Trở lại quán bar, Kim Thơ và Erik Lưu cùng nhau bước vào thang máy đặc biệt đi lên tầng cao nhất của toà nhà, trợ lý Lưu vẫn đang đứng bên cạnh cô, hiển nhiên hối hận cũng đã muộn, lần này anh chắc chắn sẽ hội ngộ cùng cựu chủ tịch thật rồi. Còn Kim Thơ thì hít một hơi thật sâu cong khóe mắt và điều chỉnh lại nụ cười sao cho thật tự nhiên không gượng gạo.
Chỉ có một hộp đêm trên toàn bộ tầng cao nhất của tòa nhà. Quán bar này quả thật do Lê Giang Lâm mở, nhưng anh không dùng để kinh doanh mà cho người khác thuê lại. Tầng trên cùng thuộc quyền riêng tư của anh chỉ dùng để họp mặt bạn bè và tổ chức các buổi tiệc sinh nhật cho các thành viên trong nhóm. Hầu hết những người không có phận sự đều không thể lên tầng cao nhất của toà nhà cũng như bước vào trong hộp đêm, thậm chí bắt buộc phải có thẻ thành viên VIP của nhóm mới vào được.
Erik trực tiếp dẫn Kim Thơ đi vào, khung cảnh thay đổi ngoạn mục trước mắt, một căn phòng rộng rãi được trang trí tinh xảo, một chiếc bàn bằng kính rất dài với đủ loại thức ăn và đồ uống bên trên, mọi người vây quanh bàn đang nói cười vui vẻ. Xem ra chỉ đơn thuần là gặp rỡ bạn bè, rất khác biệt so với trong tưởng tượng của Kim Thơ khi trên đường đến đây. Thậm chí còn không có cô gái nào trong bàn tiệc, ngay cả người phục vụ cũng không có luôn.
Kim Thơ vừa bước vào cửa thì liền có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía cô, một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa đứng dậy tươi cười chào đón.
“Ôi dào, chị dâu đến rồi, vào ngồi đi.”
Kim Thơ nhận ra người này là chủ quán bar ở tầng phía dưới toà nhà, anh ta khá nổi tiếng trong giới kinh doanh, chuỗi quán bar do anh làm chủ chỉ đón tiếp toàn khách sang trọng.
Thấy có người đứng dậy chào mình, Kim Thơ gật đầu và mở nụ cười với anh rồi đi về phía Lê Giang Lâm đang ngồi.
Những người khác trong phòng cũng lần lượt chào hỏi Kim Thơ. Lâm Giang Lâm ngồi cuối cùng phía trong dãy bàn, anh hơi ngả người ra sau, lưng tựa vào ghế ánh mắt lười biếng liếc nhìn ai đó đang đi về hướng mình một cái rồi quay đi, trên tay cầm một tấm thẻ màu vàng, lông mi rũ xuống.
Kim Thơ bước đến chỗ anh, rất ung dung cúi chào những người xung quanh phía bên kia bàn.
Không có nước hoa và mùi son phấn của phụ nữ trong không khí, có vẻ như họ thật sự không mang một phụ nữ nào đến đây.
Cô liếc nhìn Erik Lưu đang ngồi xuống sofa bên cạnh Lê Giang Lâm, anh ta nhìn cô cũng không có quá nhiều hành động, chỉ nháy mắt một cái như muốn ra hiệu cho cô hãy ngồi xuống cạnh chồng mình. Kim Thơ ngượng ngùng đứng sau lưng Lê Giang Lâm một lúc, nhưng dường như anh ta không quan tâm và không muốn ngó ngàng gì đến cô. Những người ngồi đó tuy có người ho khan, có người hằng giọng. Thậm chí có người còn liên tiếp ho mấy cái cố ý nhắc nhở Lê Giang Lâm, vợ cậu đến rồi, cậu sao cứ ngồi thừ ra như thế để con người ta đứng đó hoài vậy?
Nhịn không được với sự im lặng này của Lê Giang Lâm, Kim Thơ duỗi ngón trỏ ra chọc chọc nhẹ vào vai anh.
“Anh Lâm.”
Lê Giang Lâm không quay đầu, anh nhướng mắt lên giọng lạnh lùng, “Tại sao lại đến đây?”
Kim Thơ siết chặt lòng bàn tay thành nắm đấm nhưng trên mặt vẫn nỡ nụ cười dịu dàng dưới ánh mắt tò mò của một đám người đang ngồi chờ xem kịch, cô kéo lấy cánh tay áo Lê Giang Lâm, khom người nhìn anh một cái, cô cố ý hạ giọng làm ra vẻ giận giỗi.
