Trước đó Hà My đã có ý tiếp cận Lê Giang Lâm nhưng không có cơ hội, đơn giản là vì cô ấy muốn giống mẹ mình, có thể dùng sắc đẹp đổi lấy tiếng tăm và sự giàu sang một đời không cần vất vả nghĩ cách kiếm tiền. Nhưng thật không may cho cô, giữa Lê Giang Lâm Và ba của Kim Thơ là hai người tính cách hoàng toàn khác biệt, nếu muốn câu dẫn được Lê Giang Lâm sẽ phải mất nhiều công sức hơn rất nhiều.
Kim Thơ mỉm miệng cười, xem ra người chồng lạnh lùng này của cô vẫn rất ngoan, không bị sắc đẹp lả lướt của Hà My làm cho mờ mắt.
Sau khi đọc xong tin nhắn của trợ lý Lưu, Kim Thơ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều cả về thể chất lẫn tinh thần. Lại nghĩ đến mẹ của Hà My, vì muốn kết hôn để trở thành phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn WOsan mà bất chấp tất cả, ngay cả việc đổi luôn họ của con gái, nhưng lại không hề biết thực chất tất cả cổ phần thuộc về ông Phạm Hùng đã được chuyển nhượng lại cho Lê Giang Lâm. Bên NIP không muốn công khai, vì nếu làm vậy WOsan sẽ khó đứng vững khi các cổ đông đồng loạt rút vốn quay lưng, nên họ vẫn giữ sự im lặng. Vấn đề này Lê Giang Lâm biết rõ hơn ai hết, cái mà anh ta đang chờ là thời cơ để WOsan vững vàng hơn mới tuyên bố sáp nhập. Vấn đề thứ hai khó giải quyết hơn, đó là số cổ phần còn nằm trong tay người bí ẩn chưa từng lộ diện, nghe nói có quan hệ thân cận với tổng giám đốc tiền nhiệm cha của ông Phạm Hùng. Danh tính người này được dấu kính ngay cả ông Phạm Hùng cũng không biết.
Đối với Kim Thơ, cô không ghét bà Hà Linh vì đã chen vào cuộc hôn nhân của ba mẹ mình, vì cô biết, khi người ta đã hết yêu thương thì dù có kiên trì ở bên nhau đi nữa cũng chỉ làm khó chịu cho nhau, cuộc sống không vui vẻ cố ra sức duy trì nó để làm gì? Cô cũng không ghét Hà My, vì phàm là con người thì ai chẳng muốn có cuộc tốt sung sướng tốt đẹp hơn, tất nhiên để bước chân vào chốn thượng lưu là không dễ dàng nếu không có người thượng lưu giúp đỡ.
Ai cũng có mưu cầu hạnh phúc về tiền tài và địa vị, nhưng cũng không nên vì điều đó mà đánh mất đi danh dự nhân phẩm của một con người.
Có lẽ đối với Lê Giang Lâm, anh ta cũng nghĩ như thế nên mới có thái độ xem thường Hà My.
Kim Thơ không tự nhiên quay đầu liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, sau đó cô quay đi. Nhớ lại chuyện bị đụng đầu vào cửa xe, Kim Thơ bĩu môi, hay là anh ta quả thực bị sắc đẹp của Hà My dụ dỗ, cho nên vừa lên xe đã kiếm chuyện gây sự với cô cũng nên, anh ta lúc đó đã dùng từ rất thờ ơ khi hai người đứng trước mặt Hà My rồi còn gì.
Kim Thơ không khỏi cảm thấy chán ghét người đàn ông mặt lạnh khó ưa này.
Nhưng trong lòng Kim Thơ lúc này có điểm muốn làm rõ nên cô chủ động bắt chuyện với Lê Giang Lâm.
Kim Thơ hắn giọng, “Mọi người trong sảnh tiệc vừa rồi đều đoán xem là ai có thể mời được một người nổi tiếng như anh đến dự dạ tiệc từ thiện. Ba tôi thì chắc không phải rồi, tuy ông ấy rất muốn anh đến, nhưng nếu anh thật sự đến thì trung tâm vũ trụ không phải là ông nữa mà là CEO của tập đoàn NIP đây.”
“Anh không thực sự đi đến đó để đón tôi đúng không?” Kim Thơ mỉm cười nhìn Lê Giang Lâm, đôi mắt trong veo tỏa sáng dưới ánh đèn mờ ảo.
