Dịu Dàng Bên Em

Chương 85: Muốn hôn em thật sự.




Ghế sô pha cũng không rộng rãi như ở nhà, Lê Giang Lâm khoang thai ngồi ăn phở, nhưng chỉ có vậy thôi cũng khiến Kim Thơ khi nhìn anh luôn cảm thấy hơi xấu hổ, chính vì sự bối rối đó đã khiến cô trở nên khác lạ. Trước đây, người này luôn điềm đạm, tự tin, toát ra khí chất cao quý, mạnh mẽ và vô cảm, lạnh lùng xa lánh lại có chút cổ hủ. Nhưng hiện tại anh ta khác hoàn toàn, cô cũng không biết là khác ở điểm nào.

Lúc này Kim Thơ lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, nhẹ dơ lên ​​về hướng Lê Giang Lâm và chụp một bức ảnh. Lê Giang Lâm đang ăn đột nhiên ngước mắt lên nhìn cô. Kim Thơ vội vàng đặt điện thoại di động xuống, cô cảm thấy bối rối khi bị anh phát hiện, sau đó cô nâng tay giả vờ làm động tác muốn anh tiếp tục ăn.

Kim Thơ ra ngoài thông báo về việc chụp ảnh vào ngày mai còn Lê Giang Lâm ở trong phòng khách dùng bữa tối của anh, lúc này Erik Lưu bước vào, thấy Lê Giang Lâm đã ăn gần hết bát phở đột nhiên cậu không biết có nên nở một nụ cười với anh hay không, lần đầu thấy đại ca ngoan ngoãn như vậy thật không quen. Erik cuối cùng cũng không nhịn được, lưng dựa vào cửa, miệng không ngừng mỉm cười. Lê Giang Lâm phớt lờ cậu, ăn hết những sợi phở cuối cùng và dùng thìa uống cạn nước súp, là phở vợ mua cũng đặt biệt ngon miệng hơn.

Thấy Lê Giang Lâm còn muốn uống hết nước súp trong bát, Erik Lưu bước tới trêu chọc, “Anh thích ăn phở từ khi nào vậy? Đã nói người ta đang làm việc mà còn tìm đến, nhớ vợ đến thế sao?”

Lê Giang Lâm đặt bát xuống sau đó ngả người ra sau bắt chéo chân, “Dọn sạch chỗ này dùm tôi.”

Erik, “Em cũng muốn giúp anh thu dọn lắm, nhưng nếu quần áo trên người em bẩn, ngày mai sẽ không thể chụp ảnh, như vậy vợ anh sẽ phải làm thêm giờ đó nha.”

Lê Giang Lâm liếc nhìn Erik đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, Lê Giang Lâm hất cằm, “Tôi có thể mua cho cậu cái khác đẹp hơn nhiều.”

Erik cười cười, “ y, chủ tịch của chúng ta bây giờ thật sự rất khác, ngay cả phở cũng có thể ăn ngon như vậy, nhưng mà chị dâu cũng sẽ mua phở cho em, lúc nãy chị ấy đã nói như vậy.”

Lê Giang Lâm lời nói vẫn nhẹ nhàng, “Bộ phận điện ảnh và truyền hình của công ty tôi gần đây đang chuẩn bị một dự án mới. Các diễn viên chủ yếu sẽ được đến đồi cát trắng ở Bình Thuận để quay phim trong ba tháng. Vợ tôi có một người bạn rất thân tên là Mộc Thu.”

“Chờ đã.” Erik Lưu xoắn xít lên.

Lê Giang Lâm lại nói thêm, “Tôi nghĩ hình tượng của cô ấy rất phù hợp với cậu đó.”

“ y, đừng nói đùa, quay ba tháng ở đồi cát, bộ anh muốn nướng thịt người sao? Mà cô gái đó là bạn thân của vợ anh, anh không sợ chọc giận chị dâu sao mà dám đưa bạn chị ấy đến một nơi nắng giá như vậy để quay phim?”

“Đạo diễn Thanh Du và biên kịch La Đình, là những người mà các sao hạng A trong nước điều muốn hợp tác, tôi giúp bạn của cô ấy trở thành một ngôi sao thì vợ tôi sao có thể tức giận được.”

