Dịu Dàng Bên Em

Chương 78: Anh thích em, anh yêu em.




Cái gì mà con chúng ta chứ? Ý anh là, tôi muốn sinh con cho anh sao?!!!

“Ai muốn sinh con cho anh? Trước kia chẳng phải anh đã bảo là không coi trọng chuyện đó mà?” Kim Thơ không nhịn được giơ tay đẩy vai Lê Giang Lâm ra, sau đó cô đánh vào cánh tay anh vài cái.

Lê Giang Lâm để mặc cô đánh mình, anh vòng tay ôm chặt eo cô không cho cô chạy, “Thơ Thơ.”

Anh gọi tên cô, giọng nói đầy trìu mến như năn nỉ, “Em đã suy nghĩ về những gì anh nói với em chưa?”

Kim Thơ sững sờ một lúc, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lê Giang Lâm, Kim Thơ nghi ngờ hỏi: “Anh nói gì cơ?”

Lê Giang Lâm mím môi, lời nói cực kỳ nghiêm túc hơn lúc nào hết: “Làm vợ chồng thật sự với anh đi.”

Làm vợ chồng thật sự? Vậy bây giờ anh thật sự muốn lấy cô làm vợ mình sao?

Trái tim Kim Thơ lập tức đập dồn dập, cô đỏ mặt, “Giang Lâm, anh có thể đừng hỏi tôi về chuyện đó nữa được không?”

Kim Thơ hít một hơi thật sâu ổn định lại tâm lý, “Tôi đã nói, hiện tại tôi không muốn có con.”

“Còn anh thì sao?” Lê Giang Lâm vội vàng hỏi, “Em muốn có anh không?”

“À?” Kim Thơ ấp úng.

Lê Giang Lâm dùng ngón tay nâng cằm cô lên, “Thơ Thơ, ngẩng đầu lên và nhìn anh đi.”

Cô ngẩng đầu rồi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, Lê Giang Lâm nghiêm túc nói: “Em không muốn có con, vậy em muốn có anh không?”

“Anh… ý anh là sao?” Kim Thơ có chút ngây người lẩm bẩm.

Lê Giang Lâm gõ ngón tay lên môi cô, bất lực nói: “Thơ Thơ, anh thích em, em không nhận ra điều đó hay sao?”

Kim Thơ sững sờ, tim đập thình thịch. “Anh nói? Thích…”

Lê Giang Lâm: “Em nghe đúng rồi đó.”

Kim Thơ chớp chớp mắt, “Ồ, dường như tôi đã nghe, mà có lẽ tôi đã nghe nhầm.” Kim Thơ lơ ngơ cười cười, “Đúng vậy, tôi nghe nhầm phải không? Làm sao có thể…”

Môi Lê Giang Lâm chạm vào vành tai cô rồi hôn lên đó một cái âu yếm, anh nói rất chậm rất rõ ràng để cô nghe lại một lần.

“Thơ Thơ, anh thích em, anh yêu em, và anh muốn em, muốn có em làm vợ anh mãi mãi.”

Kim Thơ chưa từng nghĩ tới Lê Giang Lâm sẽ nói như vậy với mình, mặt cô đỏ bừng nhưng khóe môi không khỏi cong lên.

“Đừng nói lung tung.” Cô Ngượng ngùng quay mặt đi không nhìn anh.

Lê Giang Lâm nhận thấy nụ cười bất chợt thoáng qua trên khóe miệng Kim Thơ, anh mỉm cười, “Em có muốn suy nghĩ về điều anh vừa nói không?”

Kim Thơ im lặng một lúc không biết nên trả lời anh như thế nào, sau đó trong lúc Lê Giang Lâm không chú ý Kim Thơ đột nhiên đá vào bắp chân anh rồi đứng dậy muốn chạy, Lê Giang Lâm nắm lấy tay tiếp tục kéo cô lại.

“Tại sao lại chạy? Không phải em muốn sờ môi của anh sao? Nếu em đồng ý, không những có thể sờ môi, mà còn muốn làm nhiều hơn thế cũng được.”

