Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 45: Chúng Tôi Là Nhân Viên Tốt Hăng Hái Làm Việc Nghĩa




Nhị đồ đệ có vẻ đã bị thương! Vệ Tây đau lòng không thôi, không thèm để ý tới Đoàn Kết Nghĩa không hề tổn thương chút lông gà vỏ tỏi nào.



*****



Bách Hạo đáp ứng bù đắp nghi lễ thiếu sót nhiều năm trước, bởi vì hoạt động điều giải do chú Thân cùng Đoàn Kết Nghĩa ra mặt nên khi tiến hành lễ cúng, trừ bỏ Liên Đô Quan ủy thác lúc ban đầu, Bách Hạo còn gọi thêm cả Thái Thương Tông.



Nghiệp vụ của Vệ Tây từ khi xuống núi tới nay chính là bắt quỷ bắt quỷ bắt quỷ và bắt quỷ, đây là lần đầu tiên nhận lễ cúng nghiêm chỉnh như vậy, có cảm giác tông môn nhà mình rốt cuộc cũng tiến vào bước chính quy đầu tiên, đối với chuyện trọng chấn Thái Thương Tông cũng có lòng tin hơn.



Bước đầu gây dựng sự nghiệp mặc dù có chút khó khăn thế nhưng qua một thời gian, không phải phạm vi nghiệp vụ ngày càng mở rộng hơn rồi sao?



Khẩu vị của quỷ bản xứ không nhỏ, mấy cụ ông cụ bà quyết không chịu nói đạo lý, tế phẩm đòi hỏi viết thành tấm sớ danh sách thật dài. Việc mua tế phẩm giao cho Bách Hạo cùng vợ chồng Huống Chí Minh. Huống Chí Minh cầm list danh sách mua hàng tràn đầy quỷ khí do chú Thân viết tay đi tới một lò heo lớn nhất bản xứ mua hết toàn bộ heo quay ra lò hôm nay, nội tâm cực kỳ bi thương. Mỗi lần trước khi về đạo quan nhà mình, anh đều phải niệm chú rửa tay thật nhiều lần, sợ bị tổ sư gia cung phụng trong quan phát hiện.



Số lượng heo quay nhiều tới mất phải dùng xe bán tải chở tới chất thành đống ở bên ngoài công trường, kỳ cảnh này thu hút không ít sự chú ý của người đi đường.



Bách Hạo hoàn toàn không có ý kiến gì cả! Chín năm a! Chín năm ròng rã a! Nếu sớm biết một xe heo quay là có thể làm dự án này khởi công thành công thì đừng nói bán tải, cho dù có dùng xe lửa cũng được!



Lúc này Tiểu Kha đã tỉnh lại, đầu quấn vải thưa, tay chân bó thạch cao được đồng nghiệp đẩy tới, cậu vẫn chưa hết hoảng hồn kể lại sự tình đáng sợ mà mình gặp phải khi hôn mê...



"Khi ấy tôi không có chút ý thức nào cả, đang ngủ mê man thì đột nhiên trong đầu xuất hiện một ông lão không quen biết. Ông lão kia lơ lửng giữa không trung âm trầm nhìn tôi, qua một lúc lâu sau thì tự dưng nói đắc tội rồi. Tôi hoảng quá liền cuống cuồng bỏ chạy, kết quả giật mình tỉnh lại. Mấy ông nói coi có phải giấc mộng này quá kỳ quái không? Chẳng lẽ tôi bị trúng tà thật à?"



Bách Hạo: "..."



Ma quỷ làm loạn ở công trường không phải chuyện tốt đẹp gì, Bách Hạo không muốn để quá nhiều người biết chuyện này, vì thế sau khi Tiểu Kha tỉnh lại, anh quyết định chọn lựa giấu diếm sự thật.



Vì thế lúc này anh chỉ có thể mờ mịt nói: "Có thể là vì cậu sợ quá nên bị ảo giác thôi."



Lúc tiến vào công trường Tiểu Kha vẫn còn chút sợ hãi, treo cánh tay băng bột dáo dác nhìn xung quanh: "Thế nhưng ngày đó trước khi té xuống tôi thật sự có thấy một cái bóng trắng, nơi này không phải thật sự có quỷ đi?"



"Đã nói là do ban công thi công chưa xong, cậu đạp hụt chân mới rớt xuống, Bách tổng đã dẫn tụi tôi qua đó rồi, khối bê tông bên đó quả thực có dấu hiệu rạn nứt." Đồng nghiệp cũng ngây thơ rối rít an ủi Tiểu Kha: "Chắc là bịch ny lon hay báo giấy gì đó bị gió thổi bay lên dọa cậu thôi, trên thế giới này làm sao có quỷ chứ. Đúng không, Bách tổng?"



