Dịu Dàng Bên Em

Chương 115: Em thật tuyệt.




Kim Thơ vội vàng cầm lấy điện thoại bấm tắt video, phòng ngủ trở nên yên lặng trong vài giây. Kim Thơ và Lê Giang Lâm bốn mắt nhìn nhau, cô cảm thấy không khí căn thẳng như sắp nghẹt thở khi bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Lê Giang Lâm.

Nửa đêm, bên ngoài cửa sổ lúc này trăng đã lên cao, ánh sáng vằng vặc treo lơ lửng trên không trung toả một màu trắng sữa huyền ảo. Lúc này trong phòng ngủ, Kim Thơ đang ngồi chống tay trên giường, cô quay mặt đi không nhìn Lê Giang Lâm, mặt cô lúc này đã đỏ bừng vì xấu hổ. Lê Giang Lâm nhấc chân nhàn nhã bước vào rồi tiện tay đóng lại cửa phòng, anh bước đến bên cửa sổ vẫy tay mạnh mẽ kéo rèm cửa lại. Lê Giang Lâm vừa tắm xong trên người dường như vẫn còn mang theo hơi nước. Thấy Lê Giang Lâm vẫn chưa nói gì, Kim Thơ cầm điện thoại di động lên nhẹ nhàng mở ra định xóa đoạn video mà Nhã Lan đã gửi cho mình. Ngay khi ngón tay chạm vào đoạn video thì lòng bàn tay ấm áp của Lê Giang Lâm đã nắm lấy mắt cá chân của cô kéo mạnh về phía mình. Cả người Kim Thơ vì động chạm bất ngờ này làm cho hoảng sợ, điện thoại trên tay gần như rơi xuống. Ngay khi cô định quay đầu lại để nói chuyện thì Lê Giang Lâm đã cúi xuống và không ngần ngại nằm đè lên người Kim Thơ.

Bên tai Kim Thơ liền truyền đến giọng nói bông đùa ngả ngớn của Lê Giang Lâm, “Vợ à, em đang xem gì vậy hả?”

“Em không xem gì cả.” Giọng Kim Thơ rung rung.

“Thật sao? Vậy đưa điện thoại cho anh.”

“Không được.”

Kim Thơ dùng hai tay bảo vệ điện thoại, nhưng đáng tiếc tay chân nhỏ bé của cô không thể chống lại sức lực to lớn của người đàn ông đang đè trên người mình. Lê Giang Lâm rất nhẹ nhàng trực tiếp thực hiện biện pháp cưỡng chế, anh nắm lấy tay Kim Thơ hôn lên rồi mở từng ngón tay ra và lấy đi chiếc điện thoại. Lê Giang Lâm chỉ liếc nhìn đoạn video nhưng không mở phát, người đã gửi video là Nhã Lan, anh biết chính xác thời điểm video này được quay là lúc anh đang ở công ty nơi Kim Thơ làm việc. Sau khi điện thoại di động bị lấy đi, Kim Thơ đã hoàn toàn bỏ cuộc không còn vùng vẫy nữa, cô đưa hai tay che mặt mình. Lê Giang Lâm biết trong đoạn video này chỉ đơn giản là hình ảnh của mình nên cũng không muốn mở ra xem, nhưng nhìn hành động xấu hổ này của Kim Thơ thì anh chắc chắn còn có điều gì khác lạ ẩn chứa trong đoạn video này. Lê Giang Lâm tò mò bấm vào video xem, chẳng những vậy anh còn nắm lấy tay đang che mặt của Kim Thơ ra để cô cùng xem.

Ánh trăng mờ ảo, ánh đèn vàng trong bóng tối mơ hồ. Trong phòng ngủ lại vang lên tiếng thở hổn hển khiêu gợi, hai mắt Lê Giang Lâm ngay lập tức tối sầm, anh nói nhỏ bên tai Kim Thơ.

“Chỉ nghe được âm thanh mà không thấy nhìn ảnh thì thật đáng tiếc, hay là anh và em cùng trải nghiệm cảm giác giống âm thanh trong đoạn video, được không?”

Môi anh áp vào tai cô, gương mặt biến đổi khiến Kim Thơ nhìn không rõ ràng. Luồng hơi nóng làm tai Kim Thơ ngứa ngứa khó chịu, cô cảm thấy hơi bối rối, trong lòng lúc này có một linh cảm không tốt, cô cố gắng giải thích với khuôn mặt đỏ bừng nhìn Lê Giang Lâm.

