Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 43: Hỗn Chiến




Giao phong ngắn ngủi của hai thấy trò không làm người khác chú ý, vợ chồng Huống Chí Minh vẫn đang nghiêm túc quan sát vệt máu.



Vệ Tây mơ hồ nghe thấy bọn họ phân tích tình trạng và khí tức không giống như ác quỷ gây ra, nghe vậy Vệ Tây lập tức mất đi hứng thú với chuyện này, thu hồi ánh mắt bất mãn trên người nhị đồ đệ lại, liếc nhìn một vòng hiện trường, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái.



Vệ Tây gọi Bách Hạo đang đứng bên cạnh Đoàn Kết Nghĩa: "Trước đó anh có nói trong lúc xây dựng tòa nhà đã phát sinh không ít chuyện đúng không?"



Bách Hạo gật đầu: "Đúng vậy. Hạng mục tốt như vậy, công ty chúng tôi cũng tốn không ít công sức, nếu không phải không có biện pháp, ai nguyện ý để nó bỏ hoang chứ? Ban đầu nhà thầu là một công ty khá nổi danh ở nước ngoài, kết quả từ khi bắt đầu xây dựng thì không có ngày nào yên bình. Mới đầu đào móng phá cọc thì công nhân bị thương, sau đó thời hạn xây dựng không ngừng trì hoãn, không phải giàn giáo tự dưng lỏng thì trần trục làm rớt sắt thép, nhiều lần suýt chút nữa đã làm nhân công mất mạng. Hiện giờ qua quá lâu nên không còn ai nhớ, thế nhưng trước kia cứ cách ngày là có người xin nghỉ, còn bị đơn vị kiểm soát bất ngờ tới kiểm tra. Sau đó có người trong nghề nói có thể chúng ta bị yêu ma quấy phá, đề cử một vị đại sư nổi danh, tốn rất nhiều tiền mời người kia tới đuổi quỷ, còn bán hai bức tượng Hộ Pháp bảo chúng tôi đặt ở cửa, như vậy tà ma bất xâm, kết quả kẻ kia là tên lừa đảo, hoàn toàn không có chút tác dụng."



Vệ Tây nghe vậy thì nhíu mày, theo lời Bách Hạo tình huống quả thật không quá bình thường, dựa theo lời Vệ Đắc Đạo dạy trước kia thì tuyệt đối là phong thủy có vấn đề hoặc đụng trúng sát khí gì đó.



Thế nhưng tòa cao ốc này trong bóng đêm trông có vẻ âm u đáng sợ nhưng lại không phát hiện có vấn đề gì lớn.



Nghĩ ngợi một lát, Vệ Tây liền không thèm nghĩ nữa, dù sao cậu tới đây chỉ vì muốn xác nhận trong sạch tông môn nhà mình mà thôi, Bách Hạo không phải hội viên Thái Thương Tông, lại còn nhờ Liên Đô Quan làm pháp sự, vì thế không có liên quan gì tới Thái Thương Tông, không phải khách hàng của cậu.



Kết quả Bách Hạo nghe Vệ Tây hỏi vậy thì lập tức quấn chặt không buông: "Vệ đại sư, ngài hỏi chuyện này có phải vì có biện pháp giải quyết không?"



Vệ Tây liếc nhìn Bách Hạo, thay đổi suy nghĩ, người này mặc dù không phải hội viên nhưng là chủ nhà của nhân viên tông môn, không nên cự tuyệt.



Cậu nhìn xung quanh một chút, thấy nhị đồ đệ tựa vào cọc bê tông cách đó không xa, biểu tình không rõ chăm chú nhìn mình, Vệ Tây nghĩ một chốc rồi gọi một người khác: "Kết Nghĩa, chốc nữa anh đi theo hỗ trợ Huống đạo hữu."



Nhị đồ đệ Lục Khuyết mặc dù bướng bỉnh nhưng từ biểu hiện trong khoảng thời gian này có thể khẳng định kiến thức và bản lĩnh đều rất chuyên nghiệp, vững chắc. So với nhị đồ đệ thì đại đồ đệ mà Vệ Tây thu nhận lúc ban đầu ngược lại thua kém rất nhiều, năng lực học tập kém, bị sư đệ kèm lâu như vậy mới học được hai loại bùa, cậu không biết đứa đồ đệ này đã giác ngộ tới đâu, vì thế muốn nhân cơ hội này kiểm nghiệm một chút.