“Bộ anh định đưa một người đàn ông và một phụ nữ ra đồi cát đóng phim thật sao?” Erik cười đùa.

Lê Giang Lâm rất ung dung, “Tất nhiên, đạo diễn Thanh Du là người giỏi nhất khi quay cảnh nam và nữ trong môi trường khắc nghiệt mà.”

“Anh ơi, em sai rồi, anh nói đùa với em đúng không?” Erik gần như quỳ xuống, “Làm ơn tha cho em đi, từ đây về sao không dám nói đùa với anh nữa đâu.”

Lê Giang Lâm nhắm mắt, “Đừng đụng vào người tôi sẽ làm bẩn quần áo.”

Erik, “Không sao, em sẽ giặc cho anh.”

Lê Giang Lâm nhếch miệng cười, còn dám trêu chọc nữa không?

**********

Sau khi Kim Thơ trao đổi với nhiếp ảnh gia, cô quay lại và thấy Erik bước ra cùng với bát phở đã được ăn sạch trong tay, cậu mỉm cười bước tới nói với cô, “Em đem ra ngoài sau đó sẽ quay lại.”

Chà xem ra quan hệ anh em cũng tốt thật đó, nhưng sao không gọi người đến dọn mà lại tự làm, Lê Giang Lâm bắt nạt cậu ta sao? Kim Thơ khó hiểu nhìn theo bóng lưng của Erik Lưu.

Nhã Lan và một đồng nghiệp khác đã xếp hàng rất lâu trước khi mua hết cà phê và trà sữa, lúc này cô mới vừa về đến.

“Đây, chị Trish, cà phê của chủ tịch và trà sữa của chị.”

“Cảm ơn.”

Kim Thơ mang cà phê và trà sữa vào phòng khách, cô nhìn thấy Lê Giang Lâm dường như đã ngủ, cô đặt ly cà phê lên bàn và chuẩn bị rời đi thì Lê Giang Lâm mở mắt, anh gọi tên cô, “Thơ Thơ.”

Kim Thơ nghe thấy anh gọi tên mình như thế, bất mãn nói: “Đừng gọi như vậy, ở nhà thì có thể nhưng ở đây là công ty, em có mua cho anh ly cà phê, anh uống đi.”

Kim Thơ cầm ly cà phê đưa qua cho Lê Giang Lâm, anh nhận lấy, thấy cô đang uống trà sữa, anh cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, sau đó hơi nhíu mày.

Kim Thơ khó hiểu hỏi, “Sao vậy, uống không ngon à?”

Lê Giang Lâm, “Nó đắng quá.”

“Anh không thích uống đắng à?” Kim Thơ thấy áy náy, “Em tưởng anh thích hơi đắng nên gọi cà phê espresso, nếu đắng quá thì đừng uống, em sẽ xuống gọi một ly khác cho anh.”

Cô với lấy ly cà phê Lê Giang Lâm đặt trên bàn, nhưng chưa kịp bước đi thì bàn tay đã bị anh nắm lại, anh nói: “Không, chỉ cần thêm chút đường thôi.”

Ánh mắt Lê Giang Lâm mờ nhạt rơi vào trên môi Kim Thơ. Kim Thơ sững sờ một lúc, với kinh nghiệm lần trước, cô nhanh chóng hiểu ra ý trong lời nói của anh, mặt cô lập tức đỏ bừng quay đi giả vờ không hiểu, cô rụt tay lại nói:

“Được rồi, để em ra ngoài hỏi có gói đường nào không.”

Nhưng lúc này Lê Giang Lâm dường như đã sẵn sàng cho hành động của mình, với đôi bàn tay rắn chắc, anh kéo người cô qua sau đó vòng tay ôm trọn cô vợ bé nhỏ vào trong lòng, rồi thuận tay ôm cả người Kim Thơ ngồi lên đùi mình. Khi đã nằm gọn trong lòng người đàn ông, Kim Thơ mới giật mình, cô vội vàng ngẩng đầu muốn ngồi dậy, dùng hai tay tùy tiện nắm lấy áo sơ mi của anh, vì bối rối và dùng sức quá mạnh, hai chiếc cúc áo sơ mi của Lê Giang Lâm bị đứt rơi trên sàn nhà làm lộ ra một mảnh ngực trần trắng nõn của người đàn ông.

