Dịu Dàng Bên Em

Chương 50: Em có muốn cùng tôi thử một lần không?”




Kim Thơ vội vàng tắt điện thoại, lúc này cô đang nằm trên giường, khi đột ngột quay đầu nhìn lại chiếc áo ngủ mỏng manh có phần cổ hơi rộng từ trên vai hơi trượt xuống, dây thắt lưng không được buộc kỷ bị tuột ra làm lộ vòng eo nhỏ trắng nõn. Dưới ánh đèn, khuôn mặt Kim Thơ ửng hồng khiến Lê Giang Lâm cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, anh liền bước tới bên giường, đôi mắt nóng như muốn thiêu đốt người đối diện. Trước khi Kim Thơ kịp phản ứng Lê Giang Lâm đã ôm cô vào lòng từ phía sau, trong ánh mắt kinh ngạc của Kim Thơ, anh lấy điện thoại trên tay cô rồi ném nó sang một bên, dùng đôi môi nóng bỏng áp vào sau gáy cô.

“Em gọi ai là chồng?”

Lê Giang Lâm giọng khàn khàn trầm thấp mang theo khí chất nam tính mạnh mẽ. Kim Thơ lúng túng không biết phải làm sao, cô ấp a ấp úng nói: “Tôi... Chỉ là tôi… nói nhầm thôi.”

Lê Giang Lâm hai tay ôm chiếc eo mảnh khảnh của cô càng chặt, những ngón tay mạnh mẽ lướt qua làn da trắng nõn quanh eo, hành động này của Lê Giang Lâm như có một luồng điện mỏng manh từ eo truyền đến đại não khiến Kim Thơ choáng ngợp, cô muốn xoay người thoát khỏi anh nhưng lại bị đè chặt xuống ép buộc phải nằm ngửa người, cô chỉ có thể cố gắng quay đầu lại rồi vươn hai tay để đẩy Lê Giang Lâm ra.

“Giang Lâm, anh buông tôi ra, anh làm gì vậy?”

Lê Giang Lâm nhếch khóe môi trầm thấp mà cười, đuôi mắt của anh hơi đỏ, anh vươn tay nâng cằm Kim Thơ lên dùng ngón trỏ xoa nhẹ môi cô, “Sao vậy, em sợ cái gì? Là chính em đã gọi chồng em đến mà.”

Toàn thân Kim Thơ khẽ run lên, một cô gái chưa có kinh nghiệm yêu đương có thể cưỡng lại được tình cảnh này không? Rất khó nói. Kim Thơ đương nhiên biết chuyện thân mật giữa vợ chồng là chuyện bình thường, nhất là với một người đàn ông trưởng thành cho dù với anh ta không có tình yêu. Nhưng kể từ sau khi cô và Lê Giang Lâm kết hôn, anh ta luôn cư xử hờ hững, cho dù hai người có ngủ chung giường anh cũng rất đàng hoàng nằm nghiêng với chiếc chăn bông được trùm kín mít từ trên xuống dưới, sau đó bất động mà ngủ suốt đêm trông không khác gì một bức tượng khiến Kim Thơ cảm thấy anh ta là một người không có ham muốn tình dục đến mức không có nhu cầu về mặt đó.

Nhưng ngay lúc này anh đang ôm cô vào lòng, lồng ngực phập phồng theo hơi thở nóng rực và đôi mắt sâu hoắm đỏ hoe, giống như một con dã thú lâu ngày ngủ đông trong phúc chốt bừng tỉnh mà nhìn chằm chằm vào con mồi. Chuyện quan hệ tình dục của một người đàn ông đơn giản như thế nào thì ai cũng biết, nhưng đối với một người phụ nữ thì nó lại là một chuyện khác. Đối với Kim Thơ cũng, cô muốn làm điều thiêng liêng nhất dành cho người mình yêu chứ không phải vì một ham muốn dung tục để thỏa mãn bản thân.

Kim Thơ lúng túng trối cãi, “Tôi không có gọi anh.”

Ánh mắt Lê Giang Lâm chìm xuống u ám, anh siết chặt bàn tay đang ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, nghiêm nghị hỏi:

“Vậy vừa rồi em gọi ai là chồng?

Bị siết chặt có hơi đau, nhưng giọng nói có chút tức giận này của Lê Giang Lâm lại càng thêm ngọt ngào khi rót vào tai của Kim Thơ, người ta nói “Có thương mới có giận, có yêu thì mới ghen” nghĩ đến đây đột nhiên ngón tay Kim Thơ hơi buông lỏng khi đã để lại vài dấu móng tay còn in trên bả vai của Lê Giang Lâm.

Anh ta thích mình, anh ta thật sự thích mình sao?

Kim Thơ rất biết ơn vì Lê Giang Lâm đã giúp cô mời được Erik Lưu, cô quyết định từ ngày hôm nay sẽ nói chuyện nhẹ nhàng và dịu dàng với anh, trong suy nghĩ còn muốn để tâm tìm hiểu anh. Nhưng vào lúc này, nước mắt của cô sắp trào ra vì sự cưỡng ép và kìm kẹp của Lê Giang Lâm. Cô là con gái được cưng chiều từ nhỏ đến lớn lại bị người khác xem thường diễu cợt như vậy sao có thể chịu được. Tuy biết trong lời nói là hành động của Lê Giang Lâm thể hiện anh ta có tình cảm với cô nhưng Kim Thơ không vì thế mà không tức giận.