Khoảng thời gian này Đoàn Kết Nghĩa vẫn luôn né tránh nghiệp vụ, nghe sư phụ phân phó như vậy thì có chút sợ hãi. Bách Hạo hiện giờ tin tưởng vô điều kiện vào đạo quan Thái Thương Tông có mấy trăm nhân viên nên cũng tín nhiệm với chọn lựa của Vệ Tây, lập tức túm chặt tay Đoàn Kết Nghĩa.



Vừa vặn hai vợ chồng Huống Chí Minh cũng có kết quả thảo luận, chọn một vị trí thích hợp bày ra pháp khí thành hàng, lại rải gạo nếp trên khoảng đất trống, bắt đầu lẩm bẩm.



Hai bọn họ là Lư Sơn đạo phái, có phương pháp rải gạo trừ tà, mấy thứ này nhìn có vẻ nhỏ nhặt nhưng nghi thức lại rất trang trọng, vì thế rất có dáng vẻ cao nhân.



Bách Hạo rõ ràng chấn động, chắp tay hướng về phía đống gạo nếp lẩm bẩm: "A Di Đà Phật Vô Lượng Thiên Tôn phù hộ mọi chuyện bình an để cao ốc có thể thuận lợi thi công a men a men..."



Vợ chồng Huống Chí Minh nghe thấy lời khấn vái của Bách Hạo thì nhịn không được quay đầu nhìn lại, còn chưa kịp quyết định xem có nên chỉnh lời đối phương hay không thì phía đỉnh cao ốc truyền tới một trận ồn ào cổ quái.



Âm thanh kia vừa vội vừa nhỏ lại vừa đột nhiên, không đợi mọi người kịp phản ứng, tiếp theo đó là một tiếng xé gió!



Sắc mặt mọi người biến đổi, theo bản năng ngẩng đầu, trong bóng tối chỉ thấy một vật thể không rõ từ trên cao rớt nhanh xuống, vị trí là ngay chỗ Bách Hạo!



Vệ Tây đứng bên cạnh Bách Hạo, thấy vậy thì híp mắt muốn né tránh, bất quá nghĩ tới đại đồ đệ cũng đứng ở đây, vì thế là không nửa giây, dư quang một bóng người chợt lao tới gần đá văng thứ vàng vàng rơi xuống kia ra xa, nện xuống đất.





Chiếc nón an toàn màu vàng đập văng lên một trận bụi mù rồi lăn lông lốc hai vòng.



Nhóm Huống Chí Minh kinh ngạc nhìn nhị đồ đệ Thái Thương Tông sắc mặt khó coi đến dọa người đột nhiên xuất hiện đá văng chiếc nón bị rơi xuống, không nói tới tốc độ lao tới cùng cú nhảy cao gần hai mét phản khoa học của đối phương, lúc này Vệ Tây đột nhiên giận dữ, lẽ nào lại như vậy, đám cô hồn dã quỷ từ đâu đến cư nhiên dám động thủ trên đầu thái tuế! Tổn thương hai đồ nhi bảo bối của cậu thì sao?



Vệ Tây không còn bàng quan như lúc ban đầu nữa, cậu tiến tới giật lấy túi gạo trên tay Huống Chí Minh, dáng vẻ hung ác ném vào trong bóng tối, đồng thời còn mắng to: "Tên vô sỉ nào ném đồ thức thời thì mau lăn ra đây nhận chết!"



Bạch Hạo trợn mắt há hốc mồm nhìn động tác của Vệ Tây, cứ cảm thấy có chút không đúng lắm, vừa nãy Huống đại sư phải vừa rải vừa niệm chú, Vệ đại sư vừa rải vừa mắng như vậy cũng được sao?



Huống Chí Minh định ngăn cản Vệ Tây, rải gạo nếp trừ tà làm sao rải linh tinh như vậy a: Vệ đạo hữu bình tĩnh, rải như vậy vô...."



Kết quả còn chưa nói xong đã nghe một tiếng kêu la thảm thiết từ trong bóng tối truyền ra----- "A a a a!"




Huống Chí Minh: "..."



Mấy hôm trước Bách Hạo có tiếp xúc với âm khí, dương khí yếu nên cũng nghe thấy, lúc này kinh hoảng lùi lại hai bước: "Mẹ ơi! Mẹ ơi!!"



Vệ Tây nghe thấy động tĩnh thì lại càng hăng hái hơn, tiện tay nhặt lấy ống thép dưới đất lao về phía âm thanh, tiếng kêu la lập tức trở nên hoảng loạn, tiếng la hét và tiếng mắng chửi đan xen...



"Oa nha nha nha nha nha!"



"Nào có lý như vậy! Nào có lý như vậy chứ! Nhóc con từ đâu tới đây?"



"Buông đầu tôi ra..... a! Buông ra buông ra buông ra!"



