Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 106: Ma Vương




Hiện trường trừ bỏ Hạ Thủ Nhân, một vị đồng chí vô tội khác cũng thực khiếp sợ.



Đoàn Kết Nghĩa nhìn sư phụ cùng sư đệ nhà mình ở phía trước, trong đầu nháy mắt có mấy chục ngàn dấu chấm hỏi chen chúc chạy ngang qua.



"Tỉnh... tỉnh lại?"



"Giường... trên giường?"



"Sư... sư phụ, mới vừa nãy người ngủ chung với sư đệ à?"



Đoàn Kết Nghĩa vừa hỏi vừa khiếp sợ nhìn về phía sư đệ vẫn bình thản ôm sư phụ nhà mình. Người này mặc dù vẫn luôn có hiềm nghi dùng sắc dụ sư phụ, thế nhưng dụ tới tận trên giường thì có phải hơi liều mạng rồi không? Mặc dù biết đầu năm nay người nắm giữ chức vụ có không ít thói quen quy tắc ngầm, chỉ là công ty không quá lớn, còn làm nghề mê tín cũng không thoát được?



Bất quá lúc này căn bản không có ai chú ý trả lời vấn đề của hắn, tinh thần của mọi người đều đang cực kỳ khẩn trương.



Dù sao thì chẳng ai ngờ Vệ Tây lại đột nhiên xuất hiện trong tình huống này, còn biết được một ít nội tình mà bọn họ muốn giấu, nếu không phải bị Tất Phương rút não ra nhắc nhở nụ hôn nóng bỏng kia thì phỏng chừng lúc này mồ hôi đã thấm ướt cả áo.



Cũng may đầu óc Vệ Tây không quá tốt, cộng thêm kiến thức chuyên môn không có, còn theo bản năng tin tưởng đồ đệ, lúc này hoàn toàn không hoài nghi.



Vệ Tây hoàn toàn quên mất trạng thái nguy hiểm như có như không khi nãy, đồng thời suy nghĩ hỗn loạn khi mới ngủ dậy cũng dần dần rõ ràng hơn, lúc này mới thật sự ý thức được tin tức mình vừa tiếp thu là gì.



Vệ Tây nhất thời có chút không hiểu, nhíu mày nhìn về phía Vệ Đắc Đạo, cố gắng muốn suy tư: "Lão nói rõ ràng cho tôi biết tôi là cái gì?"



Từ khi có ý thức cậu vẫn luôn cho rằng mình là cô hồn dã quỷ. Dù sao thì Vệ Đắc Đạo rõ ràng đã nói với cậu như vậy, cậu liền tin tưởng, chưa từng hoài nghi.



Ở trên núi nhiều năm như vậy, cậu không có thân thể, vẫn luôn dựa vào hồn phách của mình phất phơ sinh hoạt, thậm chí còn vì kết giới mà không thể đi ra ngoài mà nghĩ rằng, mình là cô hồn dã quỷ cũng không tệ.



Vệ Đắc Đạo cảm nhận được ánh mắt sắc bén như băng của Sóc Tông lia về phía mình, lão mỉm cười bình tĩnh nói: "Là vì sư phụ không quá hiểu mấy thứ đó nên mới nhầm lẫn thân phận của con."



Vệ Tây nghi hoặc: "Phải không?"



Hóa ra này cũng có thể nhầm sao?



Vệ Đắc Đạo biểu thị: "Mặc dù sư phụ đã sống hơn năm trăm tuổi, thế nhưng chung quy vẫn là người phàm, nào có hiểu nhiều như vậy."



Vệ Tây nhíu mày, vẫn như cũ khó tiếp nhận thân phận đột nhiên thay đổi của mình: "Thế nhưng ta không cảm thấy mình có chút nào giống thụy thú..."



Không ngờ lại tự hiểu mình như vậy, không ít người ở đây đều thầm khen ngợi.



Duy chỉ có nhị đồ đệ kéo Vệ Tây ngồi xuống ghế sô pha, bình tĩnh hỏi: "Em cho rằng thụy thú là dạng gì?"



Vệ Tây cố gắng suy tư, phát hiện chính mình thật sự không có khái niệm này.



Ở trên lầu Đoàn Kết Nghĩa mơ hồ nghe hiểu gì đó, biểu tình trở nên khiếp sợ, toàn bộ cơn buồn ngủ đều bay xa: "Gì, sư phụ? Này là ý gì? Mọi người đang nói gì vậy? Vấn đề ngài vừa bảo con tìm kiếm trên baidu.... ý là người không phải người à?"



