Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 35: Song Tu Là Cái Gì




Hai mắt Vệ Thiên Di lộ rõ suy nghĩ, không phải nói cùng nhau xây dựng chủ nghĩa khoa học xã hội à?



Đàm Phú thật sự không dám chống lại ánh mắt bị phản bội của Vệ Thiên Di.



Bất quá so với lên án của bạn cũ, ông cảm thấy nguy cơ trước mắt càng quan trọng hơn, vì thế chỉ có thể lén lén kéo quần, để tấm thẻ Thái Thương Tông mới làm lại dán chặt làn da mang lại cảm giác an toàn tự an ủi chính mình... không sao, tình bạn nhiều năm như vậy, sớm muộn gì Thiên Di cũng nghĩ thông suốt tha thứ cho mình.



Bia đá cao ba mét dựng ngay ngoài cổng Vệ gia nhất thời hấp dẫn sự chú ý của hàng xóm đi ngang qua và nhóm hội viên dưỡng sinh, tất cả mọi người đều chạy tới xem.



Không nói tới nhóm hàng xóm của Vệ gia tạm thời không hay biết gì về chuyện này, không ít hội viên thấy Vệ Tây thay bảng hiệu thành bia đá đều rối rít chúc mừng công ty Vệ Tây làm ăn phát đạt.



Hôm nay hội viên hội dưỡng sinh Thái Thương Tông không chỉ là nhóm bạn của Thư Uyển Dung nữa, nhiều ông cụ bà cụ trong tiểu khu cũng bắt đầu ghé chơi. Mới đầu chỉ vì nghe nhóm con cháu nhắc tới mới qua xem náo nhiệt một chút, kết quả bọn họ phát hiện không khí sân vườn Vệ gia thực sự rất tốt. Sau khi Bắc Kinh tiến vào mùa đông, chất lượng không khí bị hạ thấp thì lúc rảnh rỗi vẫn luôn chạy tới ngồi một chút.



Vệ Tây nghe thấy lời chúc mừng, tâm tình cũng tốt hơn, liền khen Đàm Phú: "Vẫn phải cám ơn tín đồ thành kính."



Tín đồ...



Nhóm ông cụ bà cụ và quý phu nhân nghe thấy từ này thì không khỏi ứa mồ hôi, trước kia bọn họ chỉ xem là hội giải trí mà thôi, trong lòng cũng không quá kính sợ, thế nhưng câu trả lời của Vệ Tây làm bọn họ rốt cuộc cũng ý thức được nghiệp vụ của công ty Thái Thương Tông tựa hồ có chút mơ hồ.



Bất quá không phải tất cả mọi người đều kinh ngạc, dù sao thì Thái Thương Tông không phải hoàn toàn không có tín đồ, chú hàng xóm Triệu Lương vốn tin tưởng chủ nghĩa duy vật sau khi đụng phải quỷ đánh tường thì hoàn toàn thay đổi, vừa nghe đã lập tức hiểu ý. Sự kiện quỷ đánh tường lần đó đã dọa ông không nhẹ, sau đó vẫn luôn mang theo quyển [Chủ Nghĩa Mac] không rời tay, từ đó ông trở nên rất phấn khích nhưng không còn gặp phải những thứ kỳ kỳ quái quái đó nữa. Lúc này ông dạo một vòng bia đá, không nghĩ ra mình có thể làm gì, sau đó đổi cách nghĩ một chút, nơi này của Vệ Tây không phải tương tự như đạo quan tự miếu sao: "Tiểu Tây, tụi con còn thiếu một cái lư hương đúng không, bằng không để chú quyên cho con nha?"



Lư hương!



Vệ Thiên Di choáng váng, suýt chút nữa đã ngất xỉu.



Những người khác của Vệ gia cũng đờ đẫn, chỉ có Vệ Thừa Thù là bất đồng, nhìn tấm bảng gỗ mình vừa lau sạch sẽ sáng bóng lúc sáng bị Đoàn Kết Nghĩa tháo xuống, cậu có chút hoảng hốt, cậu rốt cuộc cũng được giải thoát rồi sao?



*******



Vệ Tây đi theo tín đồ xử lý việc riêng, Đoàn Kết Nghĩa thầm nghĩ đúng là thả con tép bắt con tôm, vui sướng cầm di động chụp hình bia đá đăng lên weibo.



Hiệu ứng truyền miệng thường ngày để đảm bảo nhân khí công ty cũng rất quan trọng.