Nhìn đám quỷ cách đó không xa không biết vì lí do gì mà có thể xuất hiện vào ban ngày ban ngày đang vây đống heo quay bình luận, Bách Hạo ậm ờ: "...ừm."



Bất quá nhóm khảo sát thực không biết vì sao phải làm nghi thức này, Tiểu Kha thì rất cảm động, cho rằng Bách Hạo làm vậy để trấn an mình.



Chẳng qua chẳng cảm động thì cảm động, Tiểu Kha vẫn có chút hoảng sợ co rút bả vai, lặng lẽ hỏi nhóm đồng nghiệp ở bên cạnh: "Mấy ông có thấy công trường hơi lạnh không?"



"Ừm, lạnh thật." Nhóm đồng nghiệp cũng rối rít chà chà cánh tay: "Mùa đông ở thủ đô nhiệt độ hạ xuống cũng nhanh quá đi."



Bách Hạo thì chỉ mong sớm sớm làm xong lễ cúng rồi cầu đại sư khôi phục lại ánh mắt được khai quang của mình, hiện giờ trước mắt chỉ thấy toàn hình dáng kỳ kỳ quái quái, Đoàn Kết Nghĩa ở phía trước bận bịu, thấy anh thì cười cười kéo qua: "Bách tiên sinh, thật sự cám ơn ngài đã hào phóng vậy a."



Cư nhiên đồng ý để tòa nhà này làm nhà trọ nhân viên Thái Thương Tông.



Nhìn túi ny lon lỉnh kỉnh trong tay Đoàn Kết Nghĩa, Bách Hạo hỏi: "...này là gì vậy?"



Đoàn Kết Nghĩa mở túi lộ ra những đồ dùng mai táng bằng giấy, vui vẻ giải thích: "Trước đó chưa được đồng ý nên không tiện đưa đồ dùng trong nhà cho bọn họ, hiện giờ nhân viên thực tập chính thức dọn vào dĩ nhiên phải đốt chút bàn ghế giường tủ, đâu thể nào để bọn họ nằm lăn ra đất mà ngủ được."



Bách Hạo: "..."





Thấy vẻ mặt Bách Hạo, Đoàn Kết Nghĩa vội vàng bổ sung thêm một câu: "Ngài yên tâm, công ty chúng tôi có quy định rõ ràng, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng tới chuyện thi công cùng kinh doanh của ngài sau này."



Bách Hạo hoàn toàn không có cảm giác được an ủi, kết quả nhân viên quỷ của Thái Thương Tông biết vị này chính là chủ nhà tương lai thì rối rít tiến tới cám ơn chào hỏi, còn có quỷ chết chìm xúc động nói: "Bách tổng, thật sự rất cám ơn ngài, ngài không biết mùa đông ở ngoài sông Huệ Thông lạnh cỡ nào đâu, qua vài tháng nữa thì bắt đầu kết băng rồi, so ra thì ở đây chính là thiên đường, đến ngày đầu thai tôi cũng không quên sự giúp đỡ của ngài..."



Bách Hạo bị động tác bắt tay xuyên qua thân thể dọa vừa sợ vừa mê mang, nhịn không được thầm nghĩ nhóm quỷ này thực lễ độ, nói chuyện cũng thực mạch lạc...



*****



Quá trình làm pháp sự cũng khá dễ dàng, cống phẩm nhang đèn sau khi được cúng tế tự chuyển tới cho nhóm quỷ nguyên trụ. Ông cụ bà cụ có được giấy tiền vàng bạc heo quay, thái độ cũng ấm áp hơn, còn có quỷ chủ động mang thức ăn tiền tài trộm lúc trước trả lại cho nhóm nhân viên thực tập Thái Thương Tông. Sau này là hàng xóm của nhau, trước đó mặc dù hai bên có tranh chấp đánh lộn một trận nhưng tương lai khẳng định sẽ hòa bình với nhau.



Không ít bà cụ bộc phát mẫu tính kéo đám quỷ trẻ tuổi tới hỏi bọn họ sao lại chết, nghe đến đoạn thương tâm còn rơm rớm nước mắt.



Vệ Tây thấy nhân viên cùng chủ nhà ở chung vui vẻ thì cũng an tâm, lén trộm vài quả cáo đặt trên bàn cúng, không quên nhét cho đồ đệ đứng sau.



Nhị đồ đệ cầm táo nhìn Vệ Tây.