“Đã nhiều ngày anh không nghỉ ngơi rồi, em lo lắng cho anh nên đến đây xem.”
Một người đang ngồi nghe vậy thì lên tiếng ngay, “ Chị dâu vừa xinh đẹp lại dịu dàng rộng lượng, Giang Lâm, cậu thật may mắn đó nha.”
Dù chỉ là lời nói dối nhưng Kim Thơ lại không thấy có bất kỳ cảm giác ngượng ngùng nào khi nhận được lời khen ngợi này, còn giả vờ xấu hổ nghiêng mặt về phía Lê Giang Lâm như thể muốn trốn vào trong vòng tay chồng mình.
Lê Giang Lâm cau mày quay sang nhìn cô với suy nghĩ phức tạp trong đầu, Kim Thơ biết chắc chắn trong đầu Lê Giang Lâm lúc này đang nghĩ hôm nay chắc cô uống lộn thuốc mất rồi. Nhưng không sao cả, để mời được Erik Lưu thì những trò trẻ con này có là gì chứ, dù sao cũng là do Lê Giang Lâm đã nói trước mặt người thân và bạn bè của anh ta là phải diễn, cho nên Kim Thơ phải diễn đúng vai một người vợ yêu chồng trong bất cứ hoàn cảnh nào vì điều đó là rất cần thiết mà.
“Giang Lâm, em có quấy rầy anh không? Nếu em làm phiền anh gặp rỡ bạn bè thì em về nhà chờ anh vậy.”
Kim Thơ buông cánh tay Lê Giang Lâm ra làm điệu bộ xoay người như muốn rời đi. Lê Giang Lâm vẫn bình tĩnh ngồi đó nhìn cô vợ hờ của mình đang diễn kịch mà không nói một lời, thậm chí còn không mở miệng phối hợp muốn giữ cô ở lại. Tất nhiên anh biết rõ mục đích thực sự của Kim Thơ khi đến đây không phải vì mình, thì vì sao anh phải giả vờ giúp cô trước mặt những người bạn của mình cơ chứ, nơi này cũng không phải là nhà của ba anh mà là địa bàn của anh, cho dù hình tượng một cặp vợ chồng son mới cưới sẽ bị sụp đổ trong phút chốc trước mặt bạn bè anh cũng không ngại mà làm lơ không muốn diễn với cô, ít nhất là trong lúc này.
Tất nhiên Kim Thơ không thực sự muốn rời đi mà chỉ là giả vờ thôi, nhưng bây giờ lời nói đã đến mức này mà chồng của cô vẫn không có động tĩnh gì, cô không thể mặt dày không biết xấu hổ cứ như thế mà ở lại nếu Lê Giang Lâm không lên tiếng.
Kim Thơ nghiến răng quay đầu lại, cúi người ghé sát vào tai Lê Giang Lâm, “Vậy thì em thực sự đi đó.”
Lời vừa nói ra, ở phía dưới gầm bàn chân Kim Thơ đã nâng lên không chút do dự, giày cao gót của cô rất tự nhiên dẫm một cái lên giày của Lê Giang Lâm và trên mặt vẫn giữ một nụ cười tươi.
“Anh đừng chơi muộn quá, nhớ về nhà sớm, em chờ.”
Lê Giang Lâm nâng mắt nhìn cô, anh không hề tỏ ra tức giận khi bị Kim Thơ dẫm lên giày của mình, thái độ vẫn ung dung nhẹ nhàng, khoé môi còn nhếch lên với Kim Thơ.
“Vì anh ở đây nên em cứ ở lại nếu muốn.” Nói xong còn rất cưng chiều đưa tay kéo chiếc ghế bên cạnh ra cho Kim Thơ ngồi.
Kim thơ không ngờ lại có kết quả ngoài dự đoán, cô vui mừng quay lưng lại với mọi người che đi nụ cười tự mãn của mình rồi xoay người ngồi xuống bên cạnh Lê Giang Lâm. Giống như muốn nói lời cảm ơn bằng ánh mắt, Kim Thơ nhìn Lê Giang Lâm nháy mắt một cái rồi nở nụ cười, nhưng anh ta không đáp lại mà vội vàng quay mặt đi, vì hành động bất chợt này của Lê Giang Lâm trong vô ý Kim Thơ nhìn thấy làn da trắng lạnh men theo đường viền dưới cổ áo của anh đang từ từ ửng đỏ một cách kỳ lạ.
“Do uống rượu?” Thấy Kim Thơ nhìn chằm chằm vào cổ áo của mình, Lê Giang Lâm vội vàng lạnh giọng giải thích.
Lời tác giả: Có thật là do uống rượu không vậy?