Dịu Dàng Bên Em

Chương 92: Lê giang lâm hờn dỗi.




Suy đi nghĩ lại cuối cùng Kim Thơ cũng không yên tâm để Mộc Thu về nhà một mình, cô để tài xế ở lại đợi sau khi Lê Giang Lâm khám xong sẽ đưa anh ấy về nhà, còn cô bắt taxi và cùng Mộc Thu về nhà của cô ấy.

Mộc Thu kiên quyết không nói cho ai biết chuyện mình mang thai, không phải cô không tin người bạn thân như Kim Thơ, nhưng Kim Thơ và Lê Giang Lâm đã là vợ chồng rất khó để giấu giếm giữa vợ chồng với nhau, vả lại Mộc Thu cũng không muốn làm Kim Thơ khó sử, sợ sau khi biết cha đứa bé chắc chắn Kim Thơ sẽ đi nói với Lê Giang Lâm và anh tất nhiên không ngồi yên sẽ ngay lập tức đi tìm cha đứa bé để nói chuyện, mà lúc này Mộc Thu vẫn chưa nghĩ có nên nói với người đó hay không. Nhưng lúc này cô lại không thể chịu đựng được những lời chất vấn cứ lặp đi lặp lại của Kim Thơ, vì vậy Mộc Thu đành phải buông tay nói ra tên cha đứa bé trong bụng mình.

“Erik, Erik Lưu?”

Kim Thơ sững sờ khi nghe cái tên này, nếu thực sự đứa trẻ là của Erik thì sao phản ứng của Mộc Thu lại rất bình thường mỗi khi nhắc đến Erik Lưu trước mặt cô.

“Không phải cậu nói anh ta là thần tượng của cậu sao? Mấy ngày trước cậu rất phấn khích khi nhận được chữ ký của anh ta mà? Nhưng cái thai trong bụng cậu đã gần một tháng, cậu và anh ta quen biết từ khi nào?”

Kim thơ thực sự không hiểu, lúc nhận được tắm ảnh có chữ ký của Erik Lưu đã khiến Mộc Thu phấn khích đến muốn khóc.

Mộc Thu áy náy nói, “Phải, anh ấy thực sự là thần tượng của tôi, và đứa trẻ trong bụng tôi thực sự là con của anh ấy. Tôi không thể giải thích điều này bằng một vài lời nói được cậu hiểu không, vì vậy cậu đừng hỏi. Tóm lại, cậu phải giữ bí mật cho tôi trước đã.”

“Vậy bây giờ cậu không định cho Erik biết sao?”

“Tôi không biết phải nói với anh ấy như thế nào.”

“Nhưng anh ta là cha của đứa bé, tôi không nghĩ tới cậu sẽ mang thai, sinh con, sau đó chăm sóc nó một mình?”

Mộc Thu ôm mặt, “Tôi không biết nữa.”

Kim Thơ, “Cậu không thấy làm như vậy chẳng phải anh ta quá mức vô trách nhiệm sau?”

Mộc Thu che mặt nói, “Vì đó là lỗi của tôi, tôi đã chủ động đến phòng anh ấy trong lúc anh ấy say rượu, và chuyện không tự chủ đã xảy ra, giờ tôi còn mặt mũi nào đòi người ta chịu trách nhiệm đây.”

Kim Thơ, “...”

Mộc Thu quay đầu kéo chăn trùm lên đầu, xấu hổ sợ hãi không dám nhìn Kim Thơ.

Nhưng Kim Thơ rất khó tin lời này của Mộc Thu, “Cậu chắc chắn rằng mình không nói dối để che đậy hành vi sai trái của Erik vì anh ta là thần tượng của cậu chứ?”

Mộc Thu nói với vẻ mặt đỏ bừng, “Thật sự tôi không che đậy, là do tôi biết anh ấy say rượu còn tìm tới, tôi chỉ muốn chụp ảnh cùng anh ấy thôi, nhưng không ngờ.”

Hôm đó khi bị Erik kéo xuống giường cô vẫn không có chút phản kháng nào cho dù là đẩy người ra, bây giờ nhớ lại còn cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Kim Thơ lặng đi một lúc, cô không biết phải nói gì tiếp theo, ngay cả người bạn thân nhất của mình giờ phút này cũng không biết làm sao để giúp Mộc Thu giải quyết vấn đề.