Lê Giang Lâm dùng ngón tay nhéo nhéo eo Kim Thơ, sau đó cầm lấy bàn tay cô đưa lên môi mình hôn nhẹ. Lòng bàn tay anh rộng và ấm áp bao lấy tay cô, ngón trỏ đặt lên môi rồi từ từ trượt lên xuống. Đôi mắt của người đàn ông nhìn thẳng vào cô. Bốn mắt nhìn nhau thật lâu ví như cả thế giới này chỉ có hai người bọn họ, một cảm giác hư ảo lại ập đến trong tâm trí, Kim Thơ không thể nói được cảm giác đó là gì nhưng cô thấy hạnh phúc bên cạnh người đàn ông này. Lê Giang Lâm vẫn nắm tay cô đặt lên môi mình như thể cứ để cho cô chạm vào thôi đã đủ làm anh bị nghiện.

“Được rồi.” Kim Thơ đột ngột rút bàn tay lại.

Lê Giang Lâm nhỏ giọng thì thào: “Sau này chỉ cần nói cho anh biết em muốn chạm vào chỗ nào trên người anh, anh sẽ ngoan ngoãn hợp tác.”

Kim Thơ đỏ mặt, liếc anh một cái rồi đổi chủ đề, “Đừng nói nhảm, anh không mệt, không buồn ngủ sao? Quầng thâm dưới mắt sắp nặng hơn rồi kìa.”

Cô đứng dậy rời khỏi người anh, lần này anh không ngăn cản cũng không kéo tay cô lại, nhưng trong lòng Lê Giang Lâm quyết tâm hôm nay phải làm rõ mối quan hệ giữa hai người, anh không thể để cô cứ trốn chạy mình mãi như thế này được. Lê Giang Lâm đứng thẳng người trước mặt Kim Thơ, anh nhìn cô rất nghiêm túc.

“Thơ Thơ, anh thật sự rất lo lắng nếu không nhận được câu trả lời của em. Anh muốn theo đuổi em, em hãy suy nghĩ kỹ rồi quyết định cho anh một cơ hội.”

Những gì Lê Giang Lâm nói hôm nay đã vượt xa tất cả những gì Kim Thơ biết về anh ta. Cô bị choáng ngợp bởi thái độ nghiêm túc và chân thành như những gì anh vừa nói lời một lời tuyên thệ, nó rất thiên liên và trịnh trọng điều này làm cô suy nghĩ rất nhiều. Trước đó, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Lê Giang Lâm một người giỏi giang kiêu ngạo lại thích mình. Họ rõ ràng là hai kiểu người của hai thế giới khác nhau, anh là người trưởng thành tính tình trầm ổn, và là người thừa kế duy nhất của tập đoàn NIP, giàu có và nổi tiếng. Và mặc dù cô cũng là người thừa kế của tập đoàn WOsan và là con gái duy nhất của gia đình Phạm Hùng, nhưng đối với người thừa kế duy nhất như cô thì không bao giờ được xem trọng, vì thực chất WOsan đã thuộc về người khác từ lâu, hiện tại cô chỉ có thể phấn đấu để giành lại công ty, nhưng điều đó cũng chỉ là trong hy vọng vì nó còn phụ thuộc vào năng lực và sự đồng thuận của Lê Giang Lâm.

Kim Thơ cho rằng người mà Lê Giang Lâm thích phải là kiểu phụ nữ cùng chí hướng, sắc sảo và mạnh mẽ. Nhưng anh ta lại nói rằng anh ta thích cô, còn muốn cô cho anh cơ hội theo đuổi. Khi anh hỏi cô có muốn có con với anh không? Lúc đó cô cứ tưởng rằng anh vì muốn làm cho ba mình vui vẻ nên mới nói như thế, nhưng một người như anh chắc chắn sẽ không dùng thủ đoạn để lừa cô để có con với mình, vì thật ra chỉ cần anh chớp mắt hay búng tay một cái sẽ có rất nhiều cô gái tự nguyện sinh con cho anh.

Ngay lúc này Kim Thơ còn nhớ rất rõ ràng hành động dịu dàng của anh khi ôm cô vào lòng và hôn lên vành tai cô khi hỏi câu.

“Em có muốn anh không?”