Lê Giang Lâm im lặng một lúc rồi nói: “Là ý của ba tôi, ông ấy nói tôi phải có trách nhiệm với gia đình vợ.”
Câu trả lời như mong đợi, Kim Thơ hoàn toàn không ngạc nhiên chút nào, một người nghiện công việc như anh ta sao có thể bỏ việc mà đi dự tiệc? Tất cả là vì nghe theo ba mình chứ không phải vì cô mà đến, xem ra là do Mộc Thu suy nghĩ quá nhiều rồi.
Trong xe không khí trở nên yên tĩnh, không ai nói một lời, xe lái vào khu dinh thự cao cấp trung tâm kinh tế Sài Gòn, một ngôi nhà rộng với diện tích hơn bảy trăm mét vuông, lớn cổng sơn trắng, vốn dĩ là tài sản riêng của Lê Giang Lâm do chính anh đứng tên.
Cửa tự động mở, hai người lần lượt xuống xe đi vào nhà, Kim Thơ cởi giày cao gót, dùng chân trần giẫm lên sàn nhà sạch sẽ, cô đi thẳng lên lầu hai. Lê Giang Lâm đi theo sau cô, hôm nay cô mặc một chiếc váy màu đỏ ôm sát người, váy chỉ dài đến đầu gối để lộ đôi chân trắng nõn nuột nà thon thả. Bàn chân cô nhỏ nhắn và các ngón chân được tắc tỉa gọn gàng.
Người đàn ông trẻ đi phía sau không mấy tự nhiên mà nhìn đôi chân dài của Kim Thơ chằm chằm, đôi mắt thâm thúy, một lúc lâu anh trầm giọng nói: “Mang dép vào.”
Kim Thơ không thèm quan tâm, cô bỏ qua giọng nói của anh ta rồi giả vờ như không nghe thấy, trong thời tiết về đêm thì sàn nhà hơi lạnh, Kim Thơ cứ như thế mà bước đi, cô nhón gót chân lên để đi nhanh hơn.
Tuy ngôi nhà khá rộng nhưng chỉ có một phòng ngủ chính trên toàn bộ tầng hai, vì Lê Giang Lâm chỉ sống một mình ở đây, anh không nghĩ đến sẽ có thêm người nào đó được phép dọn đến nhà của mình. Phần còn lại của không gian ngôi nhà là dành cho phòng tập thể dục, phòng ăn, nhà bếp, và một phòng làm việc tại nhà. Cho nên mới nói, kể từ ngày dọn đến đây, việc học của Kim Thơ về cơ bản là vô dụng, vì cô không có phòng riêng. Cô hiếm khi được học quá 11h nếu Lê Giang Lâm quyết định đi ngủ, anh ta bắt buộc phải tắt hết đèn mới có thể ngủ được. Vậy nên nếu muốn học, Kim Thơ chỉ có thể ngồi trên chiếc ghế sofa dưới phòng khách mà thôi.
Kim Thơ đi lên lầu, cất túi xách và áo khoác vào tủ, rồi trực tiếp nằm lên ghế tựa trong phòng ngủ, rất thoải mái cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Mộc Thu để hỏi xem cô đã về đến nhà chưa. Lúc này cửa phòng ngủ lại được đẩy ra, Lê Giang Lâm bước vào, trên tay anh cầm một đôi dép đi trong nhà của phụ nữ.
Kim Thơ thoáng nhìn anh, nhưng bàn tay trong vô thức vẫn gõ vào điện thoại.
(Cậu về nhà chưa… Anh ta vào phòng rồi, còn cầm theo đôi dép lông của mình.)
Chắc có lẽ Mộc Thu đang bận làm gì đó nên chưa trả lời cô. Kim Thơ vẫn ngồi yên trên ghế không nhúc nhích nhìn Lê Giang Lâm.
Lê Giang Lâm bước đến gần, anh ta để đôi dép của cô xuống sàn nhà rồi đứng dậy, liếc mắt nhìn một cái rồi quay đi.
Kim Thơ tắt điện thoại, khoé miệng cố nặn ra một nụ cười, cô lắc chân nói: “Tôi không lạnh.”
Lê Giang Lâm vẫn lạnh lùng, “Mang vào đi.”