Lúc đó Erik Lưu say khướt được quản lý của anh ta là Châu An đưa về khách sạn, tình cờ Mộc Thu nhìn thấy liền đi theo nam diễn viên mà mình đã thích nhiều năm. Sau khi Châu An rời đi, Mộc Thu lấy hết can đảm gõ cửa phòng Erik, người ra mở cửa mơ mơ màng màng nhìn thấy cô liền nắm tay kéo người vào phòng. Xảy ra chuyện ngoài ý muốn và nghĩ đó là lỗi của mình nên Mộc Thu đã mua thức tránh thai uống nhưng kết quả vẫn có thai.

Mộc Thu sợ nếu nói với Erik về chuyện này, anh sẽ nghĩ rằng cô cố tình làm vậy để mang thai và bắt anh chịu trách nhiệm, có thể vì danh tiếng của mình mà anh sẽ buộc cô phải bỏ đứa bé.

“Vậy thì cậu cũng không thể giấu chuyện mang thai với anh ta được.”

Mộc Thu, “Tôi biết, tôi nhất định sẽ nói với anh ấy, nhưng tôi sợ anh ấy sẽ nghĩ tôi rày bẫy anh ấy rồi bắt tôi phá thai.” Cô sờ vào bụng dưới của mình, “Tôi không muốn làm tổn thương đến đứa trẻ vô tội.”

Kim Thơ thở dài, “Giờ cậu nên nghỉ ngơi thật tốt ở nhà, sau đó nghĩ kỹ xem nên làm gì tiếp theo.”

Mộc Thu gật đầu nói, “Cảm ơn cậu Thơ Thơ.”

***********

Rời khỏi nhà Mộc Thu, ngồi trong xe taxi Kim Thơ mở điện thoại gọi hỏi tài xế xem ông đã đưa Lê Giang Lâm về nhà chưa, nhưng chưa gọi thì đúng lúc người lái xe đã gọi cho cô. Giọng bác tài xế có chút bối rối.

“Thưa cô, tôi đợi cậu chủ ở bệnh viện, khi khám bệnh xong cậu chủ lại không muốn về mà muốn tôi lái xe đưa đến công ty.”

“Cái gì, sao bác lại đưa anh ấy đến công ty?” Kim Thơ sửng sốt nhíu mày, “Lúc bác đón anh ấy bác thấy tinh thần của anh ấy như thế nào?”

Người lái xe nói, “Tôi thấy tinh thần cậu chủ không tốt lắm, vẻ mặt rất phờ phạc, vừa xuống xe bước chân đã loạng choạng suýt nữa thì ngã trước cửa công ty, tôi đỡ lấy tay cậu chủ thì thấy cậu ấy đưa tay che ngực dường như rất khó chịu.”

Kim Thơ khó hiểu hỏi, “Che ngực, anh ấy bị đau sao?”

“Tôi không biết, chắc là do đau lòng.” Người tài xế nói.

Kim Thơ, “…“ Bị sốt thì liên quan gì đến đau lòng? “Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Kim Thơ cúp điện thoại sau đó tìm số điện thoại của Lê Giang Lâm trong danh bạ và bấm gọi, một giọng phụ nữ lạnh lùng vang lên trong ống nghe, “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời khoá máy, xin vui lòng gọi lại sau.”

Điện thoại của Lê Giang Lâm khóa máy rồi. Không liên lạc được với Lê Giang Lâm, Kim Thơ vội vàng tìm số điện thoại của trợ lý Lưu và biết được Lê Giang Lâm đang ở công ty. Kim Thơ không lãng phí thời gian trực tiếp đến công ty gặp Lê Giang Lâm, lúc này mọi người trong công ty đều đoán được cô là phu nhân của chủ tịch, quầy lễ tân nhận ra cô cũng không dám ngăn cản mà chủ động đến chào hỏi sau đó còn giúp cô bấm thang máy lên tầng trên. Kim Thơ mỉm cười nói cảm ơn, trên mặt hiện lên một đôi má lúm đồng tiền nhỏ, đôi mắt hơi cong, trên người toát ra khí chất vô cùng thoải mái. Khi Kim Thơ đi rồi, nhân viên tiếp tân không nhịn được nói chuyện phiếm với đồng nghiệp bên cạnh.

“Cô ấy là vợ chủ tịch đúng không? Trông trẻ quá, vừa xinh đẹp lại có nhân cách tốt. Cô ấy vừa nói lời cảm ơn với tôi đó.”

“Chủ tịch hiếm khi gặp rỡ phụ nữ, người đầu tiên đến công ty tìm chắc chắn là vợ chủ tịch rồi.”

