Dịu Dàng Dành Riêng Người

Chương 20




Mặt trời sáng rỡ, từng đám mây trắng trôi lơ lửng trên bầu trời trông như đám kẹo bông gòn, rặng núi xa xa kia phủ một tầng xanh ngọc, bao bọc cả thành phố, trời đẹp hiếm có.

Trong lớp, hướng dẫn viên nói một số điều cần phải chú ý, tiếp đó cuộc vui của cả bọn chính thức bắt đầu.

Trường học không tiết lộ bất kỳ tin tức gì, miệng kín như bưng, không biết còn tưởng đâu chuyện cơ mật gì không chứ.

"Các bạn, hành trình còn rất xa, chúng ta giao lưu một lúc nhé, có ai xung phong hát tặng cả lớp một bài không nè?" Hướng dẫn viên cầm mic trên tay, trên mặt là ý cười dịu dàng.

Dương Thiên Lạc lập tức phất tay, "Em, em, em!"

Quả nhiên, cái người năng nổ nhất nhóm không ai khác ngoài ai đó rồi.

"Được, vậy mời cậu bạn đẹp trai này hát tặng mọi người một bài nhé."

Dương Thiên Lạc cầm lấy mic, hắng giọng, "Sau đây Thiên Lạc đẹp trai sẽ hát tặng mọi người ca khúc "Vận may tới", cổ vũ hết mình đấy nhá."

Học sinh lớp 7 nhiệt tình vỗ tay, đồng thanh hô lên "Được luôn".

"Vận may tới, chúc bạn nhiều điều may mắn, vận may đem đến niềm vui và tình yêu, vận may tới, vận may của chúng ta, đón vận may đến cùng tứ biển năm châu thịnh vượng." Dương Liên Lạc say sưa hát những dòng đầu tiên, "Come on, high lên bro."

Thú Trầm Châu tựa đầu vào vai Sở Tây Trì, lấy máy ảnh ra, chuyển sang chế độ quay phim, nói lớn: "Quẩy lên đi."

"Gấp nghìn con hạc lại thêm cái sợi, chúc cho những người thiện lành ngày ngày may mắn, chúc cho những người chăm chỉ có cuộc sống tốt đẹp, những người khỏe luôn tràn đầy sức xuân, chúc cho những người bận rộn đều nở nụ cười trên môi..."



Giọng ca của thiếu niên, ngây ngô, du dương, tràn đầy cảm xúc, thanh xuân, không để lại hối tiếc, là thời khắc trong sáng nhất, cũng chính là thời khắc quan trọng nhất của cuộc đời, phải trân trọng những người xung quanh bạn, một khi sai lầm, mọi thứ sẽ biến mất.

Xe buýt lái vào bãi đậu xe, từ xa xa đã nhìn thấy Hoan Lạc cốc và công viên giải trí hiện ra trước mắt, cùng vòng quay mặt trời ở tút trên cao kia.

"Trường học đã đặt khách sạn bên cạnh, hai người một phòng, chia xong thì đến lấy thẻ phòng rồi cất hành lý vào trong nhé. Mười giờ chúng ta sẽ tập trung lại đây."

"Yes sir." Tần Thu học theo Dương Thiên Lạc.

Thú Trầm Châu tiến lên rút một tấm, số phòng 0520, uhm, rất đẹp.

Sở Tây Trì hỏi cậu rút được phòng nào, cậu đỏ mặt nhét thẻ vào tay hắn, tiêu sái quay đi, chỉ để lại trận gió.

"Phì." Sở Tây Trì nhìn cái ót đáng yêu của Thú Trầm Châu, xoa xoa tóc cậu, ghé sát vào tai cậu, dùng chất giọng trầm ấm, thủ thỉ, "5 2 0."

Dứt lời liền nhét cẩu lương vào miệng cả bọn, cắn khẽ vào tai Thú Trầm Châu.

Da đầu tê dại, tứ chi mềm nhũn, mặt mũi vốn đã bình thường trở lại phút chốc đỏ ửng.

Đã chín rưỡi, ai nấy cũng xách ba lô lên phòng.

Căn trong cùng tầng năm là 0520. Không chỉ ánh sáng tốt mà còn rộng, trên ban công có ghế bập bênh, còn có nơi uống trà chiều, bên trong đặt hai cái giường, giống như các khách sạn bình thường khác, trải nệm trắng, bên cạnh là tủ đầu giường, đầy đủ đồ dùng sinh hoạt, phòng tắm có kết cấu kính mờ trong suốt, nhìn thấy rõ mồn một đường nét người bên trong.



Sau khi thu dọn đồ đạc xong, cả hai ra ngoài từ sớm.

Đầu tiên họ đến khu đồ uống ở sảnh gọi hai cốc Coca, sau đó ngồi đợi Dương Thiên Lạc và Tần Thu tới.

"Mình sẽ phát cho mỗi bạn một tấm thẻ, với tấm thẻ này, mọi người có thể chơi bao nhiêu tùy thích."

Học sinh lớp 7 trố mắt sửng sốt, không ngờ nhà trường chơi lớn tới thế.

Khách sạn, du lịch trọn gói, không tới 10000 cũng phải 1000.

Yêu hiệu trưởng quá à.

"Cùng bàn cùng bàn, tôi muốn bắn súng, xem hai ta có lấy được búp bê về không." Thú Trầm Châu lôi kéo Sở Tây Trì đến gian hàng bắn bóng.

"Được thôi cùng bàn, tôi sẽ ở bên cổ vũ cho cậu."

Thú Trầm Châu: "..." Ha? Tri kỉ gớm.

"Nếu không được, gọi một tiếng anh ơi, anh sẽ giúp cho."

Thú Trầm Châu không thèm, cậu xắn tay áo, lên đạn, nhắm vào quả bóng bay, bóp cò, bằng, bóng nổ tung, lượt hai ba đều trúng phốc, không trượt phát nào.

Bắn phát nào chuẩn phát đấy, Thú Trầm Châu vui vẻ cầm hai con búp bê lớn trên tay, hài lòng rời đi.