Chợp mắt trong phòng làm việc của Triệu Hoàng hơn một tiếng đồng hồ, Kim Thơ tỉnh dậy, đầu óc cô tỉnh táo hơn rất nhiều, cô nhớ lại lời nói của Triệu Hoàng với mình trước khi nhắm mắt ngủ, mặt cô nóng lên, cô nghĩ chính Lê Giang Lâm là thủ phạm gây ra sự hiểu lầm này nên âm thầm trách mắng anh.
Tại sao lại cho rằng cô đang mang thai cơ chứ? Nhưng nghĩ lại thì giám đốc Triệu là người rất bao dung và quan tâm đến cô, không chỉ cho cô ngủ trong phòng làm việc còn chuẩn bị một cốc sữa nóng mà ông nhờ trợ lý ra ngoài mua dùm. Còn tìm cho cô một đôi giày bệt để xỏ vào chân, điều này khiến Kim Thơ không biết nên cười hay nên khóc. Cô biết Triệu Hoàng cũng có một cô con gái đang sống ở nước ngoài rất ít khi về thăm ông, có lẽ vì nhớ con nên thấy Kim Thơ lại xem cô như con gái mà quan tâm chăm sóc.
“Giám đốc Triệu đừng lo lắng, tôi không có thai đâu.”
Triệu Hoàng đang vùi đầu đọc tài liệu trên bàn làm việc, nghe giọng điệu thề thốt của Kim Thơ thì đoán chừng cô ấy đang xấu hổ vì chưa kết hôn đã mang thai. Triệu Hoàng ngẩng đầu lên mỉm cười nhẹ nhàng.
“Thời buổi hiện đại, sinh con không cần kết hôn là lẻ thường tình ở đâu cũng có, cô không có gì phải ngại.”
“Tôi thật sự không có thai, giám đốc Triệu tôi nói thật mà.” Kim Thơ cố gắng giải thích.
Triệu Hoàng với vẻ mặt thâm thuý mà nhìn Kim Thơ.
Cô ấy vẫn còn trẻ như vậy, vừa tốt nghiệp cấp ba còn chưa được vào đại học có lẽ vì điều kiện gia đình, được nhận vào đây chắc cũng là do quen biết, hiện tại sự nghiệp đang trên đà phát triển nếu có con quả thực là quá sớm. Nhưng tránh thai không bao giờ là điều dễ dàng nếu giữa hai người có một người không muốn hợp tác, và từ khi được trò chuyện ngắn ngủi với hai cuộc nhắn tin qua điện thoại với bạn trai của cô thì triệu Hoàng đã có đánh giá ban đầu về người đàn ông này, anh ta là một người đàn ông đã quen với việc đưa ra quyết định, nếu anh ấy muốn làm điều gì đó thì không cần phải hỏi ý kiến của cô, Trish thật sự không phải đối thủ của anh ta.
Nhìn dáng vẻ của Trish, rất có thể chồng cô ấy đang rất muốn có con, có thể cô đang che giấu việc cô đã thực hiện các biện pháp tránh thai với anh ta cũng nên.
Kim Thơ đã vào công ty hơn một năm, chính Triệu Hoàng đã đích thân đón nhận cô. Cô rất lạc quan vui vẻ, tài năng trong công việc thì khỏi phải bàn cãi, ông hy vọng sẽ đào tạo cô để thay thế mình. Nếu như bây giờ cô ấy mang thai và sinh con sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của cô ấy về sau.
“Hay cô đến bệnh viện kiểm tra cho chắc chắn đi.” Triệu Hoàng đặt bút trên tay xuống, uống một hớp nước trong ly, “Hiện tại cô không định sinh con sao?”
Kim Thơ chớp mắt. Tại sao giám đốc Triệu người luôn chỉ nói về công việc lại muốn trò chuyện về những chuyện riêng tư của nhân viên nhỉ?
Kim Thơ lắc đầu, “Hiện tại tôi không có kế hoạch sinh con.”
