Dịu Dàng Bên Em

Chương 90: Mau đến bệnh viện với em.




Ngày hôm sau, Kim Thơ thức dậy trước khi đồng hồ báo thức reo. Cô nhấc chăn ra khỏi giường vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, bước xuống lầu. Dì Yến nghe thấy động tĩnh liền đi ra khỏi bếp, nhìn thấy Kim Thơ đang cẩn thận nắm tay vịn đi xuống lầu, dì Yến vui vẻ đưa tay về phía cô, “Chậm thôi.” Xem ra món canh hôm qua có tác dụng ngoài mong đợi.

Kim Thơ ngồi vào bàn ăn, ngửi thấy một mùi thơm cô liền hỏi, “Nấu món gì mà thơm thế ạ?”

Dì Yến cười nói: “Là nấu canh.”

Kim Thơ nghe từ “Canh” cả người điều thấy không khỏe. Nhưng nhìn vẻ mặt hớn hở của dì Yến cô không khỏi buồn cười.

“Dì ơi, lần sau đừng nấu canh nữa, Giang Lâm còn trẻ nên không cần uống mấy thứ bổ dưỡng như thế đâu.”

Dì Yến cố nén nụ cười trên môi, “Món canh hôm nay là canh gà đông trùng hạ thảo ngon lắm và rất tốt cho cơ thể, không phải món canh hôm qua đâu.”

Dù là không phải con cũng không dám uống canh dì nấu nữa.

Kim Thơ ăn sáng rất mất ngon, hôm nay cô dậy sớm hơn bình thường nửa tiếng nên còn khá lâu mới đi làm, cô cầm điện thoại di động ra ghế sô pha trong phòng khách, định ngồi xem tin tức một lúc trước khi đi làm, nghĩ đến những gì dì Yến nói về việc nấu canh, cô vội vàng quay lại và đi vào bếp để xem các thành phần của món canh mà hôm nay dì nấu. Trong bếp, dì Yến đang rửa bát, Kim Thơ nhìn một chút thì đột nhiên nhìn thấy hộp thuốc trên bàn nấu ăn, cô cầm lên xem hướng dẫn sử dụng, dường như đó là một loại thuốc hạ sốt.

“Dì ơi, tại sao lại có thuốc hạ sốt ở đây? Dì cảm thấy không khỏe sao?”

Dì Yến thở dài nói: “Không phải tôi, là cậu chủ, buổi sáng vừa bước ra khỏi phòng, tôi thấy mặt cậu ấy có chút đỏ giống như đang bị sốt, vì vậy tôi tìm một hộp thuốc cho cậu ấy, nhưng cậu ấy lại đi làm mất rồi.”

Kim Thơ sững sờ một lúc, “Anh ấy bị sốt?”

Cô mím môi, trong lòng không khỏi bắt đầu lo lắng, tối hôm qua anh ấy thật sự không có tắm nước lạnh mà? Bây giờ thời tiết thay đổi, đêm qua cơ thể anh ấy lúc nóng lúc lạnh chắc chắn sẽ không thể chịu đựng được.

Dì Yến cũng thở dài nói: “Tôi nghĩ chắc cậu chủ bị sốt rồi, nhưng cậu chủ từ nhỏ đã quen tự gánh vác mọi thứ, dù có bị ốm cũng im lặng không muốn nói với ai. Cậu chủ còn không nói muốn lấy thuốc, tôi đoán cậu chủ không muốn cô biết mà lo lắng, vào buổi trưa cô sang chỗ cậu chủ thuyết phục cậu chủ đi khám bệnh sẽ tốt hơn.”

Lúc này Kim Thơ nóng lòng liền gọi điện thoại cho Lê Giang Lâm, nhưng Lê Giang Lâm không nghe máy. Cô chuyển sang dùng messenger nhắn tin cho anh.

Kim Thơ: [Anh có bận không? 】

Lê Giang Lâm:【Đang họp. 】

Kim Thơ: 【Anh không khoẻ trong người sao? Em nghe dì Yến nói, buổi sáng khi anh đi làm mặt anh rất đỏ. 】

Lê Giang Lâm: 【sốt nhẹ, đừng lo lắng. 】

Kim Thơ: 【Anh họp cái gì, phát sốt mà cũng phải đi làm sao? 】

Sau khi tin nhắn được gửi đi, trong lòng Kim Thơ cảm thấy có điều gì đó không ổn nên cô lại nhắn một tin khác gửi cho Lê Giang Lâm.

Kim Thơ:【Có tiện không nếu em đến công ty của anh? ]

Lê Giang Lâm: [Đây cũng là công ty của em. 】

Ngụ ý muốn nói em có thể đi đến đây bất cứ lúc nào trừ khi em không muốn đến. Im lặng một lúc, Kim Thơ lại nhận được tin nhắn của Lê Giang Lâm.