Vệ Tây đau lòng sờ tay đồ nhi yêu dấu: "Chân đồ nhi bị thương, ăn nhiều một chút, đừng để sư huynh con thấy."



Không phải Vệ Tây thiên vị, chỉ là lấy thêm sợ bị khách hàng phát hiện.



Nhị đồ đệ nghe vậy liền lặng lẽ cất quả táo đi, chiếc áo khoác sang trọng bị nhét phồng lên tròn vo.



Vệ Tây áy náy nhìn Đoàn Kết Nghĩa ở xa xa, Đoàn Kết Nghĩa đang bị nhóm quỷ vây xung quanh chờ đốt đồ dùng trong nhà, nhóm nhân viên thực tập xếp hàng ngay ngắn thứ tự dọn đồ dùng vào phòng riêng của mình, nhóm quỷ nguyên trụ thấy vậy thì hâm mộ không thôi... thi thể chôn ở bãi tha ma có quan tài chính là giai cấp trung lưu, phần lớn mọi người đều là quấn chiếu rơm an nghỉ, quấn chiếu nằm dưới đất mấy chục năm làm sao thấy qua đãi ngộ tốt như vậy? Vài lão quỷ mặt dày ngượng ngùng hỏi qua vài ngày nữa có thể đốt cho bọn họ chút vật dụng hay không.



Đoàn Kết Nghĩa bận rộn ứng phó nhóm quỷ, đồng thời nghi hoặc chống lại ánh mắt sư phụ, sư phụ với sư đệ len lút làm gì sau lưng mình vậy? Đừng nói là có đãi ngộ đặc biệt gì nha?



Đoàn Kết Nghĩa đang suy tư thì cánh cửa sắt ngoài cổng đột nhiên bị người đẩy ra.



Liếc nhìn một chút thì thấy có vài vị cảnh sát đứng bên ngoài, trong tay cầm công cụ chấp pháp. [*dùi cui điện này nọ]



Bách Hạo thấy vậy thì ngẩn người: "Các vị đồng chí, có chuyện gì không?"



Người cảnh sát dẫn đầu nghi hoặc ló đầu vào, tầm mắt lia qua bả vai Bách Hạo, thấy rõ tình huống bên trong công trường thì khẽ nhíu mày: "Có quần chúng ở gần đây báo với tụi tôi ở đây có người tiến hành hoạt động mê tín."



Mọi người: "..."



Lúc này lại thấy rõ vợ chồng Huống Chí Minh mặc đạo bào, biểu tình cảnh sát lại càng nghiêm túc hơn: "Các người ở trong này đốt giấy tiền vàng bạc nhang đèn heo quay để làm gì?"



Bách Hạo bị hỏi tới khẩn trương, mẹ ơi, rốt cuộc là người nào rảnh dữ vậy? Quần chúng thủ đô cũng quá nhiệt tâm đi? Lại còn báo cảnh sát?!



"Tôi, tụi tôi..." Nhất thời Bách Hạo không biết nên giải thích thế nào, kết quả ngay lúc này ở khu phố buôn bán cách đó xa xa truyền tới tiếng thét kinh hãi phá vỡ bầu không khí giằng co căng thẳng bên này.



****



Cảnh sát lập tức bị dời sự chú ý, trừ bỏ vợ chồng Huống Chí Minh lưu lại chăm sóc Tiểu Kha, toàn bộ người quỷ đều rối rít xông ra ngoài xem náo nhiệt: "Chuyện gì? Chuyện gì vậy?"




Chỉ thấy ở chỗ dòng người dành cho người đi bộ bắt đầu tụ tập lại một chỗ, một người phụ nữ quần áo gọn gàng nhưng đầu tóc rối bù vừa kêu vừa khóc: "Đứa nhỏ!! Con tôi bị ôm lên xe chạy mất rồi!!!"



"Cái gì!?" Nhóm cảnh sát nghe vậy thì lập tức bỏ lại nhóm người bên công trường, vừa liên lạc vô tuyến vừa co cẳng chạy về phía người nữ. Người nữ thấy có cảnh sát thì lập tức túm lấy như cọng rơm cứu mạng, hô to: "Có chiếc xe điện! Vừa rồi người trên xe đã ôm con tôi đi mất!!!"



"Mẹ ôi!!" Đoàn Kết Nghĩa sợ ngây người: "Này cũng quá càn rỡ đi?!"