“Em... đây không phải là thứ em muốn xem, là do đồng nghiệp của em gửi đến nên em mới mở ra xem thử.”

Nhã Lan và bạn trai cô ấy dường như không thấy xấu hổ khi cùng nhau thảo luận và cắt ghép đoạn video kiểu như thế này sao?

Kim Thơ giơ tay đẩy ngực Lê Giang Lâm ra, “Anh đừng nói như em đã làm chuyện đáng xấu hổ gì đó, chỉ là một đoạn video có âm thanh mà không có hình ảnh thôi, em là một người có tâm hồn trong trắng tự nhiên như nước suối trên núi, anh cũng biết mà.”

Lê Giang Lâm bật cười, “Đoạn video này xem như là bí mật giữa anh và em, bỏ nó qua một bên, bây giờ chúng ta có một chuyện quan trọng khác để nói đây.”

Nhìn vẻ mặt thần bí của Lê Giang Lâm, Kim Thơ lo lắng hỏi: “Có chuyện gì?”

Trên tấm ga trải giường màu trắng, Lê Giang Lâm dùng ngón tay cái xoa vào mắt cá chân của Kim Thơ, ngay lập tức một cơn ngứa chạy dọc trên làn da mềm mại làm Kim Thơ run rẩy. Cô uốn cong chân của mình rồi lắc nó muốn Lê Giang Lâm thả ra, vừa co chân vừa nói với anh mình không thể chịu nổi.

“Giang Lâm, làm ơn buông ra.”

“Vợ ơi, em còn nhớ thỏa thuận giữa chúng ta không?”

Kim Thơ bối rối, “Cái gì? Thỏa thuận gì chứ?”

Trong lúc giằng co, chiếc quần pijama của Kim Thơ bị đẩy lên làm lộ ra một phần bắp chân trắng nõn, mềm mại và mảnh mai, yết hầu Lê Giang Lâm trượt lên xuống, lòng bàn tay to của anh đang mắt cá chân của Kim Thơ càng siết chặt hơn. Kim Thơ dùng sức muốn bò sang chỗ khác, cô túm lấy ga giường và gối ôm. Trước khi kịp thoát thân cơ thể cô đã bị Lê Giang Lâm ôm lấy vòng eo thon thả. Dưới ánh đèn, đôi mắt sâu thẳm của anh nóng bỏng như một con sói đang nhìn chằm chằm vào con mồi.

Mình vượt qua ranh giới khi nào vậy? Cho dù như thế cũng là vì vô tình không chú ý mà thôi, anh ta đâu phải trẻ con, trừng phạt cái gì chứ? Kim Thơ hoảng sợ quay đầu nhìn về phía giữa giường, chưa kịp tìm hiểu xem mình đã thực sự có vượt qua ranh giới hay chưa thì thấy một tay còn lại của Lê Giang Lâm mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một cái hộp.

Thứ đó là gì? Kim Thơ trừng to mắt nhìn thứ trong tay Lê Giang Lâm. Lúc này anh mỉm cười đưa thứ trong tay lên lắc lắc trước mặt Kim Thơ.

“Có biết đây là gì không?”

Giọng Lê Giang Lâm dịu dàng, “Lần đầu nên sẽ có chút đau, anh không muốn làm em đau.”

Mặt Kim Thơ đỏ bừng, cái này… cái này là gel bôi trơn, anh ta đã chuẩn bị trước rồi sao?

“Anh… Còn chuẩn bị thứ này, sao tôi không nhìn thấy?”

Lê Giang Lâm hôn lên vành tai cô, “Anh đã mua nó trước ngày cưới, nhưng vì anh tôn trọng quyết định của em nên dù có muốn cũng cố gắng kìm chế, nó vẫn luôn ở trong ngăn tủ này, là do em không để ý mà thôi.”

Là nghĩ sớm muộn gì cũng dùng nên để lại trong tủ không bỏ đi?

Cả người Kim Thơ rung rung khi nghĩ đến tâm tình của Lê Giang Lâm khi ngủ chung với cô mỗi đêm, chắc là anh ấy khó chịu lắm?

Môi anh áp vào tai cô, khàn giọng giải thích, “Sớm muộn gì cũng có ích nên anh để lại, anh tự tin sẽ làm em thích và yêu anh.”