Triệu Hoàng liếc nhìn bụng Kim Thơ rồi thẳng thắn nói: “Cô còn trẻ, hiện tại còn là thời điểm tốt để phấn đấu cho sự nghiệp của mình, nhưng nhiều người đàn ông luôn cho rằng phụ nữ nên chăm lo cho gia đình hơn là công việc tiến thân ngoài xã hội, nhất là những người đàn ông đã thành đạt có khả năng tài chính luôn thích vợ ở nhà chăm con, nếu cô chưa có kế hoạch sinh con sớm thì tốt nhất là nên nói chuyện thẳng thắn với bạn trai mình để tìm ra tiếng nói chung tránh bản thân bị thiệt thòi.”
“...” Kim Thơ vừa uống một ngụm sữa suýt nữa là bị sặc, cô lấy khăn giấy lau miệng, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Hoàng cô muốn giải thích nhưng không biết phải bắt đầu như thế nào, đành chịu vậy, không nên nói thẳng với Triệu Hoàng rằng cô và Lê Giang Lâm đã kết hôn mà cuộc hôn nhân này không phải là vì tình yêu mà đến, nó chỉ đơn giản là một hợp đồng hôn nhân mà thôi. Giữa hai người chưa từng có quan hệ gì thì sao có thể có con được.
Kim Thơ cân nhắc một lúc, cuối cùng nhếch khóe miệng khô khốc, “Tôi hiểu rồi.”
Rời khỏi phòng làm việc của Triệu Hoàng, Kim Thơ ngồi vào chỗ làm việc của mình, Nhã Lan tò mò kéo ghế qua hỏi:
“Chị Trish, giám đốc Triệu nói chuyện gì với chị vậy? Sao chị ở trong phòng ông ta lâu như vậy?”
Kim Thơ không muốn nói lời vô nghĩa, “Em hỏi làm gì? Mau đi làm việc đi, nếu còn nhiều chuyện sẽ bị đuổi việc đó.”
Ở một công ty của một tập đoàn lớn như NIP, được vào thực tập không có nghĩa là bạn có thể ở lại làm nhân viên chính thức trong tương lai, đặc biệt là đối với phòng marketing chuyên phụ trách quảng bá về thời trang, số lượng nhân viên mới được nhận vào mỗi năm là rất ít vì họ đòi hỏi phải có kinh nghiệm chuyên môn, cứ mười nhân viên thì sau khi thực tập xong sẽ được thông báo là không được giữ lại hoặc được giữ lại cũng bị chuyển sang vị trí khác trong công ty.
Kỳ thực tập của Nhã Lan và Kim Thơ cũng sắp hết, đã đến lúc quyết định có được ở lại hay không.
Mặc dù Nhã Lan luôn nói về việc sẽ về nhà bán trà sữa nếu không được giữ lại công ty, nhưng trong lòng cô ấy vẫn mong mỏi được ở lại, cô ấy đã rất nỗ lực để được đến đây thực tập ở đây. Đương nhiên cô ấy không muốn rời đi, chưa kể nếu đến làm ở một chỗ mới sao có thể gặp được một người có bản lĩnh và tốt tính như Kim Thơ chịu giúp đỡ cô.
Nhã Lan lo lắng hỏi: “Chị Trish, chị nói vậy là sao?”
Kim Thơ mím môi giả vờ nghiêm túc: “Em nghĩ dựa vào năng lực hiện tại liệu có thể ở lại công ty hay không?”
Nhìn thấy Kim Thơ lạnh lùng như vậy nụ cười trên môi Nhã Lan liền héo đi một nửa. Cô cũng không đến nổi ngu ngốc và không siêng năng nhưng để được nhận ở lại thì rất khó có khả năng đó, vì còn rất nhiều người giỏi hơn cô, ngay cả khi Kim Thơ đưa tài liệu để giúp cô ấy tham khảo thì cô ấy cũng cố gắng lắm mới hoàn thành được.
Nhìn gương mặt rầu rĩ của Nhã Lan Kim Thơ cảm thấy buồn cười, cô không kìm được mà cười lớn: “Được rồi, tôi nói đùa với cô thôi, chúng ta sẽ được nhận vào làm nhân viên chính thức, giám đốc Triệu đã nói với tôi như vậy.”
Sau một hồi sợ hãi và câm nín, Nhã Lan vỗ ngực trừng mắt nhìn Kim Thơ với vẻ phẫn uất, “Chị Trish, chị thật xấu xa, chị làm em sợ muốn chết, những gì chị nói là thật đó chứ? Chị không gạt em phải không?”