Sau khi fan hâm mộ Cá Nhỏ trúng giải độc đắc, lượng người theo dõi weibo Vệ Tây đã một tăng ba, status quảng cáo tông môn đã được share hơn nghìn lượt. Mới đầu nhóm anti còn khịt mũi xem thường, thế nhưng không biết có phải trùng hợp hay không, có một số lượng fan hâm mộ sau khi share đã gặp được không ít chuyện tốt, vì thế mớ comt xỉa xói dưới status bùa chiêu phúc nhanh chóng bị đẩy xuống, phía trên toàn là cám ơn cùng cầu nguyện...



[Trời ạ, sau khi share xong lên cửa hàng tổng hợp mua đồ để tham gia đập trứng vàng thì trúng phiếu giảm giá năm trăm đồng a!]



[Mặc dù không trúng giải nhưng nam thần chủ động nói chuyện với tôi a!]





[Thi lại qua ải rồi cám ơn sư phụ ô ô ô ô ô....]



[A a a sư phụ mau nhìn tôi! Sư phụ phù hộ tôi chiều nay phỏng vấn thành công a!!!]



Antifan đứng giữa khu bình luận đầy thành kính này có chút sửng sốt.... mấy người này nói cái quỷ gì vậy? Rốt cuộc có nhớ đây vốn là weibo của minh tinh mười tám tuyến không vậy?



Đại khái vì weibo có thông báo nhận đồ đệ nên trong nhóm bạn mạng comt, share nhiệt tình gọi sư phụ cũng có một số người tự tin pm riêng gửi thông tin của mình, chẳng qua số này đại đa số đều là nói đùa. Ngoài ra cũng có đủ loại thành phần khác, người thì gửi hình cầu xem tướng, hỏi xem có nên ly dị chồng hay không, người thì hâm mộ ôm ôm hôn hôn, còn có antifan chất vấn Vệ Tây giả thần giả quỷ thuê thủy quân, bởi vì bọn họ cũng thử share bài nhưng căn bản không phát sinh chuyện tốt gì cả.



Đoàn Kết Nghĩa đọc comt này lập tức nhớ tới lời giễu cợt của sư đệ, nói kỹ thuật của mình không tinh, thế là thẹn quá thành giận quyết định cứu vãn danh dự, trả lời là do đối phương không đủ thành kính khi share bài!



Sau đó không thèm để ý tới vị antifan kia câm nín cỡ nào, Đoàn Kết Nghĩa tiếp tục post hình bia đá tông môn, cũng đăng luôn sự kiện rút thăm trúng thưởng, tính toán sử lý những tấm bùa thanh tâm bị sư đệ phạt vẽ, cứ để lãng phí ở nhà sao được. Cứ dùng nó làm phần thưởng vậy.




*****



Vệ Tây dẫn đồ đệ tới dưới lầu khu nhà của hội viên mới lên vàng Đàm Phú thì bất ngờ gặp Lục Văn Thanh, bên cạnh Lục Văn Thanh còn có một cặp nam nữ trẻ tuổi cầm pháp khí.



Hai bên gặp mặt thì dứng lại, người phụ trách quản lý tiểu khu thấy biểu tình Đàm Phú thì vội vàng giải thích: "Đàm tiên sinh, sau khi nhận được khiếu nại của ngài chúng tôi lập tức phái bảo an kiểm tra tình huống an ninh của cả khu nhà, mặc dù không tìm được người bệnh thần kinh mà ngài đã gặp ở lầu ba mươi tám nhưng vì đảm bảo quyền lợi của khách hàng, chúng tôi quyết định mời người tới xem một chút, ít nhất cũng để ngài an tâm ở nơi này."



Thật ra thì chuyện không đơn giản như ông ta nói, mới đầu bên quản lý cho rằng Đàm Phú có vấn đề về thần kinh, bọn họ làm việc ở đây nhiều năm như vậy, làm gì nghe chuyện tòa nhà này có lầu ba mươi tám? Cho dù nhìn nhầm số tầng thì ở trên tầng trên cùng không có hộ nào có nam giới trẻ tuổi, rõ ràng là một cặp vợ chồng già đã hơn sáu mươi.



Vì thế đối mặt với khiếu nại của Đàm Phú, bọn họ cũng không quá chú ý, thế nhưng khi theo thông lệ kiểm tra camera giám sát thì bọn họ phát hiện không đúng. Đêm đó khi Đàm Phú đi thang máy lên lầu thì quả thực có xuất hiện hiện tượng ngừng lại bất thường, bất quá hình ảnh không phải là lầu ba mươi tám như Đàm Phú nói, thang máy đã ngừng lại ở giữa lầu ba mươi sáu và ba mươi bảy, sau khi dừng lại thì cửa thang máy mở ra như bình thường.



Trong màn hình giám sát mơ hồ có thể nhìn thấy giếng thang máy đen ngòm ở bên ngoài, thế nhưng Đàm Phú thì tựa hồ không phát hiện, nhấc chân muốn đi ra ngoài.



