Dạ Huyết hét to, ma khí trên người cuộn trào.
Ông ấy ma hóa.
Rầm!
Một tiếng nổ rung trời vang lên.
Dạ Huyền ma hóa ngăn cản kiếm kia.
Đồng thời, ông ấy cũng bị đánh bay ra ngoài phun ra một ngụm máu tươi đỏ thẫm.
Rồi nện xuống đất một cách nặng nề.
“Anh Huyền!”
Diệp Thanh Lam hét lên rồi chạy tới.
Tử Huyền theo đằng sau: “Anh, anh sao rồi?”
Mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Bố ơi!”
Yến Cửu Châu cười khinh khỉnh: “Chao ôi, cảm động thật đó!”
“Diệp Bắc Minh, cậu nói xem tôi nên giết bố cậu trước hay giết mẹ cậu trước đây nhỉ?”
Diệp Bắc Minh gầm lên: “Ông dám hả!”
“Ha ha ha ha!”
Yến Cửu Châu cười khẩy: “Cậu tức giận lắm à? Nếu thế thì tôi sẽ chém đầu bố mẹ cậu trước!”
Ông ta lại vung kiếm Tru Tiên lên, kiếm khí cuồn cuộn.
Một kiếm cắt ngang không gian chém vào cổ Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền.
“Mẹ kiếp!”
Diệp Bắc Minh gào lên, máu trong người sục sôi.
Anh lao tới che chắn trước người bố mẹ mình rồi nâng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lên đỡ đòn.
“Đinh”, Diệp Bắc Minh bị luồng kiếm khí mạnh mẽ đánh bay ra ngoài.
Trên người có thêm mười mấy vết thương, máu tươi chảy đầm đìa lộ cả xương cốt.
“Á!”
Sở Sở kinh hãi hét lên, đưa tay che cái miệng nhỏ nhắn.
Cô ấy ngẫm một lát rồi định bụng ra tay.
Bỗng nhiên.
Tuyệt sắc mỹ nhân kia nắm lấy cổ tay Sở Sở: “Sở Sở, gia tộc có quy định rằng chúng ta không thể nhúng tay vào chuyện ở thế giới Vũ Nội!”
“Em đã nhúng tay một lần ở Ma giới rồi, chị có thể nhắm mắt làm ngơ!”
“Nhưng bây giờ em không được phép ra tay!”
Sở Sở nóng đến giậm chân: “Chỉ, nếu em không ra tay thì cậu ta sẽ chết mất!”
Tuyệt sắc giai nhân kia nhìn sang Diệp Bắc Minh rồi bình đạm nói: “Nếu chết thì đó là số mệnh của cậu ta!”
Sở Sở mở lời cầu xin: “Chị ơi, chúng ta cứu cậu ta một lần nữa đi!”
“Không có ảnh hưởng gì đầu mà, xin chị đó!”
Tuyệt sắc giai nhân kia vẫn quả quyết lắc đầu: “Không được, quy định chính là quy định”.
“Chị!”
Cho dù Sở Sở có cầu xin thế nào chăng nữa thì tuyệt sắc mỹ nhân ấy vẫn làm ngơ.
Sau khi bị thương, Diệp Bắc Minh khoanh chân ngồi xuống.
Anh nuốt một lần hơn mười viên đan dược, nhắm mắt bắt đầu chữa trị cho mình.
Yến Cửu Châu nhếch mép cười khẩy, rồi cầm kiếm từ từ bước tới: “Diệp Bắc Minh, nước tới chân mới nhảy thì có ích gì?”
“Kiếp sau chú ý, cảnh giới Tạo Hóa là sự tồn tại mà cậu đắc tội không nổi đâu!”
“Thanh Vân Môn lại là sự tồn tại mà cậu cả đời cũng đắc tội không nổi!”