Kim Thơ mỉm cười gật đầu, Nhã Lan ôm cánh tay cô, “Bậy tối nay chúng ta phải ăn mừng mới được, ở trung tâm mua sắm bên cạnh có một nhà hàng thịt nướng mới mở, bạn trai em hôm nay không có thời gian đi cùng, chị đi cùng em nha?”
Nhã Lan cực kỳ vui vẻ chân thành mời Kim Thơ nhưng cô lại lắc đầu, “Buổi tối ăn thịt nướng rất dễ bị mập, tôi không đi đâu.”
Bàn tay ôm lấy cánh tay Kim Thơ càng siết chặt, cô nói một cách gượng gạo, “Chị Trish, đi cùng em đi, ăn thịt nướng một mình sẽ rất ngại đó, mà buổi tối về sớm ở nhà một mình rất buồn chán.”
Kim Thơ do dự, nhưng lúc này Mộc Thu đã gửi một tin nhắn và hỏi có muốn ra ngoài ăn tối không, vậy thì ba người cùng nhau đi ăn thịt nướng cũng vui. Kim Thơ gọi cho dì Yến nói rằng cô sẽ không ăn tối ở nhà cho nên không cần phải nấu phần của cô.
Lúc 7:30 tối, Kim Thơ và Mộc Thu cùng với Nhã Lan đang ngồi trong tiệm thịt nướng thì bất ngờ cô nhận được cuộc gọi từ dì Yến, dì nói rằng Lê Giang Lâm trở về nhà và hỏi cô mấy giờ sẽ về. Ban đầu Kim Thơ định quay về sau khi ăn xong thịt nướng, nhưng cô nổi giận khi nhớ đến Lê Giang Lâm.
Đồ xấu xa, hôm qua suýt chút nữa đã đẩy mình xuống gầm giường, khiến mình cả đêm ngủ không ngon giấc.
Cô ấy cười và trả lời điện thoại của dì Yến: “Con không chắc khi nào con về, con đang ăn tối với bạn, có lẽ con sẽ không về nhà.”
Dì Yến là người làm bên gia đình Lê Giang Lâm chuyển đến, cũng vì Lê Giang Lâm được bà chăm sóc từ khi còn nhỏ, sau khi anh ta kết hôn bà cũng chuyển đến để chăm sóc cả hai người do ý muốn của ông Nghiêm, bà biết cuộc hôn nhân của Lê Giang Lâm và Kim Thơ là vì lợi ích của việc kinh doanh nhưng hai vợ chồng trẻ rất hòa thuận, dì có thể cảm nhận được sự thay đổi của Lê Giang Lâm từ khi kết hôn với Kim Thơ, Lê Giang Lâm trở nên dịu dàng hơn rất nhiều và biết quan tâm đến những người xung quanh hơn nhất là Kim Thơ.
Mặc dù Kim Thơ còn trẻ con nhưng một cô gái trẻ được nuôi dưỡng bởi một gia đình giàu có, tính tình tốt và nụ cười ngọt ngào, trong công việc lại có trách nhiệm. Khi về nhà lại luôn ở nhà với chồng, nhưng không biết vì sao hôm nay lần đầu tiên cô ấy không về nhà sau khi tang làm. Dì Yến không khỏi nghĩ đến việc mình thấy sáng nay, có thể cô chủ đã kiệt sức nên muốn ngủ ở bên ngoài chăng?
Không biết có phải tối qua cậu chủ đã làm quá mức khiến cô chủ nổi giận rồi không?
Dì Yến nhỏ giọng thuyết phục: “Cậu chủ hiếm khi về nhà sớm, không phải trước đây cô chủ đã nói cậu chủ và muốn có thời gian ở cạnh cậu nhiều hơn sao?”
Đó chỉ là lời nói dối của Kim Thơ trước đây mà thôi.
“Nhưng hôm nay con đã hẹn bạn con ra ngoài chơi rồi, con đang đi cùng họ nên không thể bỏ về được.”
Nói ra điều này càng xác nhận những gì dì Yến nghĩ là đúng. Cậu chủ đã bắt nạt cô chủ rất dữ dội khiến cô sợ hãi đến mức không dám trở về nhà.
Dì Yến cẩn thận hỏi: “Cô chủ, tối hôm qua cậu chủ bắt nạt cô phải không?”
Kim Thơ sửng sờ một lúc.