Vệ Tây thừa dịp mọi người không chú ý vội vàng gặm táo, Sóc Tông nhíu mày, biểu tình ngưng trọng nhìn về phía người nữ kia chỉ, chiếc xe điện mà cô ta nói sớm đã mất dạng. Anh đang nghĩ xem nên làm cách nào lần theo dấu vết thì nào ngờ có người còn nhanh hơn, nhóm lão quỷ cùng ra xem náo nhiệt lập tức sôi trào, ồn ào nói...



"Cái gì?!"



"Ban ngày ban mặt cư nhiên dám làm ra loại chuyện này?!"



"Cướp đứa nhỏ?! Thiên lý bất dung!"



"Mau mau mau! Mau đuổi theo! Không thể bỏ qua cho chúng!"



Nhóm quỷ phẫn nộ lao tới, nhóm nhân viên thực tập Thái Thương Tông cũng rối rít lao theo, Sóc Tông yên lặng nhìn bầy quỷ đông nghìn nghịt, bình tĩnh buông xuống cánh tay đang chuẩn bị bắt ấn.



Bên kia cảnh sát đang lo lắng báo cáo lại tình huống, đồng thời chia ra hai người một xe đuổi bắt, nào ngờ trong vô tuyến truyền tới một tin tức xấu.



"Trên đường Ngũ Sơn phát hiện một chiếc xe điện bị vứt bỏ, người lái xe không thấy đâu! Chúng tôi đang rà soát camera ở khu vực lân cận!"



Chạy xe điện cướp đứa nhỏ, sau đó nhanh chóng thay đổi phương tiện giao thông, rõ ràng là hành động có tổ chức có dự mưu. Biểu tình của nhóm cảnh sát lập tức thay đổi, người mẹ cũng phát ra tiếng kêu khóc tuyệt vọng.



Vệ Tây gặm táo, trong tiếng bàn tán thảo luận xôn xao của mọi người ngẩng đầu nhìn lên, tầm mắt vượt qua khỏi đỉnh đầu mọi người, nhìn một con quỷ chết chìm sắc mặt tái xanh hưng phấn bay ngược trở lại.



"Ông chủ!!!!" Quỷ chết chìm đạp vai quần chúng hưng phấn bay tới bên cạnh ông chủ: "Tụi tôi đuổi kịp rồi, đám người kia ôm đứa bé leo lên một chiếc van màu trắng chạy về hướng đường Đông Bình, xe không biển số, bất quá dì Ngô với chú Lưu đã kịp leo lên xe rồi!"



Vệ Tây ồ một tiếng rồi thôi, quỷ chết chìm sửng sốt. Lúc này nó thấy nhị đồ đệ của ông chủ nghe vậy thì yên lặng một chốc, sau đó đưa tay vỗ nhẹ đầu ông chủ: "Nói cho bọn họ biết."



Mặc dù không biết vì sao đồ nhi lại yêu cầu như vậy, thế nhưng trước giờ Vệ Tây không cự tuyệt bảo bối của mình, sau khi nuốt ngụm táo thì bình tĩnh nói với cảnh sát: "Đường Đông Bình."




Cảnh sát đang lo lắng tìm kiếm tin tức, nghe thấy vị thần côn bị quần chúng khiếu nại yêu cầu mình xử lý nói vậy thì có chút khó hiểu: "Cậu nói gì?"



Vệ Tây bình tĩnh cầm quả táo, thờ ơ quay đầu, người này không phải khách hàng, cậu không có hứng thú giải thích.



Cảnh sát lại càng cho rằng Vệ Tây nói hưu nói vượn.



Sau khi quay đầu qua đối mặt với ánh mắt sâu thẳm của nhị đồ đệ, bị ưu tư phức tạp trong mắt đối phương kích động, suy nghĩ một chút, giơ tay sờ sờ tay đối phương nói: "Không sợ, sư phụ bảo vệ con."



Nhị đồ đệ nhìn Vệ Tây thật sâu, một lát sau mới bất đắc dĩ đè lại bàn tay đang vỗ vỗ của Vệ Tây, xoay qua nói với cảnh sát: "Là tính được."



Cảnh sát có chút tức giận, nhìn người trẻ tuổi dáng vẻ tuấn tú nói: "Hai người đang nói hưu nói vượn gì vậy?!"



Người trẻ tuổi nọ hơi biến sắc, ánh mắt sắc lạnh, hoàn toàn không giống người nhiệt tình giúp đỡ người khác: "Tin hay không, tùy anh."