Mặc dù không biết vì sao Đàm Phú lại dừng lại nhưng vẫn làm đám người đang theo dõi màn hình giám sát run bần bật, thực sự thì suýt chút nữa Đàm Phú đã bước ra ngoài.



Đó là độ cao hơn ba mươi lầu a, té xuống một cái thì não nát như tương đi?



Sau đó sự việc phát triển càng lúc càng ly kỳ hơn, Đàm Phú dừng bước không lâu thì đột nhiên nói chuyện với ai đó ở bên ngoài, không lâu sau thì Đàm Phú đặt mông ngồi bệch xuống đất, biểu bình hoảng sợ được thang máy khôi phục vận hành đưa xuống đại sảnh. Cứ như bị người bên ngoài dọa hoảng.



Thế nhưng trong giếng thang máy làm sao lại có người? Chẳng lẽ người nọ biết bay?



Thế nhưng biểu hiện của Đàm Phú rất lý trí, thậm chí còn thử nhờ bọn họ giúpđỡ, không giống người bị ảo tưởng, phối hợp với việc thang máy quỷ dị dừng lại, người phụ trách lập tức đau đầu như sắp nứt ra... tiểu khu của bọn họ không phải có ma quỷ lộng hành chứ? Không quản có thật hay không, hiện giờ dân mạng rất thích nghe mấy chuyện đô thị kì dị này nọ, chuyện này một khi truyền ra ngoài thì tiểu khu bọn họ có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không tẩy sạch.



Vì thế sau khi bàn bạc xong, bọn họ lập tức hỏi thăm một đạo qian có danh tiếng ở Bắc Kinh, mời người tới giải quyết vấn đề.




Người phụ trách còn định thay hai bên giới thiệu nhưng Lục Văn Thanh đã cười nói: "Không cần không cần, quen biết nhau cả."



Lục Văn Thanh tiến tới chào hỏi Vệ Tây, sau đó giới thiệu cặp nam nữ ở bên cạnh mình: "Vệ Tây, đây là Huống Chí Minh, còn đây là Hứa Tiểu Phượng, hai vợ chồng bọn họ là người phụ trách Liên Đô Quan, là bạn bè anh nhận thức khi nhận pháp sự trước kia. Lần này anh theo bọn họ tới xem tình huống một chút. Sao cậu lại ở đây?"



Vệ Tây nói: "Vị Đàm tiên sinh nảy gặp chuyện nên mới đăng ký làm hội viên Thái Tương Tông, tôi theo ông ấy tới đây giải quyết vấn đề."



Cặp vợ chồng đạo sĩ vốn định lịch sự chào hỏi, vừa nghe Vệ Tây nói mình cũng tới làm pháp thì ánh mắt trở nên có vi diệu, đối mặt với ánh mắt hoài nghi của bai người, trong lòng cũng thầm hiểu, xem vợ chồng người ta kìa, cả người mặc pháp y còn mang theo la bàn pháp khí, nhìn chuyên nghiệp biết bao nhiêu. Còn bên mình thì chỉ có một cái ba lô nhỏ, bên trong còn nhét đầy quà vặt với giấy báo.



Huống Chí Minh nhìn rất phong độ trí thức, tay cầm la bàn, tóm lại rất ra dáng đạo sĩ, sau khi nghe Lục Văn Thanh giới thiệu thì có chút do dự, tò mò hỏi: "Thái Thương Tông là đạo quan mới mở ở bản xứ hả? Trước kia hình như chưa nghe nói tới."



Tông giáo trong quốc nội không quá lớn, Liên Đô Quan của anh ở bản xứ cũng có chút tên tuổi, pháp hội thiện hội cũng tham gia không ít, thế nhưng chưa từng nghe có đạo quan nào tên là Thái Thương Tông, dáng vẻ của Vệ Tây cũng không giống là hòa thượng.



Đại đồ đệ Vệ Tây vội vàng tiến tới đưa danh thiếp cho đàn anh trong nghề: "Ngại quá ngại quá, công ty chúng tôi quả thực mới mở, nghiệp vụ kinh doanh khá phức tạp, sau này xin chiếu cố nhiều hơn."



Công... công ty...



Huống Chí Minh liếc nhìn hạng mục kinh doanh trên danh thiếp, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ thấy anh bạn cao lớn đưa danh thiếp cho mình ân cần lấy điện thoại ra hỏi: "Vị đạo trưởng này, bên ngài cóweibo không? Có thể kết bạn không? Sau này có thể tuyên truyền cho nhau."



Weibo... tuyên truyền...