Lúc này nhìn thấy cảnh trước mắt Kim Thơ càng bối rối hơn, cô dùng cả hai tay kéo mạnh áo sơ mi của anh như muốn giúp anh che bộ ngực trần lại, nhưng càng muốn kéo áo sơ mi cành bung ra, lúc này chỉ có thể ngồi yên mà nhìn chằm chằm vào bộ ngực lộ ra dưới lớp quần áo bị nhàu nát, Kim Thơ sững sờ trong vài giây. Tay Lê Giang Lâm đặt trên lưng cô, anh ấn nhẹ về phía trước ôm người vào ngực không cho cô động đậy nữa. Môi Kim Thơ áp lên bờ vai ấm áp rộng lớn của anh, dường như cô vẫn có thể cảm nhận được tần số tim đập mạnh mẽ của Lê Giang Lâm và của cả chính cô. Đôi trái tim cùng hòa thành một nhịp, rất trùng hợp, rất tự nhiên.

Lê Giang Lâm hít sâu một hơi vẫn ôm Kim Thơ không buông, Kim Thơ ngượng ngùng vỗ vỗ vai anh, “Giang Lâm, mau thả em ra.”

Cô ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, có một linh cảm không tốt, cô nghĩ mình nên thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng Lê Giang Lâm dùng bàn tay to khoẻ của mình giữ lấy vòng eo mảnh mai của cô không cho cô chạy, muốn cô đối diện với chính mình, hơi thở nóng hổi của người đàn ông phả vào má cô, tay còn lại vòng ra sau véo nhẹ dái tai cô.

“Này—” Kim Thơ rụt cổ ngượng ngùng làm cho lời nói nhỏ đến mức thì thầm, “Giang Lâm, đừng đùa nữa, mau thả em ra.”

Lê Giang Lâm thì thào, “Em không muốn cho thêm đường sao?”

Kim Thơ trừng mắt nhìn anh, “Em nói sẽ ra ngoài lấy cho anh.”

Lê Giang Lâm dùng ngón tay xoa xoa vành tai của cô rồi liếc nhìn làn da trắng nõn sau vành tai đã đỏ lên một mảng, anh bất chợt đặt môi mình lên môi cô, khi nụ hôn nhẹ lướt qua kết thúc, giọng anh khàn khàn, “Là đường của em, có được không?”

Kim Thơ bị hành động bất ngờ của anh làm cho giật mình, sau nụ hôn Kim Thơ muốn quay người trốn tránh, “Giang Lâm, đây là công ty, bên ngoài còn có rất nhiều người, tôi phải đi làm việc.”

Studio rộng và trống trải, tường trong phòng khách cách âm rất tốt, nhưng Kim Thơ lại nghe tiếng người bên ngoài dường như đang đi tới. Mặc dù cửa đã bị khóa từ bên trong nhưng cô luôn cảm thấy người bên ngoài có thể vào bất cứ lúc nào.

“Thơ Thơ.”

“Giang Lâm.”

“Thơ Thơ.”

Tim Kim Thơ đập nhanh hơn khi anh gọi tên cô, lúc này cả người cô trở nên mềm mại hơn không còn muốn phản kháng hay đẩy Lê Giang Lâm ra nữa. Đôi bàn tay co lại nắm chặt lấy áo sơ mi của anh dần dần được nới lỏng.

“Gần đây anh rất bận sao?” Giọng Kim Thơ rất nhỏ, dường như chỉ để một mình người đang ôm mình nghe được.

Mấy ngày nay cô hay kiếm cớ thường xuyên không trả lời tin nhắn của anh, trong lòng lúc này đột nhiên cảm thấy có chút áy náy.

“Anh có thể hôn em được không? Hôn một cái thật sự.”

Đây đâu phải là câu trả lời cho câu hỏi của tôi!! Sao lại muốn hôn nữa rồi?

Lợi dụng sự phân tâm của Kim Thơ, Lê Giang Lâm kéo cằm cô qua hôn lên đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ.

“Giang… Ưm…”