Lê Giang Lâm: [Khi nào em đến, hãy gọi cho anh, anh sẽ ra đón em. 】

Kim Thơ: 【Để trợ lý Lưu ra đón em, anh không khỏe thì cứ nghỉ ngơi đừng đi ra. ]

Lê Giang Lâm: [Được.】

Sau khi trò chuyện xong với Lê Giang Lâm, Kim Thơ gửi tin nhắn cho giám đốc Triệu xin nghỉ buổi sáng, gần đây cô thường xuyên xin nghỉ phép chắc chắn Triệu Hoàng sẽ thắc mắc mà hỏi cô lý do. Kim Thơ không thể ngụy biện cho việc xin nghỉ của mình, chỉ đơn giản và thẳng thắn nói sự thật với ông.

Kim Thơ: [Chồng tôi bị ốm, tôi muốn đến công ty của anh ấy xem sao. 】

Triệu Hoàng: 【Cô có chồng từ lúc nào vậy? Nhưng chồng cô bị ốm sao có thể đi làm còn cô lại muốn xin nghỉ. Tính xem cô đã xin nghỉ bao nhiêu ngày trong tháng này rồi?]

Kim Thơ: [Xin lỗi, nhưng tôi vẫn phải xin nghỉ.】

Triệu Hoàng: [...?]

Kim Thơ cất điện thoại, nhắn tin cho tài xế chuẩn bị chờ mình ở gara, sau đó chạy lên lầu thay đồ.

Khi Kim Thơ chuẩn bị rời đi, dì Yến mang đến cho cô một chiếc bình cách nhiệt bên trong là món súp đã được đun sôi trong vài giờ và nhờ cô thuyết phục Lê Giang Lâm uống nó.

Khi biết được cô chủ sẽ tới, trợ lý Lưu rất quan tâm đến điều này, anh đã chạy xuống lầu và đợi trước tòa nhà, nhận ra xe của Kim Thơ anh vội vàng chào hỏi và mở cửa xe cho Kim Thơ.

Kim Thơ bước xuống xe, khẽ gật đầu chào Lưu Hải rồi trực tiếp đi theo anh lên lầu. Trên đường đi, không tránh khỏi tình cờ gặp các nhân viên của công ty, họ thấy Kim Thơ đang cầm trên tay một bình giữ nhiệt và còn đi cùng với Lưu Hải, một trợ lý đắc lực nhất của chủ tịch Lê, tất cả mọi người không khỏi tò mò mà nhìn theo bóng lưng hai người đang bước vào thang máy. Khi Kim Thơ đến, hai giám đốc điều hành cấp cao đang báo cáo với Lê Giang Lâm một số công việc nên trợ lý Lưu đưa cô đến phòng khách bên cạnh để ngồi chờ, anh còn chu đáo mang một đống đồ ăn nhẹ vừa mua sáng nay đặt trước mặt Kim Thơ.

Kim Thơ ngồi nhìn năm phút, cô nghĩ chắc sẽ phải đợi rất lâu cho nên trợ lý Lưu mới chuẩn bị những món ăn nhẹ này cho cô để ăn trong lúc chờ Lê Giang Lâm xong việc. Lúc này bên ngoài có tiếng động, Kim Thơ ngẩng đầu nhìn ra cửa, Lê Giang mở cửa bước vào. Kim Thơ thấy môi anh có chút tái nhợt nên vội vàng đứng dậy.

“Anh thấy sao rồi, nhiệt độ cơ thể có tăng cao thêm không?”

“Không sao.” Giọng Lê Giang Lâm hơi khàn.

Kim Thơ tránh sang một bên để anh ngồi xuống sopha, thân hình cao lớn của Lê Giang Lâm mệt mỏi ngồi xuống, Kim Thơ cũng ngồi bên cạnh anh,

“Anh uống thuốc chưa?” Kim Thơ hỏi.

“Chưa, không sao đâu đừng lo lắng, nếu không tin em có thể sờ trán anh.”

Anh kéo tay cô đặt lên trán mình, Kim Thơ cũng không rút tay về, bàn tay cô chạm nhẹ vào trán Lê Giang Lâm, các ngón tay anh đang nắm lấy tay cô dường như bị ngưng trệ, đôi mắt hơi rũ xuống, rất rõ ràng là một người đang bị sốt nên trong rất mệt mỏi. Bàn tay sờ vào cảm giác không nóng lắm, nhưng sẽ không chính sát nếu như không dùng nhiệt kế để đo, Kim Thơ thu tay về, cô lấy từ túi xách ra một cái nhiệt kế sau đó nhét vào miệng Lê Giang Lâm, anh tròn mắt nhìn cô sau đó mỉm miệng cười. Còn chuẩn bị luôn nhiệt kế nữa, xem ra trong lòng em lúc nào cũng quan tâm chăm sóc anh nhưng ngoài mặt lại không chịu thừa nhận, đúng là bướng bỉnh.

