Dịu Dàng Bên Em

Chương 117: Em tự đi tắm.




Chủ tịch Lê vui sướng mỉm miệng cười ngọt ngào ôm lấy vợ mình, Kim Thơ một lần nữa lại chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh. Một lúc lâu, lâu đến khi Lê Giang Lâm cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng đều đều của Kim Thơ, anh cẩn thận gối đầu cô lên gối nằm sau đó kéo cánh tay mình ra, nhẹ nhàng đặt trên trán vợ một nụ hôn sau đó đi xuống nhà bếp. Khi Kim Thơ tỉnh dậy, cô không thấy Lê Giang Lâm đâu, cô nghĩ trong lúc mình ngủ say anh đã âm thầm ngồi dậy và đi đến công ty để làm việc. Lúc này bụng Kim Thơ kêu gào đòi ăn, cô vừa đứng dậy thì cảm giác được cả người đều nhau nhức, hai cánh tay và chân không thể nhấc lên nổi. Cô nằm lại giường cam chịu một mình trong căn phòng trống trải, hai mắt Kim Thơ mở to nhìn trần nhà mà trong lòng có một cỗ cô đơn khó tả.

Xem ra tất cả những đàn ông điều giống nhau, sau cuộc ân ái khi mặc quần vào thì không còn quan tâm đến gì nữa, họ chỉ quan tâm đến bản thân và không hề muốn nán lại hỏi xem người bạn tình của mình sau một đêm mặn nồng có thấy ổn hay không? Kim Thơ thở dài kéo chăn lên trùm kính đầu, thôi thì cuộc vui nào cũng sẽ tàn, tuyết lạnh nào cũng sẽ tan, vấn đề hiển nhiên này cô đã biết từ trước rồi nhưng vẫn cố hy vọng, hy vọng Lê Giang Lâm sẽ khác, chẳng phải càng hy vọng thì lại càng dẫn đến thất vọng hay sao?

Lúc này cánh cửa phòng mở ra và Lê Giang Lâm bước vào, anh thấy Kim Thơ đang cuộn tròn trên giường với chăn bông trên tay che gần hết khuôn mặt, khi anh vén chăn ra thì nhìn thấy đôi mắt lấp lánh nước của cô như thể sắp khóc. Thấy Lê Giang Lâm đứng trước mặt, Kim Thơ có chút không thể tin mà mở to mắt hơn nhìn anh.

Anh ấy vẫn ở nhà với mình, anh ấy không đi làm.

Lê Giang Lâm cúi người hôn lên trán cô, xoa xoa mái tóc dài đã rối tung buông xõa trên gối, giọng anh dịu dàng.

“Em sao vậy? Sao khóc rồi?”

Nhìn thấy anh vẫn chưa rời đi tâm trạng của Kim Thơ ngay lập tức nhẹ đi rất nhiều, mặc dù anh là thủ phạm khiến cả người cô đau nhức nhưng lúc này nhìn thấy anh, trong lòng cô thật sự cảm thấy rất thoải mái và tự tin hơn đối với sự nhận định của mình. Kim Thơ mím môi không nói nhưng trong lòng rất vui vẻ, Lê Giang Lâm dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của vợ mình, anh ôm lấy cô vào lòng, áp môi mình lên môi cô, thở ra một tiếng.

“Vợ à, có phải em nghĩ anh là người đàn ông không giữ lời hứa sẽ ở nhà với em, nên thất vọng rồi trùm kín chăn bông nhỏ giọng khóc thầm? Em yêu anh nhiều nên không muốn rời anh, luôn muốn níu kéo anh ở bên cạnh đúng không?”

Lời này của Lê Giang Lâm rất cưng chiều nói khẽ vào tai Kim Thơ. Trong đêm ân ái, anh đã gọi cô dịu dàng như thế, nào là vợ ơi, vợ nhỏ bé đáng thương của anh, vợ yêu của anh… Lúc này Kim Thơ bị anh nói trúng tim đen, cô đỏ mặt không chịu thừa nhận, “Là ai níu kéo? Em không có khóc.”

“Ồ?” Lê Giang Lâm ôm chặt cô, “Lúc sáng là ai ôm anh nói không muốn anh xuống giường, muốn ngủ với anh.”