Nói xong những lời này, hắn tựa hồ cảm thấy cách dùng từ của mình có chút kỳ quái: "Không phải, ý con là chẳng lẽ người chính là thao thiết?"



Vệ Tây xoắn xuýt gật đầu, xem thái độ của đám người kia thì tựa hồ đã xác định, cậu có không hiểu cũng chỉ đành tiếp nhận thực tế.



Đoàn Kết Nghĩa nhận được câu trả lời, kinh ngạc đứng im tại chỗ lẩm bẩm mẹ ơi ơi mẹ vài tiếng, ánh mắt cũng ngây ngốc: "Sư phụ mình quá trâu bò rồi đi."



Thế nhưng nghĩ sâu xa một chút thì hắn cảm thấy cũng không quá khó tiếp nhận: "Quả thực, sư phụ có thể ăn như vậy, lại có thể đánh như vậy, ban đầu chỉ cần một quyền đã đấm con ngã xuống đất, làm gì có người nào trâu bò được như vậy chứ? Nói thật trước kia con vẫn thường xuyên hoài nghi vấn đề này, giờ biết người không phải người ngược lại lại cảm thấy bình thường."



Vệ Tây: "Vậy sao?"



Nghe vậy thì tựa hồ cũng không quá khó tiếp nhận.



"Chứ gì nữa." Đoàn Kết Nghĩa nói: "Hơn nữa thụy thú, thụy thú a, vừa nghe đã cảm thấy may mắn rồi, hơn nữa còn tạo phúc nhân gian, này không phải quá xứng với người sao? Mẹ ơi, nghĩ lại thì Thái Thương Tông chúng ta há chẳng phải danh môn sao? Lai lịch so với Huống đạo trưởng có tông môn là danh lam thắng cảnh còn lợi hại hơn!"



Nghe thấy vấn đề liên quan tới việc làm ăn nhà mình, quả nhiên sắc mặt Vệ Tây thả lỏng, bất quá vẫn còn chút nghi ngờ: "Thế nhưng ta không nhớ được chuyện trước kia, cứ cảm thấy chính mình không giống thụy thú."



Vệ Đắc Đạo nghe vậy thì cứng đờ.



Lúc này Đoàn Kết Nghĩa thình thịch chạy xuống lầu: "Sư phụ, con không cho phép người nói như vậy, người quên cái tên nhóc béo của Tu Sinh Giáo rồi à? Không phải hắn chính là Huyền Vũ gì đó sao? Nghe nói Huyền Vũ cũng là thụy thú, còn là một trong tứ đại thần thú, kết quả lăn lộn thành dạng như vậy, vì vi phạm pháp luật mà bị nhốt giam. Còn Thanh Long kia nữa, má ơi con không muốn độc miệng đâu, nó như vậy mà còn có mặt mũi làm đồ đằng dân tộc a. Sư phụ, so với chúng người thật sự mạnh hơn nhiếu, muốn thể diện có thể diện muốn mặt mũi có mặt mũi muốn đầu óc (?) có đầu óc, việc gì phải coi nhẹ mình! Đúng không sư đệ?"



Sóc Tông: "..."



Quả thật rất có lý, Sóc Tông vẻ mặt vi diệu gật đầu, Đoàn Kết Nghĩa liền nhìn Vệ Tây: "Người xem đi."



Nghĩ tới nam béo khóc thút thít của Tu Sinh Giáo, lòng nghi hoặc của Vệ Tây nhất thời suy giảm hơn phân nửa, đúng vậy!



Nói như vậy thì cậu quả thực cũng có khả năng là thụy thú, lại nghe đại đồ đệ nói này chính là chuyện tốt thì không xoắn xuýt nữa, chỉ có chút nghi ngờ hỏi nhị đồ đệ: "Khuyết Nhi, con nói sư phụ hương hỏa rất nhiều, những người xuất hiện trong mơ chính là muốn cung phụng ta, thế nhưng từ khi xuống núi tới nay sư phụ chưa từng gặp tín đồ nào cả? Rõ ràng Thanh Long Huyền Vũ còn có người hương hỏa a."



Giọng điệu đồ đệ vẫn bình ổn như cũ: "Thụy thú không chỉ có một mình em, bây giờ thời đại bất đồng, sao có thể đều có tín đồ được, hương khói thịnh thượng chỉ được vài người mà thôi."