Khi nhìn thấy con số hiển thị trên nhiệt kế, Kim Thơ nhíu mày lo lắng đưa nhiệt kế lên trước mặt Lê Giang Lâm.

“38,8 độ, không phải là sốt nhẹ.” Sau đó cô lấy nhiệt kế tự kiểm tra thân nhiệt của mình rồi đưa cho Lê Giang Lâm xem, “Em chỉ 36 độ, thân nhiệt của anh cao hơn nhiều đó, vậy mà nói chỉ sốt nhẹ, anh đang bệnh lại không chịu nghỉ ngơi, muốn chết hay sao hả?”

Tôi vốn không có ý định xen vào chuyện của anh, nhưng dù sao anh cũng là người chịu trách nhiệm quản lý toàn bộ tập đoàn, không phải một mà là hai, lại không biết quan tâm đến sức khoẻ của mình còn không có ai chăm sóc cho. Thái độ tuy hằn học nhưng giọng điệu của Kim Thơ lại nghiêm túc và có chút hờn dỗi.

Lúc này bên ngoài có bóng người lướt qua cửa, Kim Thơ thoáng thấy liền gọi lớn, “Trợ lý Lưu, anh vào đây.”

Lưu Hải cẩn thận đứng trước cửa, thấy ông chủ nhà mình dường như đang bị kỷ luật nên cũng không dám bước vào.

“Cô chủ có chuyện gì vậy?”

Kim Thơ, “Có nước ấm không? Nước đun sôi á, bị sốt nên không thể dùng trực tiếp nước nóng trong máy lọc nước được, anh giúp tôi đun một ít nước được không?”

“Được, chờ một chút, tôi sẽ đun nước cho cô.”

Kim Thơ nói xong quay đầu lại vừa thấy đôi môi Lê Giang Lâm cong lên với nụ cười nhẹ.

“Anh cười cái gì?” Bệnh như vậy còn cười được sao?

Kim Thơ nhìn nụ cười trên môi anh liền nhận ra thái độ lo lắng đến mức nghiêm túc của mình đã làm cho người ta chú ý, cô bĩu môi với Lê Giang Lâm rồi ngồi xuống ghế. Anh phát sốt vì uống canh tôi đưa cho nên tôi cảm thấy có lỗi mới quan tâm anh một chút xíu thôi chứ không có ý tứ gì khác đâu.

“Nếu anh khoẻ, làm việc sẽ hiệu quả hơn.” Kim Thơ cố giải thích về thái độ lo lắng của mình.

Lê Giang Lâm không nói gì chỉ nhìn cô rồi mỉm cười gật đầu đồng ý. Kim Thơ mím môi, không biết nên nói gì tiếp theo, cô cầm lấy bình giữ nhiệt mở nắp ra.

“Đây là canh dì Yến nấu cho anh, anh uống một ít đi.”

Cô đổ canh gà vào nắp đựng đưa qua cho Lê Giang Lâm, mí mắt anh nâng lên nghiêng người về phía cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Kim Thơ, đợi khi Kim Thơ làm xong, cánh tay rắn chắc của Lê Giang Lâm liền kéo cô qua ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, giọng nói khàn khàn khô khốc.

“Lại muốn uống canh bổ? Ở đây là văn phòng em biết mà.”

Kim Thơ, “...”

Hiểu được ý tứ mơ hồ trong lời nói của Lê Giang Lâm, hai má Kim Thơ hơi nóng, cô bưng canh đặt lên bàn cà phê, giải thích.

“Đây là canh gà, khác với canh tối hôm qua. Em đã kiểm tra mấy lần rồi, chỉ có gà và đông trùng hạ thảo thôi không có nguyên liệu nào khác, tối hôm qua thật sự là em không biết.”

Cô quay đầu sang chỗ khác không nhìn anh, Lê Giang Lâm siết nhẹ bàn tay trên eo cô, trầm giọng nói: “Anh sẽ uống.”

Nói xong, anh nhìn cô không nhúc nhích, hơi thở lướt qua cổ rõ ràng là rất nóng. Kim Thơ nhích người sang một bên đưa canh qua cho anh, nhưng Lê Giang Lâm không buông người ra mà vẫn siết chặt vòng tay ôm Kim Thơ vào lòng. Kim Thơ ngạc nhiên nhìn anh khi thấy anh vẫn ôm cô bằng một tay mà không chịu buông ra.

