Dịu Dàng Dành Riêng Người

Chương 13





Hiểu lầm không đáng có trong buổi tiệc truyền đi không phanh, trong trường ai cũng nhìn Sở Tây Trì với ánh mắt thương hại, một số chủ động tới xin lỗi Sở Tây Trì, vài bạn nữ da mặt tương đối mỏng, chỉ dám viết thư tay, Sở Tây Trì vừa vào tới lớp đã nhìn thấy một đống thứ chất chồng như núi, ai không biết còn tưởng đâu là thư tình.

Bên Sở Tây Trì ổn thỏa một đằng, bên Nghiêm Tề lại bất ổn một nẻo, nó bị Quý Thuần lừa vào phòng, bị gã ấy ấy, tuy cũng không phản cảm mấy, nhưng ai mà ngờ nó lại ở bên dưới chứ, nó còn vì chuyện này mà cãi nhau một trận với Quý Thuần, ban đầu gã còn cho rằng nó sẽ giống người khác, sẽ mắng gã té tát, đâu có ngờ, thằng oắt này là song tính luyến, lại còn thầm thích gã bấy lâu nay.

Nghiêm Tề bị mọi người xỉa xói khinh thường, cuối cùng nó cũng biết cảm giác này là thế nào rồi, nó thề sẽ không đời nào tha thứ cho Sở Tây Trì.

Người lớp 7 đều đồng cảm thay Sở Tây Trì, nhưng cũng rất vui.



Tuy nhiên, gần cuối kỳ, mọi người ai cũng trấn tĩnh lại.

Cuối kỳ nhà trường dựa theo thành tích trước đó chia phòng thi, Sở Tây Trì phòng 1, Thú Trầm Châu phòng 7, cũng chính là phòng chót bảng.

"Nghỉ đông chớ có chạy lung tung, chú ý an toàn, điểm thi lần này của mấy đứa ổn phết đấy nên thầy không giao quá nhiều bài tập đâu, năm mới năm me nhớ ăn uống bồi bổ vào biết chưa, khai giảng tới là phải đẩy nhanh tốc độ rồi đấy nhé." Dương Trần đứng trên bục nghiêm túc nói với học sinh của mình.

"Cùng bàn này, cậu có cảm giác thời gian ngày càng eo hẹp không, với thành tích nát bét như tôi bây giờ, đến lúc đó tới cái cổng đại học không biết có bám nổi không nữa, cậu giúp tôi bổ túc được không?" Thú Trầm Châu thấp giọng hỏi Sở Tây Trì.

Sở Tây Trì bật cười thành tiếng: "OK luôn, muốn học ở đâu?"

"Nhà cậu đi."

"Không thành vấn đề."

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, từ tờ mờ sáng Thú Trầm Châu đã đến nhà Sở Tây Trì, lúc cậu tới, Sở Tây Trì còn chưa có dậy, đây chính là giấc ngủ yên bình đầu tiên gần một năm qua.



Đinh Nhã muốn đánh thức Sở Tây Trì dậy, nhưng bị Thú Trầm Châu ngăn lại.

"Tiểu Châu, dì kể cho cháu nghe chuyện lúc bé của Tiểu Trì nhé."

"Được ạ!"

Chuyện thời thủng quần có ai lại không muốn nghe chứ!

"Tiểu Trì nhà dì lúc bé nghịch lắm cơ, tới năm lớp 9, từ hạng chót lớp thằng bé bứt phá vào top 5 lận, nó vui lắm, vừa có bảng điểm là gọi cho dì ngay, nhưng lúc đó dì với ba thằng bé không ở đó, Tiểu Trì phải ở tạm nhà cô nó ba năm, không ngờ lại xảy ra chuyện kia, sau chuyện đấy thằng bé ít nói hẳn, cũng không bướng bỉnh như trước, hiểu chuyện tới mức chú dì nhìn vào mà xót, dì không biết phải làm sao nữa."

"Dì..." Thú Trầm Châu muốn an ủi Đinh Nhã, lại không biết nên nói gì.

"Dì không sao, Tiểu Châu à, con và Tiểu Trì đều thích lẫn nhau, đừng hỏi sao dì lại biết, giác quan thứ sáu của phụ nữ chuẩn lắm, dì không phản đối chuyện này đâu, thừa dịp còn trẻ phải thử xông pha một lần chứ! Dì với chú có nói qua rồi, cháu đừng sợ, thích thì phải mạnh dạn bày tỏ, chỉ là dì vẫn chưa nói chuyện này với Tiểu Trì." Đinh Nhã bối rối gãi đầu.

"Vâng, cám ơn dì ạ." Thú Trầm Châu lúng túng cười cười.

Đâu thể ngờ, cái người ngủ say như chết trên lầu đã đi xuống từ lúc nào, nhưng lời kia đều lọt cả vào tai hắn, lời khó thốt ra kia bỗng một ngày lại dễ như trở bàn tay.

"Khụ, mẹ, anh Thú, sớm." Giọng Sở Tây Trì từ đầu cầu thang truyền đến.

Thú Trầm Châu: "..." Đừng thế chứ? Cậu ta hẳn không nghe thấy gì đấy phỏng?