Đoàn Kết Nghĩa cầm di động tìm kiếm một hồi, cũng thực kinh ngạc: "Không ngờ thụy thú lại có nhiều như vậy, này là thứ gì đây? Tất Phương? Má ơi, giống hệt tên Tất tiên sinh a, cư nhiên có loại thần thú này sao? Tôi ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói qua a. Bạch Trạch? Cái này thì có nghe nói, bất quá hình như cũng không nổi danh lắm, chắc là không có bản lĩnh gì, không được chú ý. Sư phụ, so với bọn họ người có danh tiếng hơn nhiều a, trên này nói đồ đằng của người có rất nhiều trên các món đồ cổ, trong nhiều tác phẩm văn nghệ cũng có tên của người, rất nhiều món ngon nhân gian cũng dùng tên người, có thể thấy người thật sự rất được hoan nghênh."



Tất Phương: "..."



Hạ Thủ Nhân: "..."



Sóc Tông gật đầu: "Đúng vậy."



Ý thức được nhà mình có lai lịch lớn như vậy, Đoàn Kết Nghĩa vui vẻ tìm kiếm một vòng, nhấn vào vài tác phẩm văn nghệ cận đại thấy thao thiết đóng vai nhân vật phản diện thì không khỏi tức giận chọt màn hình: "Baidu này đúng là, nội dung trên bách khoa toàn thư đều là linh tinh vớ vẩn, gạt người như vậy, thật sự không chỉnh không được mà. Mấy cái người này suốt ngày bịa chuyện, bêu xấu người ta cũng thôi đi, thậm chí ngay cả thụy thú bảo vệ mảnh đất này cũng dám chấm mút, có còn lương tâm với ý thức trách nhiệm xã hội không a! Này không phải làm giảm danh tiếng cùng sự phát triển.... Cái gì? Không thông qua chỉnh sửa! Khốn khiếp! Lẽ nào lại như vậy chứ! Tố cáo!"



Bách khoa toàn thư đột nhiên bị tố cáo: "????"



Nhóm người biết chuyện: "...."



Đoàn Kết Nghĩa nhìn chằm chằm di động giẫn dữ: "Hồ đồ ngu xuẩn, xúc phạm danh dự, chờ nhận công hàm luật sư của Thái Thương Tông đi!"



Bách khoa toàn thư sắp nhận công hàm luật sư: "...???"



Sóc Tông trầm ngâm một chốc, cũng cảm thấy vấn đề này cần cải chính, hướng gió xã hội không đúng rất có thể sẽ làm Vệ Tây một lần nữa nghi hoặc về thân phận của mình, vì thế anh quay đầu nhìn chằm chằm Hạ Thủ Nhân.



Hạ Thủ Nhân: "..."



Người anh em, ông nghiêm túc sao?



Ánh mắt Sóc Tông không thay đổi.



Hạ Thủ Nhân chỉ đành hốt hoảng mở miệng: "Tôi... trước kia chúng ta từng có hợp tác với bọn họ, vấn đề này Ninh Thiên đã ra mặt tiến hành hiệp thương với trang web bọn họ."



Người phụ trách bách khoa toàn thư sắp bị một vị đồng hành nổi danh hẹn ra bàn luận đề tài kỳ quái: "?????"



Nhóm dân mạng sắp nhìn thấy tin tức hoàn toàn trái ngược với nhận thức thao thiết vốn có: "?????"



***



Hạ Thủ Nhân kéo Sóc Tông ra ngoài nhà, khó tin hỏi: "Lão súc sinh, ông rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"



Sóc Tông đứng trong vườn hoa Vệ gia, ánh mắt xa xăm nhìn về phía cửa, Vệ Tây đang ngồi trên sô pha nhíu mày, cố gắng tiếp nhận thân phận cùng tin tức mình vừa nhận được.



Đối mặt với sự kinh ngạc của Hạ Thủ Nhân, ngay cả mày Sóc Tông cũng không thèm nhướng: "Chuyện gì là chuyện gì?"



Hạ Thủ Nhân: "Đừng có giả bộ! Là chuyện của ông với Vệ Tây, sao hắn lại ngủ chung một giường với ông?"



Sóc Tông bình tĩnh nhìn hắn: "Ông nói cái gì? Em ấy không ngủ chung với tôi thì ngủ với ai, với ông à?"



Hạ Thủ Nhân: "..."



Ánh mắt Sóc Tông dần dần trở nên nguy hiểm, trước đó hình như Vệ Tây có nói dương khí trên người Hạ Thủ Nhân khá nồng đậm thì phải.



Hạ Thủ Nhân: "...ông có phải bị bệnh không? Ý tôi hỏi là tình huống của hai người rốt cuộc là sao?"



Sóc Tông: "Ông nói coi?"



Hạ Thủ Nhân kinh ngạc lùi hai bước: "Làm sao có thể?"



Sóc Tông: "Không có chuyện gì là không thể."