“Anh làm sao vậy?”

Cô cầm canh gà trong tay sợ canh bị đổ ra ngoài nên không dám nhúc nhích, đôi mi dài khẽ nhướng lên nhìn anh, trong mắt Lê Giang Lâm hiện lên một nụ cười, khuôn mặt anh tuấn gần sát lại, “Em đút cho anh đi.”

Anh bị sốt chứ đâu phải bị gãy tay tại sao không thể tự uống canh chứ? Kim Thơ mím môi nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt đen láy nhíu lại. Trong phút chốc hai người yên lặng nhìn nhau, nhưng vì Kim Thơ vẫn không thể bỏ được cảm giác áy náy trong lòng nên đành chịu thua cầm thìa xúc canh đúc cho Lê Giang Lâm.

Lê Giang Lâm cúi đầu uống canh, môi và khóe mắt điều nhếch lên, trong đôi mắt điều là ý cười hạnh phúc khôn tả.

“Uống nhanh đi.”

Kim Thơ hơi nâng cánh tay lên, đưa hết bát canh vào miệng Lê Giang Lâm, đáy bát canh đã sớm cạn, trợ lý Lưu lúc này đã đun nước xong, anh cầm cái ấm trong tay đứng ở cửa gõ gõ. Kim Thơ muốn thoát khỏi đùi Lê Giang Lâm nên muốn đứng lên nhưng Lê Giang Lâm giữ chặt lấy eo cô ngăn không cho cô di chuyển. Kim Thơ tức giận đặt bát xuống đẩy vai anh ra.

“Có người vào kìa, anh buông ra đi.”

“Không có ai đâu.”

Kim Thơ tức giận, “Có tiếng gõ cửa.”

Lê Giang Lâm ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa trầm giọng hỏi: “Ai vậy?”

Đứng ngoài cửa, trợ lý Lưu nghe được giọng nói có chút bất mãn của ông chủ liền hiểu chưa phải lúc để đi vào, anh cúi đầu nhìn cái ấm trên tay, sau đó vẫn đứng yên lặng không lên tiếng.

Kim Thơ, “ ... “ Rõ ràng có tiếng gõ cửa mà!!!

Lưu Hải quả thực là trợ lý đắc lực nhất của Lê Giang Lâm vấn đề này không thể phủ nhận được.

Kim Thơ bất lực, “Cái này không phải là đang bịt tai ăn trộm chuông sao? Bất quá em không thể ngồi trong lòng anh cả ngày cho dù không có ai vào, hơn nữa anh đang bị sốt đó.”

“Anh cảm thấy rất ổn.” Lê Giang Lâm nhàn nhạt đáp.

“... “ Kim Thơ rũ mắt xuống không nhìn anh, hai má cô càng nóng hơn.

Lê Giang Lâm nhếch khóe môi ghé sát vào cổ cô hôn một cái lên vành tai tròn trịa của vợ mình, “Đừng lo lắng mà, người đàn ông của em sẽ không yếu đuối như thế đâu.”

Hơi ấm từ môi Lê Giang Lâm khiến Kim Thơ rụt cổ lại làm anh càng thâm thích thú hôn dọc theo mi tâm của cô, Kim Thơ muốn vươn tay ra ngăn cản những nụ hôn vụn vặt nhưng bị Lê Giang Lâm ngăn lại, bàn tay nắm chặt tay cô mười ngón đan lại với nhau. Lê Giang Lâm nhìn Kim Thơ co rút nửa người giống như một con nai tơ yếu thế chỉ có thể trốn trong vòng tay anh, Lê Giang Lâm đắc ý mỉm cười nhịn không được lại gặm vành tai Kim Thơ. Mười ngón tay đang nắm chặt lấy đột nhiên siết chặt hơn, cả người Kim Thơ run rẩy gọi tên anh.

“Giang Lâm.”

“Anh ở đây.”

“Anh không định làm việc sao?”

Lê Giang Lâm hôn lên má cô, hơi thở có chút gấp và háo hức, “Công việc có thể hoãn lại vào ngày mai, không vội.”

Kim Thơ bất chợt gật đầu sau đó giật mình vội nói, “Vậy anh nên cùng em đến bệnh viện để bác sĩ thám cho anh.”

“Không cần đến bệnh viện, uống thuốc xong cơn sốt sẽ nhanh chóng qua đi.”

Kim Thơ không chịu nên lại dùng nhiệt kết kiểm tra một lần nữa.

“38,8 độ, sốt không hạ mà càng ngày càng tăng đó, mau đứng dậy đến bệnh viện với em đi.”