“Vậy cô ấy chắc chắn là con gái ông Phạm Hùng chủ tịch tập đoàn WOsan? Là con gái của một gia đình giàu thực sự được nuôi dạy rất tốt, cách cư xử không thể chê vào đâu được.”

“Cô ấy thật sự rất xinh đẹp, tôi vẫn nghe nói chủ tịch Lê không thích vợ mình nên chưa bao giờ đưa cô ấy đến công ty, bây giờ xem ra là lời đồn sai sự thật, rõ ràng có cô vợ ngọt ngào và xinh đẹp như vậy, tôi thấy là chủ tịch muốn giấu cô ấy ở nhà không để người khác nhìn thấy thì đúng hơn.”

Lúc này Kim Thơ không biết các nhân viên đang bàn tán về mình cực kỳ sôi nổi, cô đi đến cửa văn phòng của Lê Giang Lâm giơ tay gõ.

Với một tiếng gõ nhẹ, cửa từ bên trong đã được mở ra, người mở là trợ lý Lưu, nhìn thấy Kim Thơ giống như nhìn thấy một vị cứu tinh, Lưu Hải vội vàng quay lại và nói với Lê Giang Lâm đang ngồi bên trong phòng làm việc.

“Chủ tịch, phu nhân đến rồi.”

Lưu Hải lùi lại hai bước nhường chỗ cho Kim Thơ bước vào. Lê Giang Lâm ngồi khoanh chân trên ghế sofa, đặt một tay lên trán tay còn lại cầm tài liệu. Kim Thơ bước vào đứng bên cạnh, không thấy ánh mắt người ngồi đó nhìn mình, Kim Thơ bước tới dùng tay chọc vào vai anh.

“Giang Lâm, sao không về nhà? Anh nói đã sắp xếp công việc hết rồi mà?”

Lê Giang Lâm không nói gì, anh đứng dậy đi tới bàn làm việc sau đó ngồi xuống tiếp tục làm việc. Anh thậm chí còn không thèm nhìn cô một cái, bầu không khí lúc này dường như trở nên lạnh lẽo giống như khi hai người mới kết hôn.

Là tức giận sao? Đáng yêu thật. Không, không phải tức giận mà là hờn dỗi mình đã đưa anh đến bệnh viện rồi bỏ đi mà không nói lời nào, vì anh không biết mình đã gặp Mộc Thu và biết cô ấy đang mang thai. Nhưng bây giờ không thể giải thích với anh rằng mình bỏ đi là vì lo lắng cho Mộc Thu đang mang thai không có ai bên cạnh.

Lúc này Kim Thơ mò trong túi xách tìm nhiệt kế sau đó đi đến bàn làm việc của Lê Giang Lâm không nói một lời liền nhét vào miệng anh. Ánh mắt Lê Giang Lâm liếc nhìn cô cũng không phản ứng, sau đó quay về tập hồ sơ trên bàn. Đợi một lúc Kim Thơ lấy lại nhiệt kế, 38 độ, cơn sốt đã hạ xuống. Kim Thơ thấy Lê Giang Lâm vẫn cúi đầu không để ý đến mình cũng không tức giận, cô mỉm cười kéo ghế ngồi đối diện với anh, tay chống trên bàn, nửa khuôn mặt vùi trong cánh tay lộ ra một đôi mắt sáng trong veo nhìn thẳng vào mặt người đang chăm chú làm việc. Nhưng chăm chú nhìn một lát, ý cười trên khóe môi dần dần tăng thêm vài phần. Kim Thơ từ trước đến nay thích ăn rất nhiều thứ, thích làm rất nhiều chuyện, nhưng thích một người thì đây lại là lần đầu tiên. Trong lúc nhất thời, trong lòng trở nên không biết nên nói gì cho phải để dỗ ngọt người trước mặt. Tính tình Kim Thơ thẳng thắn, trước kia cảm thấy nếu gặp được người mình thích thì cứ dao sắc chặt đay, lấy tư thế sét đánh liền thổ lộ với người ta tâm ý của mình. Nhưng bây giờ mới phát hiện ra, tại sao gần trong gang tấc lại như không với tới, còn không dám hành động thiếu suy nghĩ? Muốn nói lời thích lại lo lắng hơi vô ý làm anh hiểu lầm rồi nổi giận cho là mình trêu đùa, đến lúc đó cơ hội theo đuổi cũng không còn.