Hạ Thủ Nhân: "Ông đã quên trước kia hắn vẫn luôn thừa dịp ông vắng mặt móc rỗng bảo bối trong động phủ ông suốt năm ngàn năm rồi à?"




Sóc Tông bình tĩnh nhìn Hạ Thủ Nhân: "Ai nói khi đó tôi không có mặt?"



Hạ Thủ Nhân cùng bạn tốt đối mặt một chốc, đột nhiên ý thức được gì đó: "???"



Ngay sau đó kinh ngạc nói: "...hồi đó tôi hái hai quả kiến mộc trên núi của ông, ông có nhớ mình đã đối đãi với tôi thế nào không?"



Sóc Tông: "Xùy."



Làm sao giống nhau chứ?



Hạ Thủ Nhân: "..."



Hạ Thủ Nhân trầm mặc một hồi: "Cho nên từ khi ấy hai người đã ở chung một chỗ?"



Sóc Tông: "Không có."



Hạ Thủ Nhân: "Thế nhưng lúc tôi với hắn đánh nhau bị gặm đuôi, tôi mời ông giúp tôi đánh hắn, ông nói mình đang bế quan!"



Nghe tới đây Sóc Tông rốt cuộc chầm chậm dời tầm mắt.



Tinh thần Hạ Thủ Nhân gần như tan vỡ: "Cho nên căn bản không có chuyện bế quan đúng không?"



Sóc Tông: "..."



Không phải từ khi thiên đạo sụp đổ năng lực cảm tri của người này đã yếu đi rồi à? Sao bây giờ lại đột nhiên nhạy bén như vậy? Thật là làm người ta không quen.



Sau khi Tất Phương đi ra thì phát hiện giám sát công ty ngày thường mặc dù nghèo rách vẫn tràn đầy tự tin hoảng hoảng hốt hốt ngồi chồm hổm dưới đất lẩm bẩm: "Giả, đều là giả, tình bạn gì chứ, căn bản không đáng một đồng..."



Vệ Tầy thò đầu ra nhìn Hạ Thủ Nhân rồi hỏi nhị đồ đệ nhà mình, nhị đồ đệ bình tĩnh nói: "Đầu óc hắn không tốt lắm."



Vệ Tây ồ một tiếng, Hạ Thủ Nhân bình thường trông thực bình thường, dương khí trên người cũng nồng đậm, không ngờ đầu óc lại không tốt, thật đáng tiếc.



Tất Phương do dự một chút, ánh mắt đảo một vòng trên người lão đại nhà mình rồi chuyển qua Vệ Tây, nội tâm dâng lên lòng kính sợ không nói nên lời-----



Đã ngủ chung một chỗ này, này không phải chính là nhị lão bản sau này sẽ trả lương cho mình sao....



Hắn vốn đã rất sợ Sóc Tông, lúc này ý thức được tương lai sau này lập tức thức thời tâng bốc Vệ Tây: "Vệ chưởng môn, sau này có cơ hội nhất định phải tới lui nhiều hơn a."



Vệ Tây biết Tất Phương là người Ninh Thiên, mấy hôm nay cũng được đại đồ đệ phổ cập nghiệp vụ của Ninh Thiên ở thế tục kinh người thế nào, sức ảnh hưởng lớn bao nhiêu, còn có quan hệ với biết bao nhiêu vị lãnh đạo. Vì chiếu cố tới sự nghiệp phát triển của tông môn nhà mình, cho dù hiện giờ thân phận thay đổi, tâm tình cũng chưa kịp bình ổn nhưng Vệ Tây vẫn cố gắng ép chính mình chuyển sang trạng thái kinh doanh, gật đầu nói: "Đương nhiên, sau này nếu người của Ninh Thiên tới Thái Thương Tông làm thẻ hội viên, tôi sẽ ưu đãi năm phần trăm cho mọi người."



Ưu đãi năm phần trăm là con số trước giờ chưa từng có trong phạm vi hoạt động của Thái Thương Tông, Tất Phương nghe vậy lại trầm mặc, dáng vẻ tựa hồ không mấy động tâm.



Vệ Tây nghĩ tới đại đồ đệ nói nghiệp vụ của bọn họ còn phát đạt hơn nhà mình rất nhiều, thấy biểu hiện của Tất Phương, cậu không khỏi tiếc nuối: "Tông môn chúng ta quá nhỏ, công ty các người quả nhiên không cần à?"



Tất Phương sợ chọc Vệ Tây khó chịu: "....nào có chứ!"



Ngay sau đó cười khan nói: "Với.... với lại, Thái Thương Tông nào có nhỏ, với năng lực của Vệ chưởng môn, đứng nói hợp tác làm nghiệp vụ nhỏ như thẻ hội viên, cho dù trực tiếp làm đối tác kinh doanh với công ty chúng tôi cũng dư dả!"