Camera giám sát cần có thời gian rõ ràng, nếu nhóm tội phạm tiếp tục thay đổi phương tiện giao thông thì sẽ rất phiền toái, tình thế thật sự rất nguy cấp, cộng thêm giọng điệu của người trẻ tuổi này quá bình tĩnh, cảnh sát nhịn không được động tâm. Nhóm thần côn này có khi nào thực sự có bản lĩnh không?!



Người phụ nữ đã khóc tới đứt ruột đứt gan, cảnh sát không đành lòng bỏ mặt, cũng không dám tùy tiện tin tưởng Vệ Tây. Sau khi suy tư một chút, người cảnh sát cắn răng móc điện thoại vô tuyến: "Có ai đang tuần tra gần đường Đông Bình không? Thử kiểm tra xem trên đường có chiếc van trắng nào không có bản số xe không."



Nào ngờ chỉ chốc lát sau, bên kia truyền tới tin tức làm anh cảnh sát nghẹn họng: "Phát hiện một chiếc van trắng! Xe không có bảng số!"



Cảnh sát sợ run hai giây, lập tức cả kinh hô to: "Chặn nó lại!"



Ngay sau đó bên kia vô tuyến truyền tới tiếng va chạm kinh thiên động địa.



Tiếp đó là một chốc yên lặng rồi mới truyền tới âm thanh có chút lúng túng: "... nó tự mình tông vào cột điện."



****



Hai phút trước.



Đầu lĩnh nhóm bắt cóc: "Tiểu Lưu, phía trước là góc chết camera giám sát, mô tô chuẩn bị xong chưa?"



Tiểu Lưu: "Đã chuẩn bị xong! Tất cả đều là xe trộm được, đang dừng ở ven đường, chúng ta chỉ cần bỏ lại là được!"



Liếc nhìn con tin bị chụp thuốc mê choáng váng đang ôm trong lòng, tựa hồ nhìn thấy vô số tờ tiền từ trên trời rơi xuống, gã không khỏi dương dương tự đắc: "Tốt lắm, trình trộm xe của mày ngày càng mượt."



Tiểu Lưu nịnh nọt: "Đại ca mới lợi hại, lái xe vừa nhanh vừa vững!"



Bọn họ không phát hiện trong không gian xe chất đầy cụ ông cụ bà biểu tình phẫn nộ, số chen chúc trong xe số nằm trên mui xe số thì bám vào cửa sổ xe không ngừng mắng mỏ: "Cái đồ mặt dày vô sỉ! Khốn khiếp!"



Nhóm quỷ bấu cần gạt nước trước kính chắn gió cũng rối rít phụ họa: "Không biết xấu hổ cũng thôi đi, dáng dấp lại còn xấu quắc! Con nhảy lầu mà còn dễ nhìn hơn tên này!"



Tên đầu lĩnh bắt cóc không khỏi co rụt bả vai: "Tiểu Lưu, sao tao thấy trong xe lạnh vậy?"



Tiểu Lưu cũng nhíu mày: "Không chỉ lạnh mà hình như còn có ruồi vo ve vo ve bên tai."



"Nói ai ruồi đó hả? Đúng là quá mất dạy mà!" Cụ ông cụ bà nhồi nhét đầy trong xe giận giữ, cũng không quản mình có thể chạm vào người sống hay không, bắt đầu giống như ong vỡ tổ xông lên quyến đấm cước đá, có vài cụ bà chen không tới liền dứt khoát cởi đôi giày vải thêu thủ công cùng miếng vải bó chân của mình nhét vào miệng hai kẻ bắt cóc.



Gã đầu lĩnh bắt cóc đang lái xe đột nhiên bị một mùi thối không biết từ đâu ập tới công kích.



Mùi thối này thực sự là thối muốn chết, từ đó đến giờ gã chưa từng ngửi được mùi nào thối đến vậy, cứ hệt như mùi thi thể thối rữa hoặc là hột gà thối đã phơi ngoài trời năm ngàn năm ấy, sau khi đập vỏ thì trộn với phân người khuấy cho lên men, sau đó thừa dịp người ta ngủ say quết vào bên gối, thật sự có thể so với vũ khí sinh hóa. Gã bị thối đến mức nháy mắt choáng đầu hoa mắt, dạ dày cuồn cuộn, đầu óc trống rỗng, không còn biết gì nữa.



Mùi thối này lại còn càng lúc càng nồng hơn, cuối cùng thối đến mức gã nổ đom đóm mắt, nhịn không được phát ra một tiếng dài: "Ụa..."



Giây kế tiếp là tiếng va chạm kinh thiên động địa cùng tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi.



Gã đầu lĩnh bắt cóc bị thối đến sock ngất trong xe, không nghe không thấy không biết gì nữa.



...*...