Kim Thơ lấy hết sức đột ngột duỗi chân đá mạnh vào chân Lê Giang Lâm.

“Đồ khốn, buông tôi ra.”

Lê Giang Lâm để cô đá vài cái trước khi anh vươn tay giữ lấy mắt cá chân của cô, cách tay hơi nâng lên trước những lời mắng mỏ của Kim Thơ.

Cô càng mắng anh anh càng nâng chân cô lên cao hơn. Kim Thơ trừng mắt nhìn Lê Giang Lâm đang túm chân mình nâng lên cao, một tư thế vô cùng xấu hổ lộ ra khuôn ngực đang phập phồng vì tức giận, khóe môi cô mím chặt cuối cùng không dám la lớn tiếng và đá Lê Giang Lâm nữa.

“Vừa rồi gọi ai là chồng?” Lê Giang Lâm bỏ chân Kim Thơ xuống và hỏi lại.

Kim Thơ lườm anh một cái, quay mặt chỗ khác không thèm nhìn, sau đó dứt thoát vùi đầu vào gối không để ý đến anh.

“Tôi không nói gì cả?”

“Nếu em không định trả lời cho rõ ràng thì tôi sẽ không để em ngủ?”

Cô thực sự ghét điều này, cô ghét nghe Lê Giang Lâm dùng giọng điệu như ra lệnh để nói với mình.

“Ngoan ngoãn.” Giọng Lê Giang Lâm có chút khàn khàn, anh biết cô vợ bướng bỉnh này của mình thích ăn mềm hơn ăn cứng, nên nhỏ giọng dỗ dành: “Nếu em nói tôi sẽ thả em ra và đi vào phòng làm việc.”

Mặc dù trong lúc này trái tim anh rất muốn chiếm trọn thân thể cô, nhưng rõ ràng vẫn chưa phải lúc để làm điều đó. Đối với Thơ Thơ của mình, anh có đủ kiên nhẫn và tự tin để đợi ngày cô chấp nhận anh, tự nguyện trao cho anh cả thể xác lẫn tâm hồn, anh sẽ chờ được đến ngày đó.

Khi nghe Lê Giang Lâm nói sẽ đến phòng làm việc và trả do dự cho cô, Kim Thơ ngẩng mặt lên nhìn Lê Giang Lâm.

“Tại sao tôi phải nói với anh, anh biết đấy, đó chỉ là một trò đùa của bạn tôi mà thôi.”

“Em đang gọi cho ai?”

Rõ ràng là anh không muốn buông tha mà phải hỏi rõ đến cùng. Kim Thơ từ nãy đến giờ đã nằm trong vòng tay của Lê Giang Lâm rất lâu, lưng cô đổ một tầng mồ hôi và vầng trán bị tóc mái vương vấn cũng đã lấm tấm mồ hôi, gương mặt cô đỏ bừng lời nói ra có vẻ tức giận:

“Thì chính là bạn của tôi...” Nói đến đây Kim Thơ im lặng, cô liếc nhìn Lê Giang Lâm rồi nghĩ thầm, “Không phải là tôi không muốn gọi anh như vậy, nghe thì cũng đã nghe rồi, hàm ý trong lời nói đó đâu phải anh không biết hà cớ gì còn muốn hỏi lại.”

Nghĩ là nghĩ vậy nhưng cô bướng bỉnh không muốn nói ra.

Lê Giang Lâm dường như hiểu nhưng lại không muốn hiểu, dường như nghe rõ nhưng lại muốn nghe thêm nhiều lần được ai đó gọi mình là chồng, anh nhếch miệng cười, cũng vì vậy mà không muốn buông tha cho cô, tay anh tiếp tục dính trên vòng eo nhạy cảm của Kim Thơ, nhìn cơ thể cô khẽ run lên Lê Giang Lâm lời nói nửa như ấm ức nửa như trêu đùa.

“Tôi không muốn ngủ ở phòng làm việc, hôm qua em đã vào phòng làm việc và ngồi trên giường của tôi không chịu đi, lúc nãy còn có ý định cởi quần tôi sau đó gọi chồng này chồng nọ, em nói thật đi em muốn làm gì?”

Kim Thơ: “ ... “ Tôi muốn làm gì? Làm sao anh ta có thể trơ trẽn đến vậy, tôi là con gái đó, sao lại muốn làm gì anh chứ? Tôi ngồi trên giường anh không muốn đi từ khi nào? Tôi đã cởi quần của anh từ khi nào? Lúc đó tôi đang cầu xin anh giúp đỡ cơ mà.

“Thơ Thơ.”

Đang ấm ức muốn khóc đột nhiên nghe Lê Giang Lâm gọi tên mình, rồi nghiêm túc nhìn Kim Thơ, “Em có muốn cùng tôi thử một lần không?”

Kim Thơ sững sờ một lúc rồi nhìn anh với đôi mắt tròn to đen đầy khó hiểu, “Thử cái gì?”

Lê Giang Lâm nhìn chằm chằm cô, trên hai cánh môi đỏ mọng khiến anh không kiềm chế được mà nâng cằm cô lên, sau đó cúi đầu hôn.

“Wooo... ưm...”