Vệ Tây: "Có chuyện tốt vậy sao?"



Tất Phương nhìn hai vị lãnh đạo, Hạ Thủ Nhân giãy giụa thoát ra khỏi trạng thái sắp hỏng mất, lộ vẻ mặt "xin hỏi ông con mẹ nó còn mặt mũi không" mà nhìn Tất Phương.



Tất Phương liền dùng ánh mắt trả lời: "Vì cuộc, người anh em tôi đây cũng hết cách a."



Đại lãnh đạo quả nhiên rất tán thưởng với biểu hiện của hắn: "Quả thực, đề nghị của ngươi rất tốt, Ninh Thiên cùng Thái Thương Tông có thể cân nhắc hợp tác một chút."



Đoàn Kết Nghĩa ở sau lưng sư phụ nhà mình nghe tới ngu người, trước mắt không khỏi hiện ra hình ảnh công ty nhà mình cùng nhóm đại lão nghiệp giới trong truyền thuyết của Ninh Thiên hợp tác, sau đó công ty có được hiệu ích to lớn, hình ảnh đó thật sự đẹp tới mức bong bóng nước mũi phì ra, sau đó bị cơn gió lạnh thồi bể nát mới quay trở lại thực tế tàn khốc, không khỏi vui mừng hớn hở nói: "Tôi cũng cảm thấy vậy á, đáng tiếc sư đệ nói thì không tính a ha ha ha ha."



Sóc Tông đang trong hình thái Lục Khuyết: "..."



Tất Phương lập tức run lập cập, tinh thần sáng lán nói: "Sao lại không tính chứ? Tôi cũng cảm thấy chuyện này rất cần thiết! Trở về tôi sẽ báo cáo lại với lãnh đạo! Lãnh đạo tuyệt đối sẽ không phản đối, nếu Thái Thương Tông có thể hợp tác với Ninh Thiên, Ninh Thiên khẳng định rất vinh hạnh, cực kỳ vinh hạnh a!"



Đoàn Kết Nghĩa: "?????"




Thái độ của vị công ty lớn này có phải có chút kỳ quái không?



Mặc dù Vệ Tây trước giờ không để mắt tới người khác, thế nhưng lúc này cũng không khỏi cảm thấy người này tựa hồ cung kính với mình hơi thái quá, vì thế mặc dù biết hợp tác với Ninh Thiên chính là chuyện tốt nhưng nội tâm vẫn sinh ra chút cảnh giác.



Chỉ thấy nhị đồ đệ bình tĩnh như thường đi về phía mình: "Đừng nghĩ quá nhiều, em thân là thụy thú, vốn chính là đối tượng hợp tác trọng điểm của Ninh Thiên."



Vệ Tây sửng sốt, Đoàn Kết Nghĩa ở phía sau lập tức nhận ra nội tình trong lời sư đệ: "....vốn... vốn chính là? Chẳng lẽ Ninh Thiên còn có những thụy thú khác?"



Sóc Tông: "Bằng không anh cho rằng người đứng sau âm thầm hợp tác với quốc gia là ai?"



Đoàn Kết Nghĩa: "..."



Đoàn Kết Nghĩa đột nhiên ý thức được gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía Tất Phương.



Tất Phương lộ ra nụ cười khổ: "...không trách cậu, tôi ở thời hiện đại này quả thực không có danh tiếng."



Đoàn Kết Nghĩa nhớ lại mấy lời mình nói lúc tra tư liệu khi nãy: "...xin lỗi a."



Ngay sau đó lại lặng lẽ nhìn về phía Hạ Thủ Nhân.



Hạ Thủ Nhân mới vừa nãy bị người anh em nhà mình chọc giận gần chết, người này là đại đồ đệ của địch thủ cũ của hắn, vì thế thái độ cũng không tốt: "Tôi không có bản lĩnh gì, không được chú ý, thật sự xin lỗi."



Đoàn Kết Nghĩa: "..."



Tất Phương liếc nhìn Hạ Thủ Nhân mặt đen xì xì ngồi chồm hổm dưới đất, vội vàng mở miệng an ủi đại đồ đệ của nhị lão bản nhà mình: "Cậu nói không sai, nhìn dáng vẻ người này có chỗ nào đáng chú ý đâu chứ?"



Hạ Thủ Nhân: "..."



Ông muốn thăng chức đến vậy sao?



Tất Phương: Này không phải đang nói đùa thôi sao?