Hai vợ chồng Huống Chí Minh trầm mặc, tựa hồ bị hỏi tới ngu người.



Không được đáp lại, Đoàn Kết Nghĩa ấm ức chạy về bên cạnh sư phụ, thầm nghĩ quả nhiên nhóm anh lớn trong nghề rất cao ngạo, thân là công ty nhỏ mới ra đời muốn lăn lộn làm quen quả nhiên không dễ.




Bên kia Huống Chí Minh sửng sốt một hồi thì lấy lại tinh thần, bất quá cũng không biết nên nói gì, lúng túng mở miệng: "Nếu đã tới đủ rồi, vậy phiền Đàm tiên sinh dẫn chúng tôi tới hiện trường xem qua một chút đi."



Đoàn Kết Nghĩa có chút ghi hận chuyện đối phương kiêu ngạo không chịu thêm weibo của mình, lặng lẽ đi theo sư phụ mình lảm nhảm: "Sư phụ, anh ta không phải người tu đạo à? Người xuất gia sao lại không tuân thủ thanh quy giới luật? Con gia nhập tông môn rồi ngay cả tình duyên cũng không dám tìm, thế mà anh ta cư nhiên công khai kết hôn cưới vợ a."



Huống Chí Minh nghe vậy, đang định giải thích thì nghe thấy người trẻ tuổi dáng mạo xuất chúng đi ở bên cạnh Vệ Tây lạnh lùng nói: "Im miệng, giáo phái bất đồng có quy luật bất đồng, ai nói với anh người tu hành không thể lập gia đình?"



"A?" Đoàn Kết Nghĩa mê mang nhìn Vệ Tây: "Vậy tông môn chúng ta thì sao? Có được tìm vợ không?"



Vệ Tây bị hỏi sửng sốt, nghĩ lại thì tựa hồ mình chưa quyết định môn quy, bất quá tông môn lớn quả thật đều có môn quy rất nghiêm khắc... thế nhưng còn chưa kịp trả lời, nhị đồ đệ đã thay cậu đáp: "Ai rảnh mà quản anh."



Vệ Tây quay qua nhìn nhị đồ đệ, chống lại ánh mắt kiên định của đối phương, có chút do dự rút lui: "Được rồi, cứ theo ý đồ nhi."




Cứ theo ý nhị đồ đệ đi, không cần quản thúc quá chặt.



Lục Văn Thanh nghe bọn họ nói về chủ đề này thì cũng gia nhập: "Giáo phái của bọn họ quả thực có thể kết hôn sinh con, hơn nữa cũng không ảnh hưởng việc tu tập, sau khi kết hôn bọn họ còn tiến bộ hơn trước a."



Đoàn Kết Nghĩa nghe xong liền cười hắc hắc thô bỉ: "Có thật không? Chẳng lẽ là vì... cái đó à?"



Vệ Tây: "Cái gì?"



Đoàn Kết Nghĩa làm bộ xấu hổ: "Ai nha, sư phụ thiệt là, còn có thể là gì a, song tu á."



Vệ Tây vẫn không hiểu: "Song tu là cái gì?"



Huống Chí Minh: "..."



Lỗ tai Huống Chí Minh ửng đỏ, kéo vợ mình bước nhanh tới trước. Đoàn Kết Nghĩa có chút khó tin nhìn sư phụ nhà mình: "Không phải chứ sư phụ, ngài thật sự không biết á? Ngài cũng hơn hai mươi rồi mà chẳng lẽ chưa từng yêu đ..."



Còn chưa dứt lời, đột nhiên chân Đoàn Kết Nghĩa lảo đảo một cái, ngã nhào úp mặt xuống đất.



Đoàn Kết Nghĩa ngọ nguậy bò dậy, trên mặt treo hai dòng máu mũi, vừa lau mặt vừa mờ mịt quay đầu nhìn vị trí mình mới đi qua, thế nhưng không tìm được thứ vừa ngáng cẳng mình.



Không nhận được câu trả lời, Vệ Tây dứt khoát ngẩng đầu nhìn nhị đồ đệ của mình: "Song tu là cái gì?"



Nhị đồ đệ trầm mặc một hồi, vươn tay che mặt cậu, chặt chẽ che kín ánh mắt tò mò của cậu...



"Là chuyện không tốt."



....*....



[Tác giả] tiểu kịch trường 1 --- Vệ Thừa Thù si ngốc nhìn tấm bảng hiệu được tháo xuống: "Mình... mình được giải thoát rồi?"



Tiểu kịch trường 2 --- một ngày nọ, nhị đồ đệ do dự nhìn về phía sư phụ: "..."



Vệ Tây: "Không được, là chuyện không tốt."



...*...