Kim Thơ nghẹn ngào vùi đầu vào ngực anh, ôm chặt lấy anh không cho anh trêu chọc, cô không biết khi mình nói ra những lời đó thì dường như không nghĩ ngợi gì nhiều, cô chỉ là không muốn anh rời đi, cô yêu anh và lưu luyến cảm giác yêu thương ấm áp của hai người giống như tối qua.

Kim Thơ kéo chăn bông trùm lên đầu, “Giang Lâm, anh thật phiền phức, đi đi, anh đi làm đi, để em ngủ.”

Lê Giang Lâm bật cười, anh nghiêng người dựa vào người Kim Thơ rồi nâng chăn bông lên để lộ khuôn mặt đỏ bừng của người trong chăn, giọng anh ấm áp, “Em không đói sao? Em yêu, say khi ăn xong em hãy ngủ được không?”

Lê Giang Lâm lại ghé vào tai cô bổ sung, “Sau bữa sáng, anh sẽ ngủ với em.”

Kim Thơ ủ rủ, “Em đói, nhưng em... Em có chút khó chịu.”

Cô ấy cảm thấy mình nên nói điều đó với anh, vì là vợ chồng nên Lê Giang Lâm có thể hiểu được gợi ý trong lời nói của cô ấy, lần đầu tiên quan hệ, đó là sự trải nghiệm khó quên của thiếu nữ, nếu người đàn ông có trách nghiệm họ sẽ không để vợ mình âm thầm một mình chịu đựng mà sẽ quan tâm chăm sóc cô ấy một cách chu đáo. Tuy chỉ mới trải qua một đêm với cô nhưng Lê Giang Lâm thừa biết được khả năng mất khống chế của mình trên giường trong lần đầu tiên cùng vợ ân ái, anh không thể lắng nghe cô khi đã bị đam mê và dục vọng chiếm hữu linh hồn, nên trong cuộc yêu đương cuồng dại phấn kích đến nổi mất kiểm soát. Tất nhiên đối với chuyện này Lê Giang Lâm cũng không có kinh nghiệm nên việc làm Kim Thơ bị đau đó là điều không thể tránh khỏi. Lúc này nhìn thấy Kim Thơ nằm đắp chăn bông cả người mệt mỏi còn nói ra mình thấy khó chịu, anh thấy đau lòng đưa tay sờ lên mặt cô.

Lê Giang Lâm nhỏ giọng hỏi: “Còn đau không?”

Kim Thơ ngượng ngùng lắc đầu, “Không sao, ngủ một giấc sẽ hết.”

Lê Giang Lâm nhìn cô vợ bé nhỏ cảm thấy buồn cười, khó chịu trong người còn nói không sao, anh hôn lên vành tai cô, “Anh sẽ đưa em đi tắm rửa. Trước tiên uống chút cháo, được không?”

“Em có thể tự đi tắm.”

Lê Giang Lâm đứng dậy trước rồi ngồi ở mép giường, nhưng thấy Kim Thơ vẫn còn nằm trên giường, anh liền đề nghị.

“Anh bế em nhé?”

Kim Thơ ngồi dậy lắc đầu, “Không cần đâu.”

Lê Giang Lâm dùng đôi mắt đẹp như hoa đào của mình nhìn vào khuôn mặt Kim Thơ, thấy cô xua tay, “Anh ra ngoài trước đi.” Cô định đứng dậy mặc quần áo.

Lê Giang Lâm khó hiểu cố ý hỏi, “Tại sao em muốn anh ra ngoài?”

Kim Thơ giải thích, “Vì em muốn đi tắm.”

Lê Giang Lâm nhướng mày, “Thì em cứ đi, chẳng lẽ em không muốn anh nhìn… ?”

Kim Thơ nóng bừng cả mặt, cô đẩy vai anh lạnh nhạt nói: “Anh ra ngoài đi, đi ra ngoài xem bữa sáng có bị nguội không, có thể hâm nóng lại, đi mà.” Kim Thơ đẩy tay Lê Giang Lâm.

Là ngượng ngùng sao? Lê Giang Lâm cười cười rồi hôn lên mu bàn tay cô, cũng ngừng trêu chọc cô, anh quay người rời khỏi phòng ngủ.