Tình huống gì đây?! Trong công trình bỏ hoang sao lại xuất hiện nhiều âm thanh như vậy?! Bách Hạo sợ tới xanh mặt, túm lấy ống tay áo Đoàn Kết Nghĩa, hai chân điên cuồng run rẩy: "Đại! Đại sư!!"



Huống Chí Minh câm nín một phen rồi cũng kịp phản ứng, anh cầm lấy pháp khí mang theo vọt vào trong, lúc định thần nhìn lại thì sắc mặt cũng biến đổi.



Trong tòa nhà náo nhiệt như mở chợ, có không biết bao nhiêu âm hồn, tình cảnh chẳng hề thua kém vụ thay quỷ của Đàm Phú. Điểm bất đồng duy nhất là dáng vẻ nhóm âm hồn này không khủng khiếp như đám thay quỷ, diện mạo cũng rõ ràng, có lẽ là chết tự nhiên, trong đó có không ít cụ ông cụ bà lớn tuổi.



Lúc này Vệ Tây đang túm râu một ông cụ râu dài, vừa đánh vừa hỏi: "Nói! Có phải là ông làm không?"



Ông cụ bị đánh lăn quay dưới đất, phẫn nộ muốn chết, đang liều mạng quơ tay đạp chân, đám quỷ quái ở xung quannh tựa hồ cũng không sợ như đám thay quỷ sợ Vệ Tây, mặc dù không dám chủ động đến gần nhưng vẫn vây xung quanh trách cứ Vệ Tây thô bạo.



Huống Chí Minh sau khi kinh hãi thì lập tức vung kiếm niệm chú, nào ngờ động tĩnh này kinh động bầy quỷ đang lên án Vệ Tây, nhóm quỷ ở vòng ngoài rối rít quay đầu lại, nhìn thấy anh thì biểu tình trở nên phấn khích, hùng hùng hổ hổ xông tới, dáng vẻ như muốn đánh nhau.




Chuyện gì đây? Không phải ác quỷ nhưng sao lại dữ dằn như vậy?



Huống Chí Minh bị dọa tới phát hoảng, Bách Hạo thì trực tiếp tè ra quần, vừa tè vừa oa oa kêu to. Vệ Tây được nhị đệ tử vọt vào giải vây, đứng dậy thấy một màn này thì rống to: "Đoàn Kết Nghĩa!"



Đoàn Kết Nghĩa giật mình lấy lại tinh thần, lập tức đè nén sợ hãi rút di động ra: "May mắn mà mình sớm đã có chuẩn bị!"



Bách Hạo khiếp sợ trào nước mắt, tràn đầy tin cậy ôm chặt cánh tay Đoàn Kết Nghĩa: "Đại sư cứu mạng a a a a!"



Quỷ a! Đều là quỷ a!!!



Nghĩ tới những thứ bồng bềnh trước mặt mình là gì, Bách Hạo chỉ hận không thể trực tiếp ngất xỉu.



Bất quá trong lúc tự an ủi chính mình, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Bách Hạo---- Thái Thương Tông rốt cuộc ở đâu vậy? Thời gian ngắn như vậy, nhóm đạo sĩ liệu có chạy tới kịp không?



Trong ánh mắt nghi hoặc của Bách Hạo, chỉ thấy Đoàn Kết Nghĩa hướng đầu dây bên kia rống một tiếng mau tới rồi ném di động xuống đất.



Bách Hạo: "?"



Giây tiếp theo, trong tầm mắt Bách Hạo có một cái đầu đen từ loa di động chui ra.



Bách Hạo: "............"



Sau khi giải thích rõ tình huống với chú Thân, Đoàn Kết Nghĩa mới ý thức được Bách Hạo khiếp sợ túm lấy tay mình, anh quay qua muốn an ủi đối phương vài câu.




Nào ngờ lúc ánh mắt hai người tiếp xúc, Đoàn Kết Nghĩa cảm thấy cánh tay Bách Hạo mềm nhũn vô lực, vẻ mặt hoảng hốt đối diện mới mình một chốc rồi trợn trắng mắt ngã xuống đất.



"Mẹ ơi!" Đoàn Kết Nghĩa mơ hồ cảm thấy màn này thực quen thuộc nhưng không nhớ nổi là phát sinh khi nào, anh kinh hoảng nhào tới ấn nhân trung Bách Hạo, đồng thời nhìn Huống Chí Minh cầu giúp đỡ: "Người này bị gì vậy?! Xảy ra chuyện gì a?! Tự dưng sao ngất xỉu rồi?!"



Vợ chồng Huống Chí Minh: "..."



