Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2972




 

 “Tam sư tỷ sở hữu độc thể Thiên Sinh, sau khi chị ấy rút cạn máu tươi, yểm hộ nhóm người chủ mẫu rời đi thì được ông lão Thiên Độc cứu!”  

 

“Ông lão Thiên Độc?”  

 

“Đúng vậy!”  

 

Ánh mắt Liễu Như Khanh lộ vẻ thấp thỏm: “Chị cố ý đi điều tra về người này, ông ta là một người quái gở, tính cách hết sức lập dị”.  

 

“Đôi khi nhân từ quá mức, đến cả ăn mày sắp chết ở ven đường ông ta cũng cứu!”  

 

“Có khi lại nổi cơn tam bành, hạ độc giết chết cả một thành phố hơn một triệu người!”  

 

Diệp Bắc Minh hơi lo lắng: “Vậy thì tam sư tỷ chẳng khác nào đang đi theo một quả bom hẹn giờ cả!”  

 

“Có thể sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào!”  

 

Anh quyết định phải mau chóng tìm được ông lão Thiên Độc: “Vậy còn đại sư tỷ?”  

 

Liễu Như Khanh im lặng, không nói gì.  

 

Cô ấy chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Bắc Minh như thế.  

 

Diệp Bắc Minh cảm thấy không ổn: “Thất sư tỷ, lẽ nào đại sư tỷ xảy ra chuyện gì rồi ư?”  

 

Liễu Như Khanh lắc đầu, vẫn không lên tiếng.  

 

Một lát sau cô ấy mới hỏi ngược lại anh: “Tiểu sư đệ, em có cảm thấy trong mười một sư tỷ đệ đồng môn chúng ta, đại sư tỷ là đặc biệt nhất không?”  

 

Diệp Bắc Minh suy nghĩ: “Đại sư tỷ đúng là rất đặc biệt, em còn tưởng mười sư tỷ các chị đều là thiên nữ của đại lục Chân Võ ấy!”  

 

“Không ngờ chỉ có chín người”.  

 

“Chỉ có mình đại sư tỷ là ngoại lệ”.  

 

Nhìn vẻ mặt khác thường của Liễu Như Khanh, Diệp Bắc Minh truy hỏi: “Thất sư tỷ, sao chị lại nói vậy? Có phải chị giấu em chuyện gì không?”  

 

Liễu Như Khanh thở dài: “Tiểu sư đệ, em đã nghe về tộc Hỗn Độn chưa?”  

 

“Tộc Hỗn Độn?”  

 

Diệp Bắc Minh lục tìm trong trí nhớ một lượt rồi dứt khoát lắc đầu: “Lần đầu tiên em được nghe nhắc đến!”  

 

“Thất sư tỷ, lai lịch của tộc Hỗn Độn này ra sao?”  

 

“Lẽ nào có liên quan gì đến đại sư tỷ?”  

 

Liễu Như Khanh gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Sau khi được Hoắc trưởng lão cứu, chị vẫn luôn ở lại Diệu Dục môn!”  

 

“Em nghĩ chị biết được tin tức của các sư tỷ khác bằng cách nào?”  

 

Diệp Bắc Minh sực hiểu ra: “Chẳng lẽ… Đại sư tỷ nói cho chị biết?”  

 

“Đúng vậy!”  

 

Liễu Như Khanh đưa ra câu trả lời khẳng định: “Đại sư tỷ nói cho chị biết tin tức của mọi người xong thì theo một người đàn ông đứng tuổi rời đi!”  

 

“Chị nhớ mang máng người nọ nói cái gì mà thế giới Vũ Nội, tộc Hỗn Độn…”  

 

Liễu Như Khanh nói đến đây thì cau mày!  

 

Cô ấy cũng không tài nào hiểu được, đại sư tỷ có quan hệ gì với tộc Hỗn Độn!  

Trái lại Diệp Bắc Minh thở phào một hơi: “Nếu bọn họ đã dẫn đại sư tỷ thì chứng tỏ họ sẽ không làm hại đại sư tỷ!”  

 

 

“Chuyện này thì chị không lo”.  

 

 

Liễu Như Khanh gật đầu tỏ vẻ đồng ý.  

 

 

Ngay sau đó.  

 

 


 

 

Oành!  

Sát ý lạnh lẽo tràn ra khỏi cơ thể, ánh mắt anh trở nên buốt giá: “Nếu không phải bởi vì nhà họ Phương thì các sư phụ sẽ không phải chết!”