Dịu Dàng Bên Em

Chương 123: Ba vợ giả bệnh




Kim Thơ và Lê Giang Lâm vẫn đang thì thầm với nhau, vì giọng ông Hùng vừa yếu lại khá trầm do mệt mỏi nên không ai để ý đến những gì ông nói. Cuối cùng ông Hùng tự mình uống hết nửa bát cháo sau đó nằm trên giường nghe con gái và con rể thì thầm nói chuyện với nhau. Một lúc sau, khi thấy ông Hùng đã ăn xong cháo, hai người mới ngồi vào bàn ăn cơm cách giường bệnh của ông Hùng không xa, vừa ăn vừa thảo luận về việc buổi tối ai ở lại bệnh viện để chăm sóc cho ông Hùng. Ông Hùng cảm thấy may mắn khi con gái không nhắc đến Hà Linh trước mặt con rể, nếu để Lê Giang Lâm biết bản thân ông không thể dạy giỗ nỗi vợ thì mất mặc lắm. Khi dì giúp việc mang đồ ăn về thì ông Hùng đã nhắm mắt ngủ thiếp đi, Kim Thơ bảo dì ấy về nhà nghỉ ngơi rồi sáng mai hãy vào vì tối nay cô và chồng sẽ ở lại đây.

Sau khi tiễn người giúp việc về, Lê Giang Lâm nắm tay vợ nhỏ giọng hỏi, “Em có mệt không?”

Kim Thơ lắc đầu, Lê Giang Lâm ôm cô vào lòng, đầu cô vùi vào ngực anh ngửi mùi hương quen thuộc của anh, lúc này cô cảm thấy rất dễ chịu và nhẹ nhõm. Lê Giang Lâm đưa tay lên vỗ nhè nhẹ vào lưng cô như an ủi, đột nhiên anh nghe Kim Thơ lên tiếng hỏi:

“Giang Lâm, có phải anh đã gọi điện cho trợ lý của ba em muốn anh ta nói lại với ông ấy, giám đốc Trần vì chịu ảnh hưởng của phu nhân chủ tịch nên đã đuổi việc em?”

Bàn tay đang vuốt sống lưng của Lê Giang Lâm đừng lại, anh bất đắc dĩ nói, “Anh xin lỗi, anh chỉ muốn cho ba em biết, nhưng không ngờ lại làm ông tức giận đến mức phải nhập viện.”

Kim Thơ ngước nhìn anh, Lê Giang Lâm mím môi hạ mi mắt, đây là thái độ thừa nhận lỗi lầm như thể anh đang chờ những lời trách cứ từ phía cô. Kim Thơ nhìn anh một lúc rồi đột nhiên mỉm cười.

“Vì sao anh phải xin lỗi em?”

Lê Giang Lâm ngẩng mặt lên nhìn cô, “Em không tức giận sao?”

Lê Giang Lâm hiểu rõ tầm quan trọng của một người cha đối với con gái, mặc dù ý định ban đầu của anh không phải cố ý muốn làm tổn hại đến ông Hùng, nhưng làm ông tức giận đến mức phải nhập viện thì thật không hay chút nào, nên Lê Giang Lâm lo lắng Kim Thơ sẽ giận anh vì việc này.

“Người làm ba em phải nhập viện là bà Hà Linh chứ không phải anh, vậy tại sao em phải giận anh? Em là người vô lý như vậy sao?”

Lê Giang Lâm thở phào nhẹ nhõm, anh nhéo má Kim Thơ, “Vợ của anh là người hiểu lý lẽ nhất.”

Anh nghiêng người định hôn cô nhưng bị Kim Thơ đẩy vai ra, cô nhắc nhở nơi đây là bệnh viện. Lê Giang Lâm nói nhỏ vào tai cô. Trong bệnh viện có phòng VIP dành cho các thành viên trong gia đình nghỉ ngơi để chăm sóc người thân. Lê Giang Lâm nắm tay Kim Thơ trở lại phòng thì thấy ông Hùng vẫn còn đang ngủ, anh trực tiếp kéo cô vào phòng bên cạnh. Sau khi vào cửa, từ phía sau Lê Giang Lâm cởi áo khoác của Kim Thơ xuống, những ngón tay xoa nhẹ lên cổ cô giống như đang vuốt ve phím đàn, sau đó anh cúi người hôn lên. Đôi chân Kim Thơ như mềm đi vì nụ hôn của anh, Lê Giang Lâm vòng tay bế cô lên và đặt xuống giường.

Nghĩ rằng ba mình bị bệnh và đang nằm phòng bên cạnh chỉ ngăn cách bởi một bức tường nên bác sĩ và y tá có thể vào bất cứ lúc nào, Kim Thơ vội vàng đè tay Lê Giang Lâm lại, “Giang Lâm, không thể ở đây được, đây là bệnh viện.”

“Em không muốn ngủ cùng chồng mình sao?” Vừa nói Lê Giang Lâm vừa tiếp tục hôn lên tai cô.

Kim Thơ đỏ mặt, “Nhưng đây là bệnh viện, chúng ta không thể… “ Ngay lúc này sao lại nổi hứng muốn làm chuyện đó?

“Bệnh viện thì sao?”

Lê Giang Lâm đứng thẳng mặt nghiêm túc, sau đó hôn lên môi cô và đưa tay xuống vén vạt áo vợ mình lên chạm vào eo Kim Thơ. Cả người Kim Thơ không kiểm soát được bất chợt run lên, lập tức cô mím môi để kìm lại âm thanh muốn phát ra sau đó quay mặt sang chỗ khác.