Kim Thơ, “…”

Kim Thơ rùng mình, ngực cô nhảy lên dữ dội, ngón tay nắm lấy áo choàng tắm của Lê Giang Lâm giật giật giải thích, “Em chỉ vô tình vượt qua ranh giới, chỉ vô tình thôi… lần này không tính, được không?”

Thái độ Lê Giang Lâm phớt lờ và nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, nếu bây giờ buông tha em thì đến khi nào anh mới xoá bỏ được ranh giới không tồn tại trong lòng em đây? Lê Giang Lâm nhìn Kim Thơ kiên định lắc đầu. Kim Thơ cắn môi, nhướng mi mắt ngấn nước nhìn anh, giọng nói của cô mỏng manh và rất nhỏ vì ngượng ngùng.

“Em, em sợ... Anh nhẹ nhẹ được không?”

Nói xong, Kim Thơ xấu hổ trốn trong vòng tay Lê Giang Lâm không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Một câu này của Kim Thơ đã trực tiếp cắt đứt sợi dây vô hình trói buộc sự kiềm chế và chịu đựng mấy tháng qua của Lê Giang Lâm. Anh im lặng trong hai giây, sau đó mỉm cười ôm chầm lấy cô. Trong đêm bọn họ hôn nhau một cách rất tự nhiên, Lê Giang Lâm ôm vợ trong lòng vừa dịu dàng lại quan tâm, tuy Kim Thơ rất thẹn thùng nhưng hai tay lại nắm chặt áo ngủ của anh. Cho đến khi Lê Giang Lâm tỉ mỉ hôn lên cổ rồi đè cô dưới thân, Kim Thơ mới hơi mở mắt si mê mà nhìn Lê Giang Lâm.

Lê Giang Lâm lúc này chống người mình lên nhẹ giọng hỏi nhỏ, “Có thể không? Nếu em không muốn anh sẽ dừng lại.”

Đến nước này còn muốn dừng lại sao đồ ngốc, Kim Thơ đỏ mặt căng thẳng đến độ phát run, nhưng lúc trả lời lại không hề do dự, cô gật đầu giọng rất nhỏ như chỉ để mình anh nghe, “Có thể.”

Đôi môi bị hôn lần nữa, quần áo trên người cũng bị cởi ra từng chút, Kim Thơ hơi sợ mà vịn bả vai Lê Giang Lâm, mặc cho Lê Giang Lâm cứ liếm láp lung tung trên người mình, từ xương quai xanh đến những nơi mẫn cảm trên thân thể trắng nõn mềm mại, từ bụng nhỏ đến cả ngón chân. Kim Thơ xấu hổ đưa tay che mắt mình, cơ thể căng cứng, cho đến khi đầu lưỡi gai gai liếm qua đôi môi mềm mại cô mới thỏ thẻ lên tiếng gọi tên anh.

“Giang Lâm.”

“Hửmm?”

“Em… em ngứa….”

“Ngứa chỗ nào?”

“…. Anh… đừng liếm nữa được không?”

“Được.” Lê Giang Lâm nhếch miệng cười.

Chuyện sau đó hiển nhiên là cứ như thế mà đến. Hai tay Kim Thơ không chống đỡ nổi từng trận va chạm kích thích mà siết chặt ga giường, sau một lúc thì vô lực nằm nhoài mặc cho người kia yêu thương, khoái cảm cực độ làm cô không nhịn được rên lên từng tiếng, hai tay bấu lấy ga giường bị người đàn ông mở ra đặt lên cổ mình. Lê Giang Lâm nghiêng người đè xuống, không ngừng liếm hôn lên mặt rồi hôn lên cổ cô, sắc mặt Kim Thơ ửng hồng hai mắt mông lung thất thần, cô há miệng nhưng lại không nói được lời nào. Đầu óc trống rỗng và ý thức mờ mịt, lúc này Kim Thơ lại nghe được giọng nói dịu dàng của Lê Giang Lâm.

“Vợ ơi, giọng của anh có dễ nghe hơn âm thanh trong đoạn video kia không?”

Kim Thơ ôm lấy eo anh, ngượng ngùng vùi khuôn mặt đỏ bừng vào trong ngực anh lắc nhẹ đầu, “Em không biết.”

Sau đó vai Kim Thơ có cảm giác hơi đau vì Lê Giang Lâm đã cắn nhẹ lên, giọng anh dịu dàng và ấm áp nói khẽ vào tai cô.

“Em thật tuyệt.”