***



Vệ Tây liếc nhìn hai vị khách không mời mà tới rời đi, ánh mắt rời khỏi người Tất Phương cứ đi mỗi bước lại vẫy tay tạm biệt mình.



Cậu thở dài, có cảm giác mờ mịt vì thời đại quá khó lường, sau khi ưu tư căng thẳng qua đi thì cơn buồn ngủ một lần nữa ập tới.



Đoàn Kết Nghĩa kích động khó tiêu, hưng phấn lôi di động ra hỏi sư phụ nhà mình: "Sư phụ, nguyên hình của ngài là dạng gì vậy, có thể biến đổi cho con xem một chút không?"



Vệ Tây lắc đầu, theo bản năng cảm thấy mình không thể biến hóa, lúc này liền nghe nhị đồ đệ ở bên cạnh nói: "Bây giờ em bị vây trong phàm khu, thân thể là nhân loại, dĩ nhiên không thể khôi phục nguyên hình."



Đoàn Kết Nghĩa ngơ ngác: "...phàm khu?"



Hắn đột nhiên nhớ tới một ít tin tức mình coi nhẹ ban nãy: "Đúng rồi a sư phụ, ngài không phải là con ruột của Vệ lão bản sao? Sao lại không phải là người chứ?"



Mới vừa nãy hắn còn không hiểu vì sao Vệ Thiên Di lại có thể sinh ra một con thao thiết, quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài.



Vệ Tây vốn không có ý niệm giấu giếm lai lịch của mình với đồ đệ, nghe Đoàn Kết Nghĩa hỏi liền thẳng thắn nói: "Thân thể này vốn không phải của ta."



Sóc Tông nghe vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Đoàn Kết Nghĩa.



Thế nhưng biểu hiện của Đoàn Kết Nghĩa nằm ngoài dự đoán của anh, giống như chỉ đơn thuần thuận miệng hỏi một chút mà thôi, nhận được đáp án kinh thế hãi tục như vậy nhưng không hề kinh hoảng hay kinh ngạc chút nào.



Hắn tựa hồ cứ vậy dễ dàng đón nhận, giống như điều này rất tầm thường trong thế giới quan của hắn, sau khi gật gật đầu thì nói thêm một câu: "Thực đáng tiếc, con còn tưởng có thể tận mắt nhìn thấy nguyên hình của thụy thú thượng cổ, nếu có thể chụp quảng cáo thì tốt biết bao nhiêu a, với lại sư phụ không thể biến đổi nguyên hình không phải không thể xin gia nhập động vật được bảo hộ à? Thanh Long cũng có, dựa vào cái gì chúng ta lại không a."



Vệ Tây ngẩn người.



Có lí a, mới vừa nãy sao không nghĩ tới chứ?



Sóc Tông: "..."



Sóc Tông nhíu mày chăm chú nhìn Đoàn Kết Nghĩa.



Đoàn Kết Nghĩa chú ý tới tầm mắt sư đệ, còn ngẩng đầu hỏi một câu: "Sư đệ, cậu nhìn tôi làm gì?"




Sóc Tông yên lặng một chốc, sau đó lắc đầu.



Lúc này Vệ Tây cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, ngáp nói: "Khuyết Nhi, chúng ta về ngủ đi."



Sóc Tông không trả lời ngay, trong sự chờ đợi của anh, ánh mắt vẫn luôn trấn định của Đoàn Kết Nghĩa rốt cuộc lộ ra biểu tình hoảng sợ, nhìn chằm chằm mình: "Quên béng đi mất!!!"



Sắc mặt Sóc Tông trầm xuống.



Chỉ thấy Đoàn Kết Nghĩa giống như thấy quỷ bắt đầu điên cuồng hô to: "Bị mấy chuyện kia làm quên béng mất!!! Sư phụ!!! Sư đệ!! Sao hai người lại ngủ chung một giường?!!?! Sư đệ, mới vừa nãy có phải cậu còn hôm sư phụ không hả?!! Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có mà chối cãi nhá!! Mắt tôi thị lực 5.0 đấy! Trí nhớ cũng cực kỳ tốt."



Sóc Tông: "..."



Vệ Tây đưa đầu tới gần cổ nhị đồ đệ ngửi một cái, giống như lười biếng đứng không vững, có chút lơ đễnh hỏi: "Có gì không đúng sao?"



Đoàn Kết Nghĩa giống như một gốc lục bình lay lắt trong gió: "...thế giới quan của tôi..."



Vệ Tây: "?"



Sóc Tông: "..."



