Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2989




 Mười lăm phút sau.  

 

 

Mười võ giả mà Diệp Bắc Minh muốn khiêu chiến đều đã đến!  

 

Bảy nam ba nữ, ánh mắt mọi người đều cực kỳ lạnh lùng!  

 

Một chàng trai mặc cẩm bào ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn võ đài: "Anh chính là Diệp Càn Khôn?"  

 

"Trong vòng mười hơi thở, tôi sẽ đánh gãy hết xương cốt toàn thân của anh, sau đó tháo mặt nạ của anh xuống!"  

 

"Nhớ cho kỹ đây, tên của tôi là Đường Bằng Phi!"  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú biết tên của các người".  

 

"Tốc chiến tốc thắng đi! Tôi đang bề bộn nhiều việc!"  

 

Đường Bằng Phi tức giận đến mức cả người run rẩy: "Tiểu tử, anh sẽ phải trả giá cho hành động của mình!"  

 

"Nói nhảm với anh ta làm gì chứ? Giết đi!"  

 

Vèo! Vèo! Vèo!  

 

Mười bóng người đồng thời nhảy lên võ đài!  

 

Trọng tài ra lệnh: "Bắt đầu!"  

 

"Tiểu tử, đi chết đi!"  

 

Một làn sóng năng lượng đáng sợ bùng nổ, mười người đều tung ra đòn sát chiêu mạnh nhất!  

 

Toàn bộ võ đài đều rung chuyển, năng lượng kinh khủng trực tiếp bao trùm Diệp Bắc Minh!  

 

Bùm!  

 

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, ánh sáng trắng chói mắt bùng nổ, tràn ngập toàn bộ võ đài!  

 

Âm thanh đột nhiên dừng lại!  

 

"Ha ha ha, Diệp Càn Khôn chết rồi!"  

 

"Tôi còn tưởng rằng sẽ có một trận chiến rất khốc liệt, hóa ra Diệp Càn Khôn còn chẳng trụ nổi một hiệp nữa!"  

 

"Mẹ kiếp, cái tên Diệp Càn Khôn này tới đây chọc cười đấy à?"  

 

"Hứ, chả thú vị gì cả!"  

 

Dưới lôi đài vang lên những tiếng la ó.   

 

Hàng trăm ngàn võ giả xoay người rời đi, không muốn lãng phí thời gian!  

 

Ngay tại khi mọi người xoay người, một giọng nói run rẩy vang lên: "Sao có thể như thế!"  

 

Có người không nhịn được quay đầu nhìn về phía trên võ đài!  

 

Vào lúc anh ta quay lại kia, đôi mắt nheo lại: "Chết tiệt!"  

 

Ngày càng có nhiều người dừng bước, quay đầu nhìn lại!  

 

"Đệt!"  

 

"Trời ơi…"  

 

Miệng hơi mở ra, đầu óc trống rỗng!  

 

Hô hấp cũng đều đình chỉ!  

 

Chỉ thấy.  

 

Ở chính giữa võ đài vừa nổ tung, chỉ còn lại một người duy nhất là Diệp Bắc Minh!  

 

Mười người còn lại đều bốc hơi biến mất khỏi thế giới!  

 

"Cái gì?"  

 

Lão giả mặc áo bào trắng rùng mình!  

 

"Chuyện này… Ông Ngô, chuyện này…"  

 

Trọng tài điên cuồng dụi mắt, nhìn chằm chằm vào chàng trai trên võ đài!  

 

Quả thực giống như vừa nằm mơ vậy!  

 

Giữa sự im lặng như tờ!  

Diệp Bắc Minh thản nhiên lên tiếng: "Tiền bối, có thể tuyên bố kết quả rồi chứ?"  

 

 

Thân thể trọng tài run lên, liếc nhìn lão giả mặc áo bào trắng.  

 

 

Anh ta cố nuốt mấy ngụm nước bọt mới thốt ra được một câu: "Diệp Càn Khôn, khiêu chiến thành công!"  

 

 

"Xếp hạng thứ 100.000!"  

 

 

Âm thanh truyền đi như sấm sét vang trời!  

 

 

Ông lão ở chỗ báo danh vừa ngồi xuống thì nghe được âm thanh kia, run rẩy té ngã xuống đất: "Người nào? Diệp Càn Khôn!"  

 

 

"Hạng thứ một trăm ngàn? Sao có thể như vậy được!"   

chapter content