Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc)

Chương 31: Khách nhân




Tan tầm khi về nhà, Ngô Viễn Khang phát hiện điện thoại mới của Hạ Cảnh Điềm, không khỏi cười hỏi, “Em đổi khi nào vậy?”

Hạ Cảnh Điềm nhẹ cười, “Lần trước em đã nói với anh rồi đó, người đụng phải em đã bồi thường cái này.”

“Em đi hỏi người ta bồi thường sao?” Ngô Viễn Khang bật cười lên tiếng, cảm giác Hạ Cảnh Điềm biểu lộ rất đáng yêu.

“Không phải, là hôm nay em đi lấy tư liệu vừa vặn gặp hắn.” Hạ Cảnh Điềm nóigiải thích rõ, nàng cũng không muốn bởi vì một sự xui xẻo mà nói dối Ngô Viễn Khang.

Ngô Viễn Khang khẻ cười một tiếng, nhìn điện thoại trong tay Hạ Cảnh Điềm, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Bởi vì Hạ Cảnh Điềm trong nhà có người thân tới thăm, Ngô Viễn Khang chỉđưa nàng về đến cửa, hắn vốn định đi lên ngồi chơi chốc lát, nhưng bị Hạ Cảnh Điềm thẹn thùng ngăn trở, tại cha mẹ hai nhà còn chưa có gặp mặt,nàng cũng không muốn cho toàn gia tộc biết nàng giao du bạn trai.

Về đến nhà, người tới là dì Hạ Cảnh Điềm, cùng với Hạ Cảnh Điềm quan hệrất tốt, lần này tới cũng là vì gặp nàng, trên bàn cơm, nói tới Ngô Viễn Khang dì mừng đến cực kỳ, nói có thời gian nhất định muốn gặp Ngô ViễnKhang, lại oán trách con trai mình đến bây giờ còn không chịu cưới vợ.

Cơm nước xong, Hạ Cảnh Điềm tránh ở trong phòng cùng Ngô Viễn Khang lênmạng nói chuyện phiếm, nhìn tin nhắn Hạ Cảnh Điềm trong lòng ngọt ngàohưng phấn.

Đột nhiên, điện thoại vang lên, Hạ Cảnh Điềm cầm lênnhìn, thì ra là một dãy số lạ, nàng không khỏi khẽ giật mình, ấn nút trả lời, “Alo , là ai vậy?”

“Là tôi.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng đàn ông lười biếng.

“Anh là ai?” Hạ Cảnh Điềm lập tức trên đầu bốc lên dấu chấm hỏi.

“Không thể nào! Tiểu thư, tôi mời cô ăn cơm lại mua điện thoại, cô lại vô tình như vậy đem tôi quên?” Người đối diện hiển nhiên có chút không vui.

Hạ Cảnh Điềm nhẹ a một tiếng, cuối cùng nghĩ tới Đỗ Thiên Trạch, nàng nhíu lông mày, một bên trở lại trò chuyện cùng Ngô Viễn Khang, một bên khóhiểu hỏi!”Đỗ tiên sinh đã trễ như vậy, gọi điện thoại tìm tôi có chuyệngì không?”

“Cô bây giờ có rãnh không?”

“Có chuyện gì?”

“Đi ra, tôi có việc muốn tìm cô.”

“Có cái gì đặc biệt cũng không thể để ngày mai, lúc làm việc tìm tôi sao?”Hạ Cảnh Điềm không khỏi giật mình, người này lại muốn chơi cái gì?

“Như thế nào? Sợ tôi ăn thịt?” hắn giọng điệu trầm thấp từ tính.

“Anh cũng không phải lão hổ, tôi là cái gì phải sợ anh? Chỉ là tôi hiện tạithực sự không có thời gian, nhà tôi có khách tới thăm.” Hạ Cảnh Điềm rất muốn liền tắt điện thoại, bởi vì nàng không thể tưởng được tiếp tụccùng người này viện lý do.

“A! Vậy ngày mai lại hẹn a!”

“Chờ một chút, anh biết Kỷ Dịch Hạo ở nơi nào không?” Hạ Cảnh Điềm khôngkhỏi muốn hỏi một chút, trong đầu có vài phần văn kiện khẩn cấp ngày mai muốn ký kết, cần tìm được hắn mới được.

“Chắc đang trên giường của phụ nữ, hay là cùng phụ nữ trên giường.” Hắn truyền đến tiếng cười vui vẻ.

“Này , tôi và anh đang nghiêm chỉnh mà nói, được rồi, tôi cúp máy đây.” Hạ Cảnh Điềm không khỏi chán ghét.

“Vân vân, ở bên cạnh hắn, cô cũng phải cẩn thận a! Người này mặt người dạthú, chuyên môn đối với loại ngây thơ như cô ra tay, đừng để bị hắn ănnha, tôi không muốn bị người khác nhanh chân đến trước.” Hắn giống nhưquan tâm lên tiếng.

“Anh nói gì? Mặt người dạ thú mới là anh đi! Thôi, tôi còn nhiều việc, cúp đây.” Hạ Cảnh Điềm hừ nhẹ một tiếng,người này thật sự là tự đại, cũng không đợi đối phương đáp lại, nàngliền ngắt máy.

Bởi vì điện thoại mà quên trả lời tin nhắn của Ngô Viễn Khang, nhìn thấy một chuỗi dài dòng tin hỏi ân cần, nàng khôngkhỏi nở nụ cười, xem ra, có đã làm cho anh ấy sốt ruột.

Vừa rạngsáng ngày thứ hai, Hạ Cảnh Điềm liền cùng Ngô Viễn Khang đi vào công ty, khi Ngô Viễn Khang đi đỗ xe, Hạ Cảnh Điềm đứng ở cửa ra vào chờ, độtnhiên, thấy Lý Lan cũng vừa vào đứng ở bên người Hạ Cảnh Điềm, Hạ CảnhĐiềm lập tức cười chào hỏi, “Lý Lan, sớm a!”

Lý Lan đong đưa tóc dài sau lưng, đưa mắt nhìn một vòng, mỉm cười hỏi!”Cậu đang ở đây chờ ai?”

Vừa vặn, rất xa đã thấy Ngô Viễn Khang thong dong đi tới, Lý Lan ánh mắtlập tức nhảy lên một tia vui sướng, nhưng, Ngô Viễn Khang chỉ lướt quacô, mà dừng trên mặt Hạ Cảnh Điềm, loại không khí chỉ có người yêu nhaumới hiểu, làm cho Lý Lan đáy lòng thầm chùn xuống.

“Ngô quản lí.” Lý Lan cười hướng Ngô Viễn Khang chào hỏi.

Ngô Viễn Khang hướng nàng gật gật đầu, “Lý Lan cũng sớm như vậy a! cùng lên văn phòng đi!”

Đi vào văn phòng, Hạ Cảnh Điềm cùng Ngô Viễn Khang quan hệ đã sớm côngkhai rồi, rất nhiều người dùng ánh mắt hâm mộ nghiêng mắt nhìn bọn họ,cũng có người dò xét đến nghi hoặc, vì cái gì Hạ Cảnh Điềm cùng Ngô Viễn Khang cùng một chỗ sau khi Kỷ tổng giám biến mất ? Nguyên nhân trong đó làm cho người ta rất khó hiểu, lại gia tăng không ít tưởng tượng phỏngđoán.

Gần mười giờ, Kỷ Dịch Hạo biến mất tăm đột nhiên gọi điệnthoại đến, “Hạ Cảnh Điềm, buổi trưa hôm nay có vị khách đến tìm tôi, côdẫn anh ta đến biệt thự của tôi nhé.”

“Kỷ tổng ngài trở về chưa?” Hạ Cảnh Điềm trong lòng vui vẻ, không khỏi cười hỏi!

“Ừ.” Bên kia Kỷ Dịch Hạo đáp một tiếng, Hạ Cảnh Điềm cũng đang còn cầm máy,nghe được bên kia truyền đến một câu ngọt ngào nũng nịu của phụ nữ, HạCảnh Điềm chỉ cảm thấy thần kinh chấn động, mới không biết nên khóc haycười, nguyên lai Kỷ Dịch Hạo trốn tránh không thấy đâu thì ra là đang ởcùng phụ nữ.

Kỷ Dịch Hạo trong miệng nói khách là ở giữa trưađến, một người tướng mạo anh tuấn, cách ăn mặc đúng là thanh niên trẻtuổi, Hạ Cảnh Điềm đang muốn thầm khen một tiếng, bất quá, cùng hắn lầnđầu tiên nói chuyện, khiến cho Hạ Cảnh Điềm sinh ra một loại cảm giáckhông thoải mái.

Người khách nghiêng mắt nhìn Hạ Cảnh Điềm, thanh âm trung tính lanh lảnh, “Là tiểu thư Hạ Cảnh Điềm? Kỷ tổng giám đâu?”

“Xin hỏi ngài họ gì.” Hạ Cảnh Điềm lễ phép cười.

“Tôi họ Đường.” Người đàn ông y nguyên dùng tiếng nói gần như nữ tính nói.

Hạ Cảnh Điềm nghe lời này, toàn thân đều nổi da gà, nếu nàng đoán khônglầm…,người trước mắt chính là gay nha, cố gắng làm cho mình không cầnphải quá mức kinh ngạc, nàng cười nói!” Đường tiên sinh, tổng giám chúng tôi đã gọi điện thoại, bảo tôi dẫn ngài tới biệt thự của ngài ấy.”

Người thanh niên ánh mắt sáng ngời, đôi mắt lung linh tràn đầy, trên mặtcũng lộ ra nụ cười nào đó, nhưng một giây sau liền uốn nắn Hạ Cảnh Điềm, “Tôi van tiểu thư, lần sau gọi tôi là Đường Tư thì được rồi.”

Hạ Cảnh Điềm chỉ kém chút nữa cười lên tiếng, nhưng là để tỏ lòng tôntrọng, nàng chỉ phải gật đầu, cùng Đường Tư đi cùng một chỗ, Hạ CảnhĐiềm toàn thân không có một chỗ tự tại, phải biết rằng, lớn như vậy, đây là lần đầu cùng nàng đi cùng người đồng tính luyến ái, bất quá, ngườithanh niên này toàn thân đều tràn đầy khí tức quý tộc, chắc hẳn cũng làmột công tử có tiền!