“Không được mà, ba đang ở phòng bên cạnh đó, em… em cũng hơi mệt.”

Lê Giang Lâm ngẩng đầu dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, anh mỉm cười xoa xoa đầu cô.

“Vậy em nghỉ ngơi thật tốt đi, anh sẽ sang phòng bên cạnh ngủ với ba để trông chừng ông.”

Ông Hùng bị sỏi mật đang chờ phẫu thuật, hiện tại sức khỏe cũng không có gì đáng ngại, bất quá cũng không cần người ngủ bên cạnh để trông coi. Lê Giang Lâm đã làm việc cả ngày ở công ty cũng không thể để anh ấy ngủ trên ghế sofa để trông coi người bệnh được.

Kim Thơ kéo tay áo Lê Giang Lâm, “Ngày mai anh còn phải làm việc, sức khoẻ của ba đã tạm ổn định cũng không cần có người bên cạnh để trông coi.”

Lê Giang Lâm, “Vậy chúng ta tiếp tục.”

Nghe được lời này, Kim Thơ lặp tức tròn mắt nhìn anh, cô gượng cười thỏa hiệp với Lê Giang Lâm.

“Được rồi, vậy hôm nay anh trông chừng ba, ngày mai sẽ là em.”

Lê Giang Lâm bật cười, anh đứng dậy đồng ý với cô, “Vậy em nghỉ ngơi đi.”

Kim Thơ muốn nói thêm điều gì đó nhưng Lê Giang Lâm đã cúi xuống và hôn lên má cô sau đó còn kề tai nói nhỏ vào tai Kim Thơ, “Khi về nhà, em phải trả nợ anh ngày hôm nay đó biết không.”

Kim Thơ xấu hổ đẩy anh ra rồi cầm một cái gối ném lên người anh, “Mau đi đi.”

Lúc Lê Giang Lâm trở về phòng ông Hùng đã thức dậy, nước biển trong chai vừa đúng lúc nhỏ đến giọt cuối cùng, Lê Giang Lâm liền bấm chuông gọi y tá đến thay một chai mới cho ba vợ, đồng thời kéo chăn đắp lại cẩn thận cho ông Hùng.

Ông Hùng ngồi dựa vào đầu giường, trong lúc y tá thay nước biển giọng ông yếu ớt hỏi Lê Giang Lâm.

“Thơ Thơ ngủ rồi à?”

Lê Giang Lâm gật đầu, thấy thần sắc của ông Hùng đã khôi phục không ít, lúc này cô y tá cũng đã xong việc và rời đi, Lê Giang Lâm kéo ghế ngồi xuống, khóe miệng nhếch lên cười như không cười nói với ba vợ một câu đầy ẩn ý.

“Ba, tình trạng bệnh của ba cũng không có gì đáng ngại, sau khi phẫu thuật tất cả sẽ tốt thôi.”

“Ba hy vọng sẽ không khẩu thuật.” Ông Hùng ấp úng.

“Vậy sao? Bác sĩ Trần và con cũng có chút quen biết, ba cứ yên tâm.”

Ông Hùng ho khan một tiếng nhìn con rể với vẻ mặt xấu hổ, trong mắt còn lóe lên một tia áy náy, “Giang Lâm, ba quả thực nằm viện vì bệnh chứ không phải vì vấn đề nào khác.”

Khi nghe trợ lý nói Hà Linh và con gái bà ấy đến công ty với tư cách là vợ của chủ tịch, còn cố ý nhằm vào Kim Thơ để gây rắc rối, nhưng dù như vậy Kim Thơ vẫn không gọi điện thoại nói một lời nào với ông để hả giận, chắc chắn là con gái đã rất thất vọng về ba mình và không muốn nói chuyện với ông nữa. Ông đã không dành nhiều thời gian cho con gái ruột của mình và giờ lại không giúp gì được cho cô. Đã vậy ông lại ích kỷ, khi được đưa vào bệnh viện còn cố tình nhờ bác sĩ nói phóng đại bệnh tình của mình lên để con gái nhanh chóng đến bệnh viện. Bác sĩ này là con trai của người bạn cũ của ông, và anh ta cũng biết mối quan hệ giữa ông Hùng và con gái không tốt nên mới giúp đỡ. Không ngờ Kim Thơ thật sự đã tin và yêu cầu bác sĩ chuẩn bị phẫu thuật cắt túi mật cho ba mình. Nhưng trong nháy mắt Lê Giang Lâm lại có thể nhìn ra ba vợ đang giả vờ bị bệnh, nhưng anh không vạch trần ông trước mặt Kim Thơ. Xem ra trước khi đến đây Lê Giang Lâm đã nói chuyện với bác sĩ điều trị nên biết ba vợ vì tức giận quá mức nên ngất đi chứ không có bệnh tình gì nghiêm trọng cả.

“Giang Lâm, ba chỉ muốn Thơ Thơ quan tâm ba nhiều hơn. Ba hy vọng con có thể hiểu tấm lòng của ba với tư cách là một người cha. Tình cảm giữa ba và Thơ Thơ từ khi ba mẹ ly hôn đã trở nên rất mong manh. Con đừng nói với Thơ Thơ về việc ba giả bệnh để lừa nó. Nếu nó biết ba lại nói dối chắc chắn sẽ tức giận đến mức không muốn nói chuyện với ba nữa. Giang Lâm, con rể tốt, sau này khi con trở thành một người cha, con sẽ hiểu được cảm giác của ba.”