Lúc này ánh mắt Lê Giang Lâm hơi cụp xuống, không chịu được ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình Lê Giang Lâm quay đầu nhìn Kim Thơ, ngay khi cô nhận thấy tầm mắt của anh, khoé môi cong lên mỉm cười với anh. Môi đỏ và răng trắng, gương mặt trắng nõn tươi cười ngây ngô với mình, khóe môi Lê Giang Lâm khẽ nhúc nhích, Kim Thơ cho rằng anh sắp cười với mình, đang định nói thì Lê Giang Lâm hơi nâng cằm lên, ánh mắt bất cẩn rút khỏi gương mặt cô, khóe miệng khẽ rũ xuống với vẻ mặt nghiêm nghị.

Sao mặt lại lạnh lùng, vừa rồi còn định cười mà.

Đợi một lúc Kim Thơ nhịn không được mở miệng hỏi, “Giang Lâm, anh có cảm thấy khó chịu không, có đau đầu không?”

Lê Giang Lâm lạnh lùng, “Liên quan gì đến em?”

Vừa nghe xong lời này Kim Thơ thật sự tức giận.

“Đương nhiên là có liên quan đến em.”

Lê Giang Lâm, “Vậy nói cho anh biết, có liên quan gì?”

Khuôn mặt Kim Thơ bị đôi mắt sâu của anh nhìn đến nóng lên, “Anh phát sốt là vì em.“

Ánh nhìn của Lê Giang Lâm dường như bị đông cứng, sau một lúc anh lạnh lùng mở miệng, “Ngay khi không phải như thế, nếu em bị ốm, anh cũng sẽ chăm sóc em chứ không vô cớ bỏ đi mà không nói một lời.”

Lời này là đang hờn dỗi rồi, ngoài vẻ lạnh lùng kia thì bên trong tâm hồn không khác gì một đứa trẻ to xác muốn người ta quan tâm muốn người ta để ý, anh thật rất đáng yêu.

Kim Thơ nhỏ giọng, “Em xin lỗi, vì có chuyện quan trọng nên em phải rời đi, bây giờ chưa thể nói với anh vì có liên quan đến danh dự của nhiều người, em không phải là người không biết phận nặng nhẹ mà bỏ mặc anh ở bệnh viện một mình, anh hiểu mà.”

Nghe được lời này khuôn mặt Lê Giang Lâm dịu đi rất nhiều. Kim Thơ liếc nhìn anh, cô ngập ngừng nói: “Giang Lâm, em đói, em muốn về nhà.”

Lê Giang Lâm nhìn vào đôi mắt trong veo đầy dụ hoặc của Kim Thơ, ánh mắt lóe lên sự hồn nhiên đầy si mê, đây là muốn dỗ dành anh về nhà. Kim Thơ vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý để bị Lê Giang Lâm phớt lờ, hoặc là cô sẽ về nhà một mình, nhưng cô không ngờ vào lúc này Lê Giang Lâm đứng dậy và bước ra ngoài, Kim Thơ mỉm cười xách túi đi theo sau lưng anh.

Về đến nhà, Lê Giang Lâm đã đi thẳng lên lầu, Kim Thơ lon ton chạy theo sau anh, nhìn thấy anh đang dựa vào ghế sô pha trong phòng ngủ, cô đi đến giường lấy chăn bông đắp cho anh, cũng không quấy rầy anh nghỉ ngơi. Sau đó cô vào bếp tìm dì Yến, dì Yến nắm lấy cánh tay Kim Thơ hỏi.

“Cậu chủ bị sao vậy? Tôi thấy dường như cậu ấy không vui.”

Kim Thơ lắc đầu, “Không phải đâu dì, anh ấy bị sốt, con đã cùng anh ấy đến bệnh viện chiều nay, anh ấy không sao, nhân tiện, dì nấu món súp gà giống buổi sáng cho anh ấy uống, con thấy anh ấy thích món đó.”

“Được rồi, tôi sẽ đi mua thêm mấy con gà, mỗi sáng sẽ nấu thêm canh gà cho cậu chủ.”

Nói xong Kim Thơ đi ra phòng khách, ngồi dựa vào ghế sô pha, trong khi chờ dì Yến làm xong cơm cô mở điện thoại gửi một tin nhắn cho Mộc Thu.

[Ngày mai tôi sẽ mang súp gà cho cậu. ]

Mộc Thu: [Đừng phiền phức như vậy, tôi có thể gọi món bên ngoài có shipper giao tận nhà.]

Kim Thơ: [Canh gà dì Yến nấu rất bổ dưỡng rất tốt cho phụ nữ mang thai, tôi không cho cậu ăn mà là cho đứa bé.】

Mộc Thu cảm động vô cùng:【Thơ Thơ à, cảm ơn cậu】