Sóc Tông cảm thấy thế giới quan của Đoàn Kết Nghĩa tựa hồ có chút kỳ quái, đối mặt với chuyện rõ ràng là rất đáng sợ lại bình tĩnh như thường, thế nhưng bây giờ lại vì chút nhạc đệm không ảnh hưởng sinh tử mà hoảng loạn như vậy?



Bất quá vì ngại Vệ Tây đã rất buồn ngủ, Sóc Tông cũng không nghĩ nhiều, chỉ có thể nhíu mày mặc kệ đối phương hoảng hốt đứng ngoài gió rét cho tỉnh người.



***



Trong phòng tối đen, Vệ Tây cực kỳ mệt mỏi, trong đầu lại chất đầy suy tư, không có cách nào ngủ yên.



Cánh tay nhị đồ đệ khoác trên tấm chăn giống như bình thường chậm rãi vỗ về, Vệ Tây híp mắt nhìn trấn nhà đen nhánh, thật lâu sau mới nhỏ giọng hỏi: "Khuyết Nhi."



Trong bóng tối đồ đệ thấp giọng đáp lại: "Hửm?"



Vệ Tây: "Mới vừa nãy con hỏi sư phụ nghĩ thúy thú là dạng gì."



Bàn tay vỗ về của nhị đồ đệ đột nhiên dừng lại.



Vệ Tây lẩm bẩm: "Kết Nghĩa có cho ta xem di động, trên đó nói thụy thú là thủ vệ thiên địa, là hóa thân của điềm lành, đi tới đâu cũng mang tới vận mệnh cát tường."



Trong phòng vẫn an tĩnh.



Vệ Tây không biết mình bị làm sao, nói tới thân phận được thiên địa chiếu cố thì tâm tình trong nội tâm không phải kiêu ngạo mà là có chút hâm mộ mơ hồ, còn có chút co rúm.



Ưu tư Vệ Tây có chút suy giảm: "Con nói coi, sư phụ thật sự là thụy thú sao?"



Bên tai yên tĩnh một hồi lâu, cánh tay đặt trên chăn đột nhiên dời đi, ngay sau đó là tiềng vải vóc ma sát, dương khí quen thuộc từ xa áp tới gần bao bọc cậu thật chặt.



Vệ Tây cảm thấy mình được ôm thật chặt trong chăn, sau đó đỉnh đầu tựa hồ bị đồ đệ cà cà nhẹ hai cái.



Gương mặt cậu dán sát cổ đồ đệ, có thể cảm nhận được xương cổ đối phương trượt một chút.



Âm thanh đồ đệ thật thấp, mang theo khẳng định không thể nghi ngờ: "Tôi nói em phải thì nhất định là phải."



***



Trong vườn hoa Vệ gia, Đoàn Kết Nghĩa bi thương dựa vào cửa chống lại gió rét thống khổ nghĩ, sư đệ sắc dụ thượng vị, hiện giờ tông môn còn địa vị nào cho mình sao?



Thân là đại đồ đệ đường đường chính chính của Thái Thương Tông, hắn phải làm sao mới có thể đoạt lại sự sủng ái của sư phụ đã bị sư đệ tâm cơ cướp mất chứ?



Đoàn Kết Nghĩa nước mắt lưng tròng, lúc này đột nhiên cảm thấy bên tai có thứ gì đó vo ve vo ve, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thì phát hiện là một đám chim có hình dáng kỳ quái bay ngang qua.



Đám chim này toàn thân đen nhánh, dáng dấp cực kỳ xấu xí, quạ đen so với đám này có thể nói là mỹ nhân yểu điệu, từng con từng con lấm la lấm lét vừa bay lượn vừa ngó dáo dác.



Cũng không biết cảm giác được gì, con chim dẫn đầu đột nhiên nhìn về phía sân Vệ gia, sau đó đập cánh bổ nhào thẳng về phía Đoàn Kết Nghĩa, ánh mắt lóe lên tia sáng hưng phấn đầy quỷ dị.



Đoàn Kết Nghĩa bị dáng vẻ xấu xí của chúng dọa hoảng, tâm tình vốn không tốt, cộng thêm không thích thấy thứ xấu xí, vừa thấy chúng nhào về phía mình liền chộp lấy cây chổi hùng hùng hổ hổ quất về phía đám chim: "Cút cút cút cút! Lớn lên xấu xí như vậy mà cũng dám tới tông môn bọn ta định ăn trộm à?"



Đoàn Kết Nghĩa vốn chỉ định dọa đám chim kia mà thôi, nào ngờ khi bị hắn quơ trúng thì nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.



Đoàn Kết Nghĩa: "?!!!"



