiếp tục quay video. Bởi vì lúc sáng Triệu Hoàng nhắn tin với Kim Thơ nói rẳng để cô về nghỉ ngơi vài ngày, nên Kim Thơ không mang theo bất cứ thứ gì ở công ty. Ngày thường Kim Thơ thường để tất cả các tài liệu tại nơi làm việc, có một tủ sách bên cạnh bàn làm việc của cô và trong tủ có rất nhiều sách mà cô sử dụng làm tài liệu hỗ trợ cho công việc. Hai vệ sĩ của Lê Giang Lâm đã mang đến hai chiếc hộp lớn. Giám đốc Trần mồ hôi lạnh chảy đầy trán, ngay cả sau lưng và quần áo cũng ướt đẫm mồ hôi.

Ông Trần đứng một lúc thì nhỏ giọng nói với chủ tịch Lê, “Chủ tịch, chúng tôi không sa thải cô Trish, là do gần đây cô ấy làm việc quá sức nên tôi muốn cô ấy về nghỉ ngơi một thời gian, sau đó sẽ trở lại làm việc bình thường.”

Trong chốc lát, giám đốc Trần đã bịa ra một lý do vô cùng hợp lý để biện minh cho bản thân. Tất cả mọi người khi nghe xong đều choáng váng trước khả năng lẻo mép và nịnh nọt một cách vô nghĩa của ông ta, lúc sáng không phải ông ta đã tức giận đến mức hét lớn nói sa thải Trish Phạm, còn đe dọa sẽ khiến cô ấy không thể tìm được một công việc ở thành phố này. Đúng thật là miệng lưỡi không xương nhiều đường lắt léo, lời nói ra trơn tru đến nỗi có thể dễ dàng thuyết phục được người nghe. Nhưng giám đốc Trần vẫn rất lo lắng liếc mắt nhìn chủ tịch Lê, Lê Giang Lâm phớt lờ ông ta, anh xoay nhẹ ghế, đôi lông mày sâu không có biểu cảm gì trên khuôn mặt lạnh lùng và sắc sảo. Mọi người đều cảm thấy cảnh tượng này quen thuộc đến khó hiểu, sau khi suy nghĩ kỹ, họ nhớ ra lúc sáng Trish Phạm cũng đã ngồi trên chiếc ghế này và nói chuyện với bà Hà Linh với cùng một thái độ cao ngạo và xem thường đối phương. Chẳng trách họ lại là vợ chồng, phong cách rất giống nhau, ngay cả dáng điệu thư thái nhàn nhã không vội vàng, không bận tâm đến người khác nói gì cũng cực kỳ giống nhau. Khí chất của hai vợ chồng này giống nhau đến mức ngay cả tư thế ngồi chống tay cũng giống hệt nhau.

Nhã Lan đã không kiềm chế được nụ cười trên môi khi ghi lại được hình ảnh này.

“Trở về nghỉ ngơi?” Lê Giang Lâm nhướng mi mắt nhìn giám đốc Trần.

“Đúng, đúng, trong lúc này trở về nghỉ ngơi là điều tốt nhất. Nếu cô Trish muốn trở lại làm việc thì có thể trở lại bất cứ lúc nào.”

Lê Giang Lâm trầm giọng, “Nhưng vợ tôi không nói với tôi như vậy. Cô ấy nói mình đã bị sa thải, cô ấy còn nói giám đốc Trần hứa sẽ sử dụng mọi mối quan hệ của mình để chặn đường sống của cô ấy và khiến cô ấy không thể xin được một công việc ở thành phố này. Là do ông nhớ nhầm, hay là vợ tôi nói sai?”

Giọng Lê Giang Lâm không vội cũng không chậm, không tức giận cũng không tỏ ra kiêu ngạo. Nhưng lại làm cho giám đốc Trần có cảm giác ngực mình như có một ngọn núi đè lên làm ông không thể thở nổi. Trong mắt một người giỏi nịnh nọt như ông Trần thì những gì cấp trên nói ra đều đúng không thể sai được. Nhưng theo như lời Lê Giang Lâm vừa nói thì ông dám nói vợ chủ tịch sai, nhưng chẳng lẽ ông ấy lại nói mình nhớ nhầm? Điều đó tương đương với việc thừa nhận năng lực của ông ta cực kỳ thấp kém, ngay cả một câu nói cũng nhớ nhầm thì còn làm giám đốc kinh doanh được sao?

Giám đốc Trần nuốt xuống nước bọt mà rùng mình, đầu gối mềm nhũn sắp đứng không vững.

“Chủ tịch Lê, tôi... tôi không biết cô Trish là vợ của anh. Nếu tôi biết, tôi không dám nói như vậy đâu, tôi nhất định sẽ đích thân xin lỗi cô ấy.”

Lê Giang Lâm lạnh lùng, “Tôi đến đây không phải để nghe lời xin lỗi của ông. Ông là lãnh đạo trong công ty nên có quyền sa thải những nhân viên vi phạm, và làm đúng với hợp đồng lao động mà công ty ký kết với nhân viên, nhưng vợ tôi là một người thông minh và đảm đang, cô ấy còn rất chăm chỉ làm việc. Nếu do vợ tôi sai, chúng tôi sẵn sàng bồi thường thiệt hại cho công ty, nhưng nếu lãnh đạo sa thải nhân viên không có lý do chính đáng thì chính công ty sẽ phải bồi thường cho nhân viên, nếu không nhân viên đó có quyền kiện lãnh đạo công ty.”

Giám đốc Trần chưa bao giờ gặp phải tình huống khó khăn như thế này, ông giơ tay lên lau mồ hôi trên trán mà không thể nói gì khác hơn là xin lỗi.

Lúc này Lê Giang Lâm không muốn mất nhiều thời gian, anh hết kiên nhẫn nên đứng dậy và quay nhìn về phía Triệu Hoàng, “Giám đốc Triệu, phòng tài chính ở đâu?”

Triệu Hoàng chưa bao giờ nghĩ người đã gọi điện thoại cho ông để xin nghỉ phép cho Trish Phạm với lý do cô ấy chưa thức dậy một tháng trước lại là chủ tịch Lê. Thật không có gì lạ khi lời nói của anh ta lại rất giống giọng điệu củatrên đang ra lệnh.

Triệu Hoàng cúi người làm động tác mời, “Tôi sẽ đưa chủ tịch đến đó.”

Vì Kim Thơ là vợ của Lê Giang Lâm nên mọi người đều biết thân phận của cô là người thừa kế của tập đoàn WOsan, tất nhiên trong tương lai cô không thể là một nhân viên nhỏ trong công ty này nữa.

Lúc này Lê Giang Lâm nhấc chân bước hai bước, sau đó anh quay đầu sang, ánh mắt lạnh lẽo như con dao đâm thẳng vào người giám đốc Trần.

“Giám đốc Trần, chúng ta cùng đi đến phòng tài chính làm thủ tục bàn giao công việc.”

Giám đốc Trần sau khi nghe lời này cả người như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh thấu xương. Đây đâu phải làm thủ tục nghỉ việc cho Trish Phạm mà là làm thủ tục cho ông nghỉ việc thì đúng hơn. Điều này khiến ông Trần khóc không ra nước mắt và không tự nguyện chúc nào.