Lúc này nhóm nhân viên thử việc của Thái Thương Tông đã thông qua di động chui hết ra ngoài, xếp thành đội hình có kỷ luật, nghe chú Thân tóm tắt tình huống liền hiểu được nhóm lão quỷ này gây chuyện trong nhà trọ tương lai của mình, này sao có thể để yên a?!



Quỷ chết chìm sắc mặt tái xanh nhịn không được tức giận: "Chả trách hôm trước tôi mới dọn tế phẩm qua nhưng loáng cái đã không thấy đâu nữa! Nhất định là bọn họ ăn trộm! Đó chính là bữa trưa công ty phát tôi để dành lại a!"



Quỷ nhảy lầu bể đầu chảy máu cũng phẫn nộ: "Nguyên bảo tôi mang tới cũng mất đi một ít! Tôi cứ tưởng mình đếm sai, đúng là không biết xấu hổ mà! Lớn tuổi như vậy mà lại trộm tiền trong nhà trọng chúng ta!"




Mọi người rối rít kể lại chuyện mình mất đồ sau khi dọn tới đây, sau khi thống kê thì phát hiện số lượng khá khả quan, lập tức trợn mắt trừng đám lão quỷ. Bầy lão quỷ thấy bọn họ xuất hiện vốn đang ngơ ngác, kết quả lúc này thấy bọn họ tính sổ thì rối rít phản bác: "Nói ai không biết xấu hổ vậy? Này là con cái nhà ai, có biết lễ phép là gì không?"



"Đồ đặt ở đây ai biết là của mấy cô câu? Trên đó đâu có viết tên, thấy thức ăn với nguyên bảo thì khẳng định là người thân đốt a!"



"Còn nữa, nơi này là nhà bọn tôi, là mấy người chẳng chào chẳng hỏi gì đã khuân đồ tới! Giờ sao tự dưng biến thành nhà trọ của mấy người?"



Đoàn Kết Nghĩa đang cố gắng lay tỉnh Bách Hạo, nghe vậy thì sửng sốt quay đầu lại nhìn bà cụ vừa lên tiếng: "Tòa cao ốc này không phải của công ty XX khai phá à? Sao lại là nhà của mấy người?"



Bà cụ quỷ trừng mắt: "Bà đây được chôn ở đây gần trăm năm rồi, không phải nhà tôi thì nhà ai? Công ty XX gì đó mà cậu nói là cái chó má gì chớ?"



Quỷ chết chìm vốn đang giận chuyện bị ăn trộm tế phẩm, nghe vậy liền xì một tiếng: "Không biết xấu hổ! Nếu nói theo lời bà thì cả dòng sông Thông Huệ là của tôi rồi, bà không biết luật bản quyền bảy mươi năm à? Người ta có giấy tờ nhà đất, bà có không?"



Bà cụ nghe vậy thì giận tới run miệng run lưỡi: "Cậu, mấy người.... con nít con nôi chỉ biết nói năng vô lý!"



Quỷ chết chìm: "Phi! Cậy già lên mặt! Ăn trộm cống phẩm!"



Hai bên nói chuyện không hợp, càng nói càng tức, bắt đầu mắng chửi nhau, cuối cùng không biết ai ra tay trước mà bắt đầu đánh thành một đoàn, đồng thời tiếng mắng chửi cũng không hề ngừng nghỉ...



"Đồ mặt dày! Trộm tiền trộm tế phẩm cũng thôi đi, các người lại còn hại người!"



"Ăn nói bừa bãi! Ai hại người?"



"Ông già như vậy mà dám làm không dám nhận, người ta bị các người hại nhảy lầu nhập viện kia kìa!"



Nghe thấy lời chỉ trích này, một ông cụ trong cuộc hỗn chiến nhịn không được phẫn nộ quát: "Ai hại chứ? Lão phu thấy trăng đẹp quá nên đi ra ban công đánh Thái Cực quyền, kết quả tên ngốc kia vừa thấy tôi đã quay người bỏ chạy, sau đó bước hụt chân ngã xuống lầu. Tôi thấy cậu ta nằm thoi thóp, sợ cậu ta tắt thở còn chạy đi báo tin cho đồng bạn cậu ta! Kết quả các người không cảm kích thì thôi đi, lại còn lấy oán báo ơn, đúng là quá đáng mà!"



"A?!" Đoàn Kết Nghĩa kinh ngạc nhìn Bách Hạo vừa tỉnh lại: "Thật là vậy à?!"



Bách Hạo sửng sốt nhìn Đoàn Kết Nghĩa, lại chậm rãi quay qua nhìn đám quỷ hỗn chiến.



"............"



...*...