Dáng dấp xấu xí cũng thôi đi, sao phương thức biến mất cũng quỷ dị như vậy chứ?! Chớp mắt một cái đã không thấy đâu nữa? Tốc độ có phải hơi nhanh không?



***



Lúc này, trong một không gian không muốn bị người biết, đột nhiên có người hưng phấn hô: "Ma vương! Ta cảm nhận được hơi thở của ma vương rồi!!!"



Tiếng hô của người này dẫn tới một một trận hỗn loạn: "Phiền Não Ma, mi nói cái gì?"



Phiền Não Ma hất vành nón, gương mặt dữ tợn lộ rõ hưng phấn, từ trên chỗ ngồi của mình phi thân xuống. Hắn cởi bỏ chiếc nón rộng vành, chỉ thấy phía trước nhích tới vô số gương mặt ác quỷ.



Tràng diện này thật sự không khác gì địa ngục.



Phiền Não Ma không chút hốt hoảng, dù sao cũng mà ma giới, đều là nhân vật phản diện, dáng vẻ cũng tùy tâm sở dục, xấu xí cũng không để tâm, bảy đầu tám đầu hay mười tay đều có thể tùy ý nhìn thấy.



Chỉ thấy Phiền Não Ma mắt sáng rỡ nói: "Ta nói, chim tu la cảm nhận được khí tức của ma vương ở phàm trần!"



Trong ma điện nhất thời vang lên một trận hét chói tai: "Ma vương ở đâu?"



Phiền Não Ma vừa định mở miệng nói ở gần vương đô phàm đới thì sắc mặt đột nhiên trắng bệch.



Mọi người liền hỏi: "Sao vậy?"



Phiền Não Ma run sợ nói: "Không biết đã xảy ra chuyện gì, toàn bộ chim tu la ta phái đi đã biến mất, tựa hồ đã bị người ta đánh tan, hơn nữa còn là đột nhiên phát sinh."



Nhóm ma la kinh hãi: "Làm sao có thể? Tu vi của mi ở ma giới xếp số một số hai, chim ma la mà mi huyễn hóa ra có mang theo khí tức của mi cùng ma giới, trừ bỏ mi cùng ma vương bệ hạ, gặp hết thảy sinh linh thế gian đều có thể né tránh. Ai có thể dễ dàng đánh nát chúng được chứ?"



Phiền Não Ma lộ ra biểu tình dè dặt: "Không biết."



"Quản là ai!" Ác ma trên đầu có sáu chiếc gai nhọn giơ cao tay hô to: "Việc quan trọng nhất là tìm được ma vương! Sau đó theo ma vương đại nhân nhất thống thế gian!!!"



Một mảnh tiếng ngao ngao không ngừng vang lên, âm thanh phấn khởi phối hợp với sắc màu lờ mờ đỏ như máu ở ma giới thật sự làm người ta kinh sợ.



***



Biệt thự Vệ gia.



Đoàn Kết Nghĩa trở vào nhà ngủ bù, ngủ được một nửa thì đột nhiên thức tỉnh, trong đầu hiện ra đám chim xấu xí bị mình đuổi khi nãy.



Ánh mắt xấu xí vừa nhỏ lại vừa gian tà của nó là hình ảnh lưu lại cuối cùng trong giấc mộng.



Thật sự con mẹ nó xấu quá xấu a, thực khó trách có thể lưu lại ấn tượng sâu như vậy.



Đoàn Kết Nghĩa run lập cập, cảm giác buồn nôn như phải đối mặt với nhóm nhân viên quỷ bể đầu chảy máu nhà mình.



Nhắc tới thì ban đầu bị hình ảnh sư phụ ăn Phượng Dương Tiên tóc dài còn muốn chia cho mình dọa một phen, sau đó hắn đặc biệt khó thích ứng với mấy thứ có diện mạo không bình thường này, ngay cả nhân viên công ty cũng vậy, chỉ cố gắng tiếp xúc với chú Thân. Dù sao thì mặc dù tóc chú Thân hơi dài một chút nhưng dáng dấp bề ngoài trông bình thường nhất.



Hiện giờ ở Thái Thương Tông lâu, ngay cả Husky Mic cũng là mỹ cẩu, độ khoan dung với mấy thứ dáng dấp xấu xí của hắn ngày cạng thấp.



Mấy con chim kia lớn lên xấu như vậy, sao lại còn không biết xấu hổ kết đàn kết đội bay ra ngoài chứ?



Đoàn Kết Nghĩa nghĩ không ra.



Bất quá dám dọa hắn sợ như vậy, dùng chổi xua thật quá tiện nghi cho chúng.



Lần sau mà gặp, hắn nhất định sẽ đổi